Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 85




Nửa đời trước của nàng

Màu của lửa Phượng Hoàng khá đặc biệt so với các loại lửa thông thường, dưới ánh sáng ban ngày nó hiện lên một màu đỏ rực đầy kiêu hãnh.

Nhìn từ xa, nó giống như một rừng phong đỏ thắm đầy u sầu.

Khanh Chu Tuyết đứng từ xa, vô tình nhìn thấy có bóng người đang lay động trong đó, nàng nhìn kỹ lại thì giật mình sững sờ.

Một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xếp bằng giữa biển lửa, gần như bị ngọn lửa bao trùm.

Là... Nguyễn sư muội?

Chưởng môn không phải đã nói rằng toàn bộ đệ tử trên núi đã rút lui an toàn rồi sao?

Khanh Chu Tuyết sửng sốt, nàng vỗ cán kiếm vào đầu rồng khổng lồ dưới chân, ra hiệu cho nó lại gần hơn.

"Nguyễn Minh Châu---" Nàng hét lên, "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Nguyễn Minh Châu quay đầu nhìn, rồi lại nhắm chặt hai mắt, nghiến răng, dường như đang chịu đựng một sự đau đớn nào đó.

Lửa Phượng Hoàng như hoa Mạn Đà La nở rộ, tràn lên làn da của nàng, thiêu đốt đan điền, khiến nơi huyệt đạo ấy nóng rực.

Khanh Chu Tuyết cưỡi băng long, càng lúc càng đến gần nàng, "Lên đây."

"Có lẽ ta có cách dập lửa, ngươi cứ đi đi." Nàng không chịu, lời nói từ kẽ môi bật ra.

Khuôn mặt Khanh Chu Tuyết dần nhăn lại, nhưng nghe nàng nói có vẻ chắc chắn, nhất thời không trực tiếp kéo lên.

Ngọn lửa xung quanh Nguyễn Minh Châu đang tụ lại về phía nàng, nhưng không phải là cháy một cách tự nhiên, có lẽ nàng cũng đang làm điều Khanh Chu Tuyết đã từng làm - nghịch chuyển công lực, hút lửa vào đan điền.

Khanh Chu Tuyết nhận ra điều này, nhưng nghĩ rằng đây không phải là lửa bình thường, liệu nàng có hấp tấp hay không thì vẫn chưa thể kết luận vội vàng, vì vậy nàng rời khỏi băng long, vẫn để con rồng cuộn mình trên sườn núi, tự mình bước lên Thanh Sương kiếm trở về, báo cáo việc này với các vị trưởng bối.

Nguyễn Minh Châu mấy ngày trước có được quả trứng này, lại nghe sư tôn nói là trứng Phượng Hoàng khá hiếm, chỉ là sinh tử chưa rõ ràng, có thể ấp ra hay không vẫn chưa biết được.

Khi nàng đang suy nghĩ về cách xử lý quả trứng, những hoa văn phức tạp trên đó đột nhiên nứt ra. Không hề thấy bóng dáng của phượng hoàng nào, chỉ có một ngọn lửa bùng lên từ quả trứng, thiêu rụi cả đỉnh núi một cách không thể ngăn cản.

Chung trưởng lão suýt nữa thì đứng tim, ngọn lửa này rất khó dập tắt, ai mà ngờ nó lại bùng phát đột ngột như vậy?

Hắn đành phải thu dọn pháp bảo trong kho, dẫn theo một nhóm đệ tử xuống núi lánh nạn.

Ở Thái Sơ Cảnh các ngọn núi không liền kề nhau, phía dưới lại là một vùng đầm lầy rộng lớn, không cần lo lắng sẽ lan rộng ra nhiều nơi, chỉ cần chờ đợi tai họa này qua đi là được.

Nguyễn Minh Châu đi theo hắn được một đoạn, luôn cảm thấy lửa Phượng Hoàng kia dường như có chút cộng hưởng với mình, nàng lặng lẽ rời khỏi sư tôn, lấy cớ đến Hạc Y Phong tìm sư tỷ, lại một mình quay trở lại đỉnh núi.

