Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 82




Thất tình lục dục chầm chậm phát triển

Người có thất tình lục dục, hoàn toàn là do tình căn ban tặng.

"Ngươi nhắc đến chuyện này." Liễu Tầm Cần nheo mắt, hồi tưởng một chút, "Quả thật có một số điểm đáng ngờ, năm nàng tám tuổi đến Thái Sơ Cảnh thì gần như không có tình căn. Không biết là do bẩm sinh hay là do hậu thiên tạo thành. Chỉ là trên người đứa trẻ này có quá nhiều điểm đặc biệt, điểm này thật sự không tính là gì."

Vân Thư Trần mới nhận ra mình đã thất thố, buông cổ tay Liễu Tầm Cần ra, tay áo rũ xuống che đi lực đang siết chặt, "Sao có thể nói là không sao chứ? Con người có tai, mũi, miệng, lưỡi để nghe gió mưa, ngửi hương hoa và nếm đủ mọi hương vị. Tình căn mà thiếu..."

Cũng giống như người mù vô hình, có đôi mắt rỗng tuếch nhưng không thể nhìn thấy gì, chẳng khác nào cái xác không hồn.

"Ta còn chưa nói xong. Trong những năm này," Liễu Tầm Cần nhìn Vân Thư Trần, "Dường như nàng có chút tiến triển, không dễ nhận ra, nhưng đã bắt đầu nảy mầm lại chút tình cảm, giống như một cây non mới nhú lên. Chuyện sau này thế nào thì chưa thể nói trước được."

Hình như cũng đúng.

Khi Khanh nhi còn nhỏ, thần thái trên mặt lúc nào cũng đờ đẫn, cả ngày lạnh lùng. Nhưng khi thời gian bên nhau ngày càng nhiều, nàng quả thật như một dòng sông băng dần tan chảy, biểu cảm cũng thoải mái hơn. Thậm chí trong vài khoảnh khắc hiếm hoi, Vân Thư Trần còn nhớ được dáng vẻ nàng khẽ mỉm cười.

Thì ra tình căn ấy, lại giống như một cây non xanh tươi, lặng yên mà nảy mầm rồi.

Nếu chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, nàng thanh xuân bất lão, cả một đời dài để phung phí, có thể chờ được.

Nghĩ vậy, tâm tư Vân Thư Trần thoáng buông lỏng, những suy nghĩ bồng bột lúc nãy cũng thật sự lắng xuống.

"Có cách nào giúp ích không?"

"Ta không biết." Liễu Tầm Cần suy nghĩ một chút, "Người tu đạo, tâm tính bình đạm một chút cũng tốt. Đồ nhi của ngươi tu hành nhanh như vậy, lúc phá quan tương đối thuận lợi, không thể không liên quan đến điều này."

Vân Thư Trần lại cau mày, như có điều suy nghĩ.

"Việc này cũng không hoàn toàn xấu, sao ngươi lại căng thẳng như vậy?" Liễu Tầm Cần ngồi lại chỗ cũ, thản nhiên nói: "Ngươi thích nàng?"

Vân Thư Trần nhất thời bị nói trúng tim đen, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dò xét của y tiên, nàng ho khan một tiếng, không phủ nhận, sau khi hoàn hồn lại, chỉ cười cười.

Liễu Tầm Cần khẽ gật đầu, "Linh căn của Khanh Chu Tuyết rất thích hợp. Nên song tu sớm, bệnh đừng để kéo dài. Nữ thuộc âm, trong một ngày thì giờ Tý là tốt nhất, phương vị đối diện hướng Tây Nam. Vả lại thể chất ngươi yếu, không nên quá lâu, tốt nhất có thể..."

Thân ảnh nữ nhân trước mặt dần vỡ vụn, hóa thành muôn vàn ánh sao, rời đi không chút do dự. Trong không trung còn văng vẳng lại một câu mang theo chút tức giận, "Sư tỷ, ta tự khắc biết."

"... chia thành nhiều lần trong ngày."

Liễu Tầm Cần vẫn nhìn chằm chằm vào không trung và lạnh lùng nói câu cuối cùng.

