Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 84




Phóng hỏa đốt rừng, ngồi tù mọt gông

Đây là lần đầu tiên Vân Thư Trần thấy nàng dùng ánh mắt này nhìn người khác, tựa như vẫn chưa hoàn hồn.

Khi nàng bước vài bước về phía đó, đồ nhi vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như hình với bóng.

Vân Thư Trần cảm thấy đồ nhi giống như một con thú nhỏ bị dội nước vào tổ, ướt sũng ngồi một bên, lúc này cả người nhìn hơi đáng thương.

Nàng có chút vui mừng vì cảm xúc của Khanh Chu Tuyết đã tìm về lại được một mảnh vỡ, dáng vẻ này trông càng giống một người sống có máu có thịt, có thể nói là so với trước kia đã tiến bộ rất nhiều.

Trong lòng thấp thoáng một niềm mong đợi, dường như lại gần thêm một bước.

Chỉ là cái vẻ mong manh dễ vỡ ấy thật khiến người ta thương xót. Vân Thư Trần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, "Sao vậy?"

"Trong truyện..." Nàng ngập ngừng một chút rồi nói, "Thu Nguyệt Bạch lại chọn cách này, sư phụ nàng chắc chắn sẽ không để ý đến nàng nữa. Nhưng nàng ta thích sư phụ nhiều như vậy, không có sư phụ sẽ không sống nổi, phải làm sao bây giờ?"

Vân Thư Trần ngẩn người, rồi nhìn chằm chằm vào quyển thoại bản đang mở trên đầu gối người kia --- đây là thứ nàng không hề muốn đối mặt.

Nhưng đồ nhi dường như đã nhập tâm, đọc rất say sưa, thậm chí còn đồng cảm. Nàng không tìm hiểu tại sao sư tôn lại sưu tầm loại thoại bản này, chỉ là đặt cả trái tim mình vào trong trang giấy.

Vân Thư Trần không khỏi lắc đầu, cuốn sách này thật sự có chút táo bạo, vì vậy nàng đã không quá muốn cho mượn.

Không ngờ điểm chú ý của đồ nhi lại kỳ lạ như vậy, bị những tình tiết lộn xộn trong đó làm tổn thương đến thế.

Thử hỏi đã xem loại sách này rồi, ai còn bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt đó?

Đều chỉ là kích thích về mặt cảm quan mà thôi.

Vân Thư Trần cầm quyển thoại bản khiến người đau lòng kia để sang một bên, rồi lại ngồi xuống bên cạnh Khanh Chu Tuyết, khẽ cười, "Ngươi cũng lớn thế này rồi, sao xem thoại bản mà còn để tâm vậy? Không phải đã nói với ngươi là xem cho vui thôi sao."

Bỗng nhiên đồ nhi dựa vào vai nàng.

Khanh Chu Tuyết dựa vào nàng, im lặng hồi lâu, rồi cất lời thẳng thắn, "Ta cũng yêu thích người giống như vậy."

Vân Thư Trần lập tức sững sờ.

Câu nói của đồ nhi tuy nhẹ nhàng nhưng lại như hai cục đá ngàn cân đè nặng lên tim nàng, khiến nàng nhất thời không thể bình tĩnh nổi.

Khinh Chu Tuyết chính là cảm thấy mối quan hệ này quá giống nhau, nên khi xem đến tình tiết này mới có cảm giác đau đớn như vậy.

Vân Thư Trần cuối cùng cũng hoàn hồn lại, "Cặp đôi trong quyển thoại bản này, đúng là đã bỏ lỡ nhau, không thể quay lại như xưa."

"Nhưng mà... Khanh nhi ngốc quá." Nàng cúi đầu, khẽ cười: "Ta không phải là Tiêu Thành Ngọc, ngươi cũng không phải là Thu Nguyệt Bạch."

Khanh Chu Tuyết mở to mắt, ngồi thẳng dậy nhìn sư tôn.

Bỗng trước mắt nàng tối sầm lại, môi bị một thứ mềm mại áp lên.

Nụ hôn này không giống như trước, không còn là khẽ chạm rồi rời đi nữa.