Lúc này, nàng đang chìm trong biển lửa,đan điền đau đớn như muốn vỡ vụn. Trong khoảnh khắc ấy, nàng đã có một chút hối hận, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng chịu đựng, quyết tâm sống mái với biển lửa. Nàng dồn hết sức lực để thuần phục và kiểm soát ngọn lửa đang bùng phát dữ dội xung quanh.

Cơ thể nàng bị thiêu đốt đến mức nào, đôi mắt nàng đã không còn nhìn rõ nữa. Những giọt mồ hôi lớn từ trên mặt nàng rơi xuống, chưa kịp chạm đất đã bốc hơi thành làn khói trắng.

"Thật là hồ đồ! Phượng Hoàng không phải là linh thú bình thường, mà là thần điểu thượng cổ ---" Chưởng môn nghe rõ lời của Khanh Chu Tuyết, nhất thời đau đầu, "Quá mạo hiểm rồi. Ngươi mau chóng bắt nàng ta về."

Vân Thư Trần lại nhìn về phía xa xa, nơi có sắc núi đỏ rực, như có điều suy nghĩ, "Không cần đi nữa. Các ngươi không phát hiện sao, lửa ở một nơi nào đó đã nhỏ đi một chút. Đứa trẻ đó có lẽ có chút nắm chắc, cứ xem tạo hóa ra sao cũng không mất gì."

Việt Trường Ca nhíu mày, "Ôi chao, nhưng cũng đừng có làm liều mà mất hết tạo hóa của mình. Dù sao thì ngươi cũng thích đánh cược lớn, từ nhỏ đến lớn đều vậy... Tục ngữ có câu, còn núi còn rừng, không lo hết củi đốt. Cần gì phải liều lĩnh như vậy?"

Các bậc trưởng bối đều có ý kiến riêng, Khanh Chu Tuyết không biết nên nghe theo ai, trong khoảnh khắc phân vân đó, đám cháy ở phía xa bùng lên dữ dội.

Ngọn lửa rực sáng lên, tựa như những đợt sóng cuồn cuộn vươn cao tận trời xanh. Mây trời nhuốm một màu đỏ rực rỡ, ánh sáng ấy gần như lan tỏa khắp nửa bầu trời.

Thoảng trong không gian, tiếng phượng hót vang vọng. Ngọn lửa trên cao như hóa thành những chiếc lông vũ phượng hoàng, phác họa nên một cánh chim khổng lồ tuyệt đẹp, cánh chim ấy nhẹ nhàng vỗ một cái rồi biến mất.

Nàng đang nghi hoặc nhìn về phía đó thì bàn tay bị Vân Thư Trần lặng lẽ nắm lấy.

"Không cần băn khoăn, nàng ta đã thắng rồi."

Vân Thư Trần triệu hồi Thương Long một thân sương lạnh trắng xóa trở về, trên đầu rồng đang mang một thân ảnh bất tỉnh.

Khi Nguyễn Minh Châu lăn xuống từ đầu rồng, đôi mắt nàng nhắm nghiền, gân xanh trên trán ẩn hiện nổi lên. Nếu không phải vẫn còn một hơi thở yếu ớt, người khác gần như sẽ nghĩ rằng nàng đã đứt kinh mạch mà chết.

Khanh Chu Tuyết nhìn chưởng môn gọi vài đệ tử, rất nhanh chóng khiêng người đi về hướng Linh Tố Phong. Nàng lại nhìn về phía ngọn núi kia, đám mây đỏ đang cháy bừng lên rồi lại tối sầm, dường như có dấu hiệu suy yếu.

Cơn mưa được dẫn xuống bằng phép thuật trên không vẫn rơi tí tách không ngừng, trong mưa có lửa, quả là một kỳ cảnh. Dần dần, từng mảng đỏ sẫm chuyển sang đen kịt, khói đặc không bốc lên được, bị cuốn trôi hoàn toàn.

Các nàng thở phào nhẹ nhõm.

Vân Thư Trần được tay áo dài che đậy, lại âm thầm nắm lấy tay đồ đệ, dù sao cũng có lớp vải che chắn.

Vừa rồi Việt Trường Ca vô tình nói một câu, lại khiến Khanh Chu Tuyết để tâm đến điều gì đó.