***

Khi Vân Thư Trần trở về, Khanh Chu Tuyết đang thể ngộ kiếm pháp trong sân.

Vừa bước tới gần, Khanh Chu Tuyết đã ngửi thấy mùi thuốc đắng thoang thoảng trên y phục của sư tôn, mùi hương đặc trưng của Linh Tố Phong.

"Sư tôn?"

Nàng vô thức đi qua, nắm lấy tay Vân Thư Trần, "Hôm nay trong người cảm thấy không thoải mái sao?"

Vân Thư Trần nhìn nàng, nhất thời không nói gì. Khanh Chu Tuyết không nhận được hồi đáp, tay hơi siết chặt một chút, ngay cả lông mày cũng nhíu lại.

Vân Thư Trần thấy được sự thay đổi trong nét mặt của nàng, lúc này mới nói, "Không phải vì thân thể mà đến Linh Tố Phong. Chỉ là tìm Liễu sư thúc của ngươi có chút việc thôi."

Vân Thư Trần nghiêng đầu hỏi, "Ngươi không cùng các sư tỷ muội luyện tập sao?"

"Nguyễn sư muội đã xuống núi du ngoạn, đến nay vẫn chưa về. Có lẽ nàng muốn tận dụng trọn vẹn ba tháng này."

"Ừm, đúng là ham chơi." Vân Thư Trần mỉm cười, "Bao giờ ngươi cũng ham chơi một chút thì tốt."

"Sư tôn năm đó xuống núi, cũng không mê đắm vui chơi, mà là đi thu phục yêu quái."

Nói đến chuyện này, Khanh Chu Tuyết chợt nhớ đến con đại yêu vẫn còn sống khá tốt đẹp kia, không khỏi thắc mắc, "Vì sao Diệu Thuấn vẫn còn sống đến bây giờ?"

"Nàng ta sao?"

Vân Thư Trần cởi bớt một lớp áo ngoài, "So với việc lấy mạng nàng, chi bằng giữ lại mà dùng. Năm đó ta đã làm một vụ giao dịch với nàng."

"Là..."

Khanh Chu Tuyết dường như rất quan tâm đến chuyện của nàng, có vẻ như muốn hỏi cho ra nhẽ.

Vân Thư Trần trong lòng thở dài, đưa áo ngoài cho nàng, "Được rồi, không phải chuyện thú vị gì, ba câu hai lời cũng không nói rõ được."

Nàng dường như không muốn nhắc lại chuyện năm xưa.

Khanh Chu Tuyết sau khi nhận ra điều này, liền gật đầu, khẽ vâng một tiếng, lại nói, "Sư tôn, đêm qua..."

"Dừng lại." Vân Thư Trần lạnh nhạt nói, "Không cho phép nhắc đến."

Đồ nhi của nàng bị chặn lời hai lần liên tiếp, hoàn toàn không còn gì để nói, im lặng một lát, lại mở miệng.

"Sư tôn, gần đây ta lại ngộ ra một kiếm kỹ mới." Nàng lùi lại nửa bước, đeo kiếm mà đứng, "Người có muốn xem không?"

Dưới bóng cây, những đốm sáng lưa thưa rơi vào mắt Khanh Chu Tuyết, đôi mắt đen như ngọc, trong veo đến tận xương tủy ấy, cũng vì thế mà hiện lên những tia sáng nhỏ.

Nàng rõ ràng không cười, chân mày khóe mắt đều rất bình thản, nghiêm túc nhìn mình. Nhưng Vân Thư Trần lại cảm nhận được niềm vui của Khanh nhi, đến mức muốn chia sẻ với mình ngay lập tức.

Dù Liễu Tầm Cần cũng nói rõ không biết làm thế nào để tình căn phát triển nhanh hơn, nhưng tình hình này rốt cuộc đang đi theo hướng tốt.

Nếu nói chuyện với nàng nhiều hơn, ở bên cạnh nàng nhiều hơn, liệu có chút giúp ích nào không?

Vân Thư Trần dịu dàng nói, "Được."