Nàng còn đang ngơ ngác, cằm đã bị người kia nâng lên, môi hé mở, nếm được một vị ngọt khác. Hương thơm thanh khiết như hương hoa quế.

Bởi vì đối phương là Vân Thư Trần, Khanh Chu Tuyết toàn thân thả lỏng, không có nửa điểm ý chống cự, nhìn rõ dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc của sư tôn, nàng liền yên lặng nhắm mắt lại.

Mái tóc dài của sư tôn rũ xuống, mềm mại nhưng lạnh buốt quấn quanh cổ nàng, Khanh Chu Tuyết vô thức nắm lấy một lọn trong tay, vuốt ve đến tận đuôi, vô tình kéo nàng lại gần hơn.

Nàng cứ cảm thấy quanh chóp mũi thoang thoảng mùi hương quen thuộc và ấm áp của nữ nhân, nhất thời tâm trí rối bời, quên cả hô hấp.

Mãi đến khi Vân Thư Trần cảm thấy Khanh Chu Tuyết sắp ngạt thở, nàng mới buông người kia ra, hờn giận nói, "Hôn thêm nữa, e là hồn phách ngươi về tây thiên mất."

"Sư tôn..." Khanh Chu Tuyết thở dốc, ngước mắt lên nhìn chân thành nói, "Ta thích người hôn ta như vậy."

Lúc này vành tai Vân Thư Trần như có một đám lửa bao trùm, nóng rực.

Nàng thẳng lưng, đè nén sự xấu hổ trong lòng, nhướng mày nói: "Như vậy đã thoải mái chưa?"

Đồ đệ gật đầu.

Vân Thư Trần cười nhẹ, rồi lại cầm quyển thoại bản lên, "Đọc thoại bản có mệt không?"

Đồ đệ gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Có sư tôn ở đây, ta hiện tại không muốn đọc truyện nữa."

Thực ra đọc nhiều truyện một chút cũng tốt mà. Vân Thư Trần cảm thấy nàng đọc truyện hiểu ra được nhiều điều, đang có chút hối hận vì sao trước đây cứ ngăn cản đồ nhi tiếp thu cổ kim hiền văn*.

(Cổ kim hiền văn: Lời hay ý đẹp, triết lý nhân sinh sâu sắc.)

À, dường như là bởi vì hiểu lầm Nguyễn sư muội kia.

Chỉ thấy sư tôn nàng khẽ thở dài, từ trong chiếc vòng ngọc lấy ra một chiếc hộp gỗ, chưa kịp mở ra, Khanh Chu Tuyết đã ngửi thấy hương thơm của hoa quế.

"Vừa đi ngang qua, thấy dưới chân núi Thái Sơ Cảnh mở một cửa hàng mới." Vân Thư Trần nói, "Bánh hoa quế ở đây làm rất ngon, mang về mấy cái cho ngươi giải tỏa cơn thèm."

Chiếc bánh ngọt này có kết cấu mềm mại, trắng nõn nà, được cắt thành hình vuông vức, bên dưới lót lá xanh, bên trên được phết cẩn thận một lớp mật ong, điểm xuyết vài bông hoa quế.

Từ lúc đồ nhi cắn miếng bánh hoa quế hoa đầu tiên, vẻ mặt thay đổi tinh tế, Vân Thư Trần liền biết, sau này trong tay mình lại có thêm một món ăn để dỗ dành cô nương nào đó rồi.

Khanh Chu Tuyết yên lặng cắn miếng bánh, vẫn còn hơi dính răng, đúng là cảm giác mềm mại, dai dẳng.

Nàng lặng lẽ nhìn góc nghiêng của Vân Thư Trần, lại ngẩn người một lát.

Cảm giác này khiến nàng nhớ đến nụ hôn vừa rồi cũng mang theo vị ngọt thanh của hoa quế.

***

Hai người bất ngờ trao nhau một nụ hôn, như một cách giao tiếp thầm lặng, truyền tải những điều không thể diễn tả bằng lời.

Về chuyện tình cảm, kể từ khi biết tình căn của nàng không toàn vẹn, Vân Thư Trần không còn ép buộc nữa. Tất nhiên, ban đêm cũng không còn cho phép đồ nhi quá mức gần gũi.