Nàng nhìn sườn mặt của sư tôn, đoan trang dịu dàng, phong thái tựa Tây Thi, dường như khác xa với cô nương hoang dã như Nguyễn Minh Châu, người không bao giờ chịu thua trong mọi cuộc chiến đấu.

Liệu sư tôn có như vậy... hết lần này đến lần khác, trên con đường tu luyện, đặt tính mạng của mình ra ngoài, chỉ để tìm kiếm một tia đột phá không?

Vân Thư Trần nhận thấy ánh mắt không rời của Khanh Chu Tuyết, nàng khẽ ho một tiếng, "Làm sao vậy?"

"Có chút tò mò," Khanh Chu Tuyết cụp mắt, "Muốn biết thêm về dáng vẻ trước đây của sư tôn."

Khi một người thật lòng yêu thích người khác, dù bản tính thế nào, cũng có một vài khoảnh khắc muốn cảm nhận quá khứ của nàng, đi trên con đường nàng đã đi, nếm thử món ăn nàng thích, từ đó trong lòng dâng lên vị ngọt ngào đồng điệu.

Vân Thư Trần nghe đồ đệ chủ động hỏi, không khỏi mỉm cười, "Ngươi đâu phải chưa từng thấy. Hôm đó trong hồi ức, lẽ ra đã nhớ rõ rồi. Kể cả một chút chuyện cũ không hay ho."

Thực ra, đoạn ký ức đó đối với Vân Thư Trần mà nói đã là quá xa xôi, đến nỗi chính nàng cũng không nhớ rõ lúc đó mình trông như thế nào, càng không nói đến việc sẽ đối xử với đồ nhi ra sao.

Tiếc là khi bảo châu phát huy tác dụng, người ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Khanh Chu Tuyết lắc đầu, "Đó chỉ là một cái bóng mà thôi. Nếu là một ngày trước đó thì sao? Một năm sau, rất nhiều rất nhiều năm sau thì sao?"

Nửa đời trước của nàng.

Vào lúc nửa đời trước khi gặp mình, là hình dáng như nào?

Thỉnh thoảng, Khanh Chu Tuyết cũng nghĩ về câu hỏi này, trong đầu thoáng hiện hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp, một đứa trẻ dễ thương trắng trẻo như ngọc. Tóm lại, nàng cứ nghĩ vu vơ như vậy, nói chung là cũng không thể xác định được.

Vân Thư Trần khẽ thở dài, "Ta không nhớ rõ lắm."

Khanh Chu Tuyết khẽ ừ một tiếng, nhưng vẫn nói, "Chắn hẳn đều rất tốt đẹp."


Nghe nàng nói vậy, ngón tay cái của Vân Thư Trần nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay nàng.

Đầu tiên là muốn cười lên, luôn cảm thấy tiểu cô nương trẻ tuổi nhìn người khác chính là không đen thì trắng.

Cũng không phải là không nhớ rõ, chỉ là không quá muốn nhắc đến.

Trước đây, nàng không phải là người tốt, ít nhất là so với người trong sáng và thẳng thắn như đồ nhi của mình.

Có lẽ may mắn biết nhiều hơn nàng, làm được nhiều hơn nàng, nhưng những điều đó không phải là sự từng trải nên có ở độ tuổi đó, không có gì đáng khen ngợi.

Ban đầu khi nhặt được Khanh Chu Tuyết về, nàng thấy tiểu hài tử này biết lễ nghĩa, gặp hoạn nạn cũng không kêu ca, tính tình trầm lặng nhưng không nhu nhược, tưởng rằng nhìn thấy ở nàng vài phần bóng dáng của mình.

Nhưng khi đóa sen ngọc này đâm chồi nảy lộc, dần dần nở rộ trên đỉnh núi cao, nàng ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ không vướng bụi trần đó, hiểu rõ hóa ra hoàn toàn không giống.

Trên người đồ nhi dường như có thứ mà nàng dùng cả đời cũng không tìm lại được.

***

Khanh Chu Tuyết đã ngộ ra được hai kiếm kỹ, chiêu thứ nhất đã được đặt tên.