Khanh Chu Tuyết lại nói đình viện trong nhà quá nhỏ, không thể thoải mái vận động, phải đi lên núi mới được. Nàng ngẫm nghĩ một chút, vào phòng trong lấy một chiếc áo khoác dày hơn, khoác lên vai sư tôn, che kín phần cổ lộ ra.

"Trên Nhất Mộng Nhai gió lớn, phải mặc nhiều hơn một chút."

Lúc này, hè đã chuyển sang thu, lá trên núi đều chuyển sang màu vàng cam, rõ ràng không có quả nào có thể ăn được, nhưng lại khiến lòng người tràn ngập niềm vui như mùa thu hoạch.

Vân Thư Trần thu trọn cảnh sắc vào tầm mắt. Phong cảnh nơi đây khiến nàng nhớ đến những ngày xưa cũ. Khi ấy, Thái Sơ Cảnh chỉ là một tiểu tông không đáng kể, chưa màng đến vẻ phong nhã, khắp nơi trồng một rừng cây hồ đào để ăn cho qua bữa. Cứ đến mùa này, mấy sư huynh đệ tỉ muội lại chẳng thiết tha tu luyện nữa, nhân lúc sư tôn đi vắng, nhặt thứ quả này rồi lấy chuôi kiếm gõ gõ ăn, hoặc lẩm nhẩm khẩu quyết dùng thuật pháp hàng yêu trừ ma để tách vỏ hồ đào.

Lớn tuổi thường hay thích hồi tưởng chuyện xưa, e rằng đây là một tật chung. Vân Thư Trần khẽ gạt đi những hình ảnh chôn sâu trong ký ức, rồi đưa mắt nhìn lại bóng lưng ngay thẳng, thanh tú của đồ đệ.

Không muốn nghĩ đến điều gì khác, lại nghĩ đến nàng.

Mấy ngày nay tâm trạng lên xuống thất thường, đúng là đã ảnh hưởng đến gân cốt, tình trạng như thế này, vốn dĩ là kết quả mà ngay từ đầu đã cố gắng tránh né. Vân Thư Trần bước trên những chiếc lá khô vàng dưới chân, nàng khẽ thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy, cuối cùng vẫn bước đi trên con đường như vậy.

Trước đây sư nương cũng từng than thở như vậy, dù là đối với người hay việc, chỉ cần Trần nhi một khi đã đặt tâm huyết vào thì sẽ dễ sinh chấp niệm. Trong số các đệ tử, nàng là người thông minh nhất, nhưng lại không đủ phóng khoáng, e rằng sau này gặp chuyện, cũng sẽ phải chịu khổ.

Lời nói này không biết bằng cách nào đã lọt vào tai Vân Thư Trần. Lúc đó, nàng không để tâm. Kết quả là sau vài năm, nàng quỳ gối trong Xuân Thu Điện, sư tôn hỏi nàng ba lần, nàng cũng ngẩng đầu đáp ba lần "Bọn hắn đáng chết".

Đó là lần đầu tiên tổ sư gia nổi giận với đệ tử, tức đến run cả tay.

Ánh mắt sư tôn nhìn nàng có tức giận, thương xót, và nhiều hơn cả là sự thất vọng nặng nề.

Bây giờ nghĩ lại, lời phán của sư nương năm đó, quả thật quá đúng.

Cho dù là đối với năm đó, hay là đối với hiện tại.

Khanh Chu Tuyết đã bắt đầu múa kiếm, chỉ qua một hai chiêu thức, Vân Thư Trần bỗng nhiên nhận ra vì sao đồ nhi lại đưa nàng đến nơi này.

Năm nàng mười tám tuổi, múa kiếm là hướng về cả núi tuyết trắng xóa.

Chiêu thức sử dụng, so với hiện tại rất giống nhau, đại thể gần như là đồng nhất.

Tay và kiếm của Khanh Chu Tuyết di chuyển rất nhanh, nhưng lại có xu hướng thu hẹp lại, không hề vượt quá phạm vi vài thước xung quanh. Nàng ngưng tụ băng tuyết trắng xóa giữa không trung, cũng giống như buổi chiều tuyết rơi đó, bay lượn xung quanh nàng, tựa như gió cuốn lên, tạo thành một bức bình phong tự nhiên.