Hiện tại, Vân Thư Trần giống như người vừa mới trồng một cây non xuống đất, bình thản nhìn nó lớn lên theo thời gian, đâm chồi nảy lộc, và cuối cùng hy vọng một ngày nào đó nó sẽ nở hoa, bày tỏ tấm lòng tương tự nàng.

Trước khi điều đó xảy ra, không cần phải vội vàng, mọi thứ đều thấu hiểu triết lý Đạo gia, thuận theo tự nhiên.

Mà Khanh Chu Tuyết vốn không phải người câu nệ, thấy mối quan hệ giữa mình và sư tôn đã trở lại bình thường, không còn cảm thấy "bất luân" là không tốt, nên trong lòng dần dần không còn phiền não nữa.

Tâm trạng của Khanh Chu Tuyết đã ổn định lại, tuy chưởng môn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, nhưng thấy đứa trẻ này luyện kiếm đã trở lại trạng thái tập trung như trước, thậm chí còn lên được vài tầng vì tâm trạng tốt hơn, cuối cùng hắn cũng yên tâm.

Tuy nhiên, với tư cách là tông chủ, thời điểm chưởng môn có thể hoàn toàn yên tâm là hầu như không có.

Hắn nghe thấy bên ngoài một trận hỗn loạn, đang cảm thấy kỳ lạ thì cửa Xuân Thu điện mở ra, mấy đệ tử lấm lem bụi đất vội vã chạy vào.

"Chưởng môn! Cháy rồi!"


Chưởng môn nhíu mày, "Trên núi cháy? Nếu không có gì bất thường, tìm vài đệ tử có Thủy linh căn đến dập tắt là được."

"Chưởng môn, tình hình rất bất thường."

Một đệ tử run rẩy nói, "Ngọn lửa kia là lửa Phượng Hoàng, nước thường không thể dập tắt được, phải làm sao đây?"

"Lửa Phượng Hoàng?" Chưởng môn ngạc nhiên nói: "Ở Thái Sơ Cảnh này chưa từng nuôi Phượng Hoàng lửa, sao lại..."

Một lúc sau, mắt hắn khẽ mở, dường như nhớ ra điều gì đó.

Vài ngày trước, Chung trưởng lão nói rằng tiểu đồ đệ của hắn đã xuống núi du ngoạn, tình cờ giết một con Phượng Hoàng đang trong giai đoạn suy yếu, lại còn nhặt được quả trứng Phượng Hoàng, quả là một cơ duyên hiếm có. Hắn nghiêm giọng nói, "Ngươi hãy gửi tin cho Hoàng Chung Phong và Hạc Y Phong, mời Việt trưởng lão và Vân trưởng lão đến đó một chuyến."

Việt Trường Ca là đơn Thủy linh căn, trong khi Vân Thư Trần cũng có Thủy linh căn.

Cuối cùng, chưởng môn suy nghĩ một lúc, rồi quyết định gọi thêm đứa trẻ được lao thiên ưu ái, Băng linh căn đặc biệt của Vân Thư Trần.

Mấy người trưởng bối họn hắn theo một tên tiểu bối, vẻ mặt nghiêm nghị đứng trên đỉnh núi, nhìn ngọn núi đối diện gần như đã biến thành biển lửa.

Việt Trường Ca ung dung mà thở dài, "Đồ đệ nào cũng có số mệnh lớn, không thì cũng có đại cơ duyên. Gia sản ít ỏi của trưởng lão như ta đây thật sự không chịu nổi đả kích. Không bị sét đánh thì cũng bị lửa thiêu. May mà đệ tử của ta cũng không ham tu luyện mấy, nên mới bình an vô sự sống qua từng ấy năm. Chẳng phải đây là trong họa có phúc sao?"

Nghe đến đây, thân thể Khanh Chu Tuyết khẽ lung lay.

Vân Thư Trần lạnh lùng nói, "Gia sản của ngươi đều mang trên người hết rồi, còn sợ gì sét đánh lửa thiêu nữa chứ?"

Việt Trường Ca hừ một tiếng.

