Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 87




Toan tính cho một cái ôm

Bởi vì người ta đã không quản đường xá xa xôi đến tận Thái Sơ Cảnh, cũng là một vị khách quý. Vân Thư Trần tự nhiên giữ nàng ở lại thêm vài ngày.

Nghĩ đến mấy ngày nay trong Các sự vụ không có gì quá gấp gáp, Lý Triều Âm suy nghĩ một chút, không từ chối nhiều mà nhận lời.

Trên Hạc Y Phong còn rất nhiều phòng trống.

Từ nhiều năm trước, khi Khanh Chu Tuyết mới đến đây và chọn một căn phòng xa nhất, Vân Thư Trần đã nghĩ rằng sau này khi đồ nhi lớn lên, đồ đạc cần sắm sửa sẽ không ít, chắc chắn không thể chen chúc trong một căn phòng nhỏ như vậy. Vì thế, trong lúc rảnh rỗi, nàng đã sớm phân phó A Cẩm dọn dẹp vài phòng khách rộng rãi, chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ là tạo hóa trêu người, ai ngờ hai sư đồ nàng lại vô tình ngủ chung một giường, hơn nữa còn bắt đầu từ một ngày đông nào đó, không danh không phận ngủ đến tận bây giờ

Nhìn lại, năm tháng như thoi đưa.

Chập tối, ba người ngồi một chỗ, uống vài chén rượu. Nói là ba người, nhưng thực ra chỉ có hai người thật sự uống rượu, chén rượu trước mặt Khanh Chu Tuyết đã bị sư tôn nàng không nói không rằng đổi thành trà, một chén trà thanh thanh nhạt nhạt.

Vì vậy, nàng chỉ có thể nhìn hai vị trưởng bối nâng cốc ngôn hoan. Các nàng khi thì nói về việc kinh doanh ở Đông Hải, khi thì ôn lại chuyện cũ năm xưa. Khanh Chu Tuyết không hiểu lắm nên im lặng gắp thức ăn.

"Trước đây, lại chưa bao giờ có thời gian rảnh rỗi để ngắm cảnh kỹ càng như vậy." Lý Triều Âm nhìn về phía những ngọn núi xa xa, không khỏi thở dài, "Nơi này tuy không bằng được sự rộng lớn của Bồng Lai, nhưng vẻ đẹp thanh tú và tĩnh mịch lại vượt xa, tuyệt đẹp."

"Vào mùa đông, tuyết rơi là đẹp nhất." Vân Thư Trần đặt chén rượu xuống, "Tiếc là bây giờ vẫn còn sớm."

Nàng vừa định rót thêm một chén nữa thì cổ tay bị nhẹ nhàng ấn xuống và đẩy trở lại.

Khanh Chu Tuyết nhìn nàng.

Vân Thư Trần có chút bấc đắc dĩ mà rụt tay về.

Lý Triều Âm cười nói: "Sư tôn của ngươi tửu lượng cũng không tệ, chút này còn lâu mới say."

Khanh Chu Tuyết lại lắc đầu: "Tiền bối, uống nhiều uống ít, chỉ là nông sâu mà thôi, đều tổn hại thân thể."

"Thật tốt." Lý Triều Âm dường như nghĩ đến điều gì đó, khẽ thở dài gần như không thể nghe thấy, "Một đệ tử hiểu chuyện như vậy."

Nàng lấy từ trong nạp giới ra một mảnh vải, đưa cho Khanh Chu Tuyết. Khanh Chu Tuyết thoạt đầu sững sờ, khi nhận lấy, ngón tay cái lướt qua tấm vải mềm mại, cảm thấy có chút quen thuộc --- hình như được dệt từ giao sa.

Giao sa hiếm có, mỗi tấc vải là mỗi tấc vàng, là một trong những đặc sản của Bồng Lai. Y phục dệt từ thứ này vừa thướt tha vừa xinh đẹp, lại khó bị đao thương đâm thủng, vô cùng quý giá. Nàng cảm thấy không thể nhận thứ này, đang định từ chối thì Lý Triều Âm đã chặn lại.

"Đã đến làm khách mà không mang theo chút quà nhỏ nào thì thật là thất lễ." Lý Triều Âm lại dùng ánh mắt đầy tán thưởng đánh giá một lượt Khanh Chu Tuyết, ôn tồn nói, "Tiểu hữu không cần khách khí."

Khanh Chu Tuyết vừa định mở miệng, lại nghe Vân Thư Trần ở bên cạnh ung dung nói, "Ngươi cứ yên tâm cầm lấy. Người trước mặt ngươi là một nhân vật lớn nắm giữ nửa thị trường Đông Hải, không cần lo lắng sẽ khiến nàng ta khánh kiệt đâu. Nhưng mà Các chủ đại nhân, ngươi chỉ mang phần của đồ nhi ta thôi sao? Còn của ta thì sao?"

Lý Triều Âm khẽ tặc lưỡi, "Vân tiên tử mỗi năm đều là khách hàng lớn, không biết tủ quần áo hiện tại có nhét đủ không đây."

Nghĩ đến chỉ có quan hệ rất tốt mới có thể trêu đùa lẫn nhau như vậy. Khanh Chu Tuyết thầm nghĩ, lại nhấp một ngụm trà trước mặt, nàng nhận ra sư tôn đối xử với nhiều người có thái độ khác nhau. Ví dụ như đối với Liễu sư thúc, sư tôn nói năng rất nghiêm túc, đối với Việt sư thúc, nàng lại tùy tính thoải mái hơn nhiều, đối mặt với Lý các chủ thì ẩn ẩn lộ ra một loại cảm giác trò chuyện rất hợp ý.

Sư tôn đối xử với mình --