Lại nghe thấy giọng nói mờ ảo của đồ đệ trong gió tuyết, "Sư tôn có thể thử tấn công về phía ta."

Vân Thư Trần thuận tay hái một chiếc lá cỏ, bọc lấy linh lực rồi nhẹ nhàng bay về phía nàng. Ngay khi rời khỏi tay, chiếc lá trở nên cứng như thép.

Những bông tuyết vây quanh nàng như có sinh mệnh, tản ra rồi lại tụ lại, giống như hàng ngàn con bướm xinh đẹp, dùng sức mạnh mềm mại đỡ chiếc lá bay.

"Cái này có thể dùng để phòng thân không?"

Khi nàng dừng lại, những bông tuyết rơi xuống, "Đó chính là ý muốn của ta."

Vân Thư Trần bước trên nền tuyết trắng lấm tấm dưới chân, vung tay áo phủi những bông tuyết còn sót lại trên đầu Khanh nhi, "Dùng nhu chế cương, rất tốt. Mạnh hơn những tu sĩ luyện Băng linh căn khác."

"Khác?"

Vân Thư Trần khá tập trung, dùng đầu ngón tay phủi đi cả một mảnh tuyết nhỏ trên hàng mi nàng, cuối cùng mới cười nói, "Mấy hôm trước tìm được một quyển 《Giáng Yêu Phục Ma Lục》, là truyện kể về những chuyện tu tiên trừ ma quái đang thịnh hành trong dân gian, trong đó miêu tả một kiếm tu Băng linh căn từ một kẻ phế vật nhỏ bé đã trở thành một nhân vật lợi hại đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi."

Khanh Chu Tuyết không chớp mắt nhìn nàng, "Hay không?"

"Loạn xị ngậu, chọc cười thì được." Vân Thư Trần trầm ngâm nói, "Bất quá tên kiếm tu kia mỗi lần phòng thân, đều rất tiêu sái ngưng tụ ra ba thước băng dày quanh người, còn chế nhạo một câu "Thiên hạ võ công, duy kiên bất phá*", vi sư thấy luôn có chút kỳ quái, hôm nay xem ngươi múa kiếm mới bỗng nhiên tỉnh ngộ."

(Thiên hạ võ công, duy kiên bất phá: Võ công trong thiên hạ, chỉ có cứng rắn là không thể phá vỡ.)

"... Sư tôn, đây là vì sao?"

"Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, hắn đã tự bảo vệ mình trong lớp băng cứng, không thể di chuyển một tấc, không thể dịch chuyển một thước, đây..." Nàng cong môi, "Đây chẳng phải là một kỹ năng thượng thừa mà tất cả tiểu vương bát* đều biết sao?"

(Tiểu vương bát: Con rùa nhỏ.)

"May mắn thay, bông tuyết rơi thưa nhưng không lọt, linh hoạt tự nhiên, hoàn toàn không đến mức như vậy."

Vân Thư Trần buông nàng ra, "Tuy nhiên, ngươi hãy thử lại một lần nữa."

Khanh Chu Tuyết gật đầu, khi mũi kiếm của nàng vừa xoay, những bông tuyết lại bay lượn quanh người, đến lúc lạnh lẽo nhất, Vân Thư Trần mới thong thả giơ tay, dòng nước ngưng tụ trong lòng bàn tay ào ạt hướng Khanh Chu Tuyết bay tới.

Nước hóa thành băng khi gặp phải không khí cực lạnh.

Toàn thân Khanh Chu Tuyết cứng đờ, trực tiếp bị lớp băng bao phủ hoàn toàn, bị động biến thành thuật co rúm.

Nàng bị nhốt bên trong, không nhìn thấy sư tôn, chỉ có thể nghe thấy nàng đang cười.

"..."

Đợi nàng chỉnh lại vạt áo, cuối cùng thoát ra được, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Sư tôn, chiêu thức này quả thật có chút thiếu sót."