"Tất cả các đệ tử trên đỉnh núi đã được ta lệnh cho sơ tán, sẽ không có ai bị thương. Hai người các ngươi có thể đối phó với lửa Phượng Hoàng này không?" Chưởng môn nhìn nửa bầu trời đỏ rực, thế lửa như này thực sự không thể trì hoãn thêm được nữa.

"Chưởng môn sư huynh, nếu dập tắt ngọn lửa này, sẽ tiêu hao hết linh lực của ta." Việt Trường Ca vuốt cây sáo dài bên hông, tay kia dừng lại trước mặt chưởng môn, xoa nhẹ một chút, "Có phải nên cho ta chút thể diện không?"

"Thôi được rồi." Chưởng môn mặt đen lại, liếc nhìn Khanh Chu Tuyết, "Trước mặt tiểu bối, ngươi có thể giữ gìn lời nói và hành động cho đoan chính một chút không?"

Việt Trường Ca cười nói, "Ái chà, sư huynh thật rộng lượng."

Nàng không còn cười nữa, xoay cây sáo dài trên đầu ngón tay một vòng rồi đặt lên môi.

Một giai điệu hùng tráng vang lên, như thể một cơn sóng thần đang dâng lên, cuốn theo hàng ngàn con sóng.

Mọi nơi mà tiếng sáo chạm đến, đều tạo nên những gợn sóng trong không trung.

Ở vùng trung tâm của Thái Sơ Cảnh, có một đầm lầy lớn. Dòng nước ở đây chảy xiết, cuồn cuộn, dường như có thể dâng lên bất cứ lúc nào.

Việt Trường Ca khuấy động gần như nửa vùng đầm lầy, tạo ra một cơn mưa như trút nước đổ xuống ngọn núi lửa, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Cơn mưa lớn này khiến trời đất tối sầm lại, thậm chí còn cuốn trôi nhiều cây cối đã bị lửa thiêu cháy nham nhở.

Tuy nhiên, ngọn lửa chỉ bớt đi đôi chút, vẫn cháy dữ dội, thiêu rụi mọi thứ đất đai xung quanh.

"Quả nhiên vô dụng." Vân Thư Trần vẫn luôn quan sát, lắc đầu nói, "E là không dập tắt được. Hiện tại tốt nhất nên vây khu vực đang cháy lại, đảm bảo không lan rộng."

"Khanh nhi."

"Vâng."

Sư đồ hai người nhìn nhau, rất ăn ý.

Khanh Chu Tuyết rút Thanh Sương kiếm bên hông ra, trong khi Vân Thư Trần thì bắt quyết, giữa cơn mưa như trút nước hiện ra hình dáng một con rồng, đang uốn lượn thân mình, lao về phía Khanh Chu Tuyết.

Khanh Chu Tuyết rất quen thuộc với Huyền Minh, nàng đặt một chân lên đầu rồng, nơi mũi chân nàng chạm vào liền ngưng thành băng.

Nàng và Thương Long cùng nhau đi, tốc độ rất nhanh, không lâu sau đã đến bên bờ biển lửa này.

Ngọn lửa đang lan ra những cây cỏ xung quanh, như một cái miệng lớn vô tình, cố gắng nuốt chửng mọi sinh khí xung quanh.

Một mình nàng không có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng nhờ cơn mưa lớn mà sư thúc Việt mang đến, cùng với linh lực mênh mông mà sư tôn truyền vào kinh mạch của nàng cho nên vẫn có thể ngưng tụ băng giữa biển lửa.

Một chiêu "Lưu Vân Phù Tuyết" mới lĩnh ngộ, quanh thân toát ra hàn khí trắng xóa, trong nháy mắt biến ngọn núi thành một chiếc khăn quàng cổ trắng muốt, vừa vặn nằm giữa đường lửa và mép rừng.

Băng không dễ bị lửa làm tan chảy như nước, ở nơi này, lửa Phượng Hoàng không thể tiến thêm một tấc nào nữa.

Dưới chân, Thanh Long biến thành nước cuộn quanh ngọn núi, mặc cho hàn khí trắng xóa nhuộm từng lớp, biến thành một con rồng băng tinh xảo và tráng lệ, dùng thân hình khổng lồ bao vây biển lửa trên núi.