Về phần kiếm chiêu thứ hai, từ khi được Vân Thư Trần chỉ ra khuyết điểm, nàng không hề vội vã, mà vẫn suy nghĩ cách để bổ sung.

Tu tập kiếm đạo thì tinh tế tỉ mỉ là một một học quan trọng.

Kiếm pháp được ghi chép trong kiếm phố của nhiều danh gia thường không quá hoa mỹ hay kỳ quái, mà là tìm thấy sự kinh ngạc trong sự giản dị, biến những chiêu thức bình thường thành kín kẽ, tự nhiên như ăn uống, đây mới là "thuật" phù hợp với kiếm đạo. Thắng bại thường được quyết định ở những điểm này.

Một lỗ hổng nhỏ có lẽ không đáng kể, nhưng trong trận đấu giữa các kiếm tu cao cấp, thắng bại thường được quyết định ở những điểm này.

Cuối cùng, phương pháp mà nàng nghĩ ra rất đơn giản.

Trong khi dùng phương pháp này để ngăn chặn sự uy hiếp từ bốn phương tám hướng, nàng cố ý không để cho hàn khi bao vậy mình hoàn toàn, lời sư tôn nói sau đó rất có lý --- đại thành nhược khuyết.

Luôn phải để lại một khe hở, dù gặp phải nước ngưng thành băng cứng thì lớp băng ở khe hở này cũng khó mà thành hình, tương đương là để lại cho mình một đường lui.

Nhưng Khanh Chu Tuyết ngộ ra điều này, không hoàn toàn là do Vân Thư Trần chỉ điểm.

Thực ra là vì nàng nghĩ mãi không thông, nên mỗi ngày vào một thời điểm nhất định, nàng lại băn khoăn về vấn đề này. Suy tư đến tận đêm khuya, vô tình ngẩng đầu thấy trăng sáng, giữa lúc trăng tròn rồi lại khuyết, dòng sao chuyển dời, nàng lại vô tình ghi nhớ quy luật thay đổi của thiên tượng.

Nguyệt Doanh Tắc Khuy.

(Trăng tròn sẽ khuyết.)

Nàng cảm thấy từ này dùng để đặt tên cho kiếm kỹ thì có chút kỳ quái, nhưng thực sự không còn một phép so sánh nào thích hợp hơn để diễn tả cảm giác này.

Việc ngộ đạo bận bịu một thời gian, lại đem thời gian từ từ kéo đến ngày đông.

Khanh Chu Tuyết luôn cảm thấy mình dường như đã quên điều gì đó, mãi đến một tháng trước sinh nhật của sư tôn mới chợt nhớ ra.

Vân Thư Trần tình cờ hỏi: "Sinh nhật của ngươi, chỉ cách ta có một ngày?"

"Vậy thì cùng nhau tổ chức đi."

Người kia còn chưa kịp trả lời, nàng đã tuyên bố, "Nói đến người tu đạo, thực ra không có lệ mừng sinh nhật, ta đã nhận không biết bao nhiêu tâm ý của đồ nhi, mà cũng chưa từng lễ vật sinh nhật cho ngươi."

"Sư tôn không cần tặng ta gì đâu."

Nàng có thể nhận ra rằng đồ đệ của mình thực sự không khách sáo với nàng, mà là đang nói thật với một khuôn mặt vô dục vô cầu, "Ta không có mong muốn gì cả."

"Hửm?" Vân Thư Trần nhướng mày nói, "Có vẻ như đồ nhi thật sự có tài, mỗi năm tặng vài món đồ nhỏ, chắc chắn có thể đoán được đó là thứ ta muốn sao?"

Khanh Chu Tuyết nói không lại nàng, đành gật đầu, "Sư tôn tặng gì cũng đều tốt."

Nàng luôn như vậy, sư tôn làm gì cũng tốt, sư tôn tặng gì cũng tốt, dường như Vân Thư Trần tuỳ ý làm gì, trong mắt nàng đều là mười hai phần thỏa đáng.

Vân Thư nghĩ đến đây, ngay cả cảm giác thành tựu cũng bị đồ nhi làm tiêu tan đi ít nhiều.

Thế nhưng nghe nàng nói như vậy, trong lòng không khỏi khẽ động đậy, nửa là phiền não, nửa là vui mừng.