"Không cần nản lòng," trêu chọc đồ đệ dường như cũng là một chuyện thú vị, Vân Thư Trần rất vui vẻ, giọng nói ấm áp an ủi, "Chỉ là nhắc nhở ngươi, đối với Thủy linh căn nên thận trọng mà dùng. Những thứ khác đã rất tốt rồi, loại phương pháp này, khi vi sư bằng tuổi của ngươi cũng chưa chắc đã nghĩ ra được."

Khanh Chu Tuyết lắc đầu, "Sư tôn khi còn trẻ rất thông minh, hơn ta rất nhiều. Đây không phải là lời nói dối, ta hôm đó đã được chứng kiến."

Nàng không hề cảm thấy buồn bã vì mình không bằng người khác, dường như cảm thấy sư tôn là người lợi hại nhất trên đời, không bằng sư tôn là chuyện đương nhiên.

Ánh mắt Khanh Nhi nhìn nàng luôn tràn đầy sự tin tưởng và ngưỡng mộ không chút che giấu, nâng nàng lên rất cao.

Ánh mắt như vậy hiếm ai không động lòng, Vân Thư Trần cũng không ngoại lệ, nhưng nàng chỉ mềm lòng trong giây lát, rồi lại lặng lẽ nghĩ: Nàng mới gặp được bao nhiêu người, lẽ nào trong lòng ngươi không hiểu rõ hay sao?

Trên đường trở về cùng Khanh Chu Tuyết, cả hai bước trên lớp lá vàng mùa thu đã giẫm qua một lần lúc đến, tạo ra tiếng xào xạc dưới đế giày.

Đỉnh Hạc Y rộng lớn, yên tĩnh đến mức không thể chứa thêm một ai.

Vân Thư Trần ngày thường không thích quá ồn ào, lúc này im lặng đi suốt quãng đường, bỗng nhiên cảm thấy quả thực có chút tĩnh mịch. Khi nàng ở đây thì không sao, nhưng nếu nàng đi làm việc khác, ví dụ như ra ngoài hoặc bế quan, đồ nhi lại không thích xuống núi, chỉ có thể cô đơn ở cùng con mèo.

Khanh Chu Tuyết nhìn thấy điều gì, sẽ chia sẻ với nàng; mọi cử chỉ hành động, đều đặt trong lòng.

Điều này chẳng phải là vì nàng, mà là vì... trong cuộc đời đơn bạc của đồ nhi, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể là nàng?

Vân Thư Trần khẽ nhíu mày, lại nhớ đến lời Liễu Tầm Cần nói hôm nay, tình căn của nàng đang dần dần lớn lên.

Nếu thất tình lục dục của nàng ngày càng trở nên phong phú, chắc chắn nàng sẽ muốn ra ngoài kia, nhìn ngắm nhân gian cuồn cuộn hồng trần.

Khi nhìn thấy thiên địa rộng lớn, gặp gỡ nhiều kiểu người khác nhau, có thể có những thanh niên tài tuấn, hồng nhan tri kỷ, liệu rằng Khanh nhi có còn muốn ở bên cạnh nàng, không rời nửa bước không?

Nàng...

Ý nghĩ của Vân Thư Trần vẫn không khác gì đêm qua, có lẽ người ta chỉ có thể bộc lộ những suy nghĩ sâu kín nhất, cũng là ích kỷ nhất của mình trong lúc mơ màng của tình dục.

Một mặt, nàng biết tình căn của đồ nhi không trọn vẹn, tự nhiên là thất vọng, nhưng cũng chính vì biết như vậy, lại âm thầm thấy may mắn đôi chút --- dù không phải nàng, cũng sẽ không là người khác.

Khanh Nhi đã từng nói rằng chỉ có một mình nàng, Vân Thư Trần nhớ rất rõ.

Trong vô thức, bàn tay nắm lấy Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên siết chặt.

Khanh Chu Tuyết dường như cảm nhận được sự im lặng của sư tôn, "Có chuyện gì vậy?"

Vân Thư Trần hoàn hồn, cúi đầu nói: "Không có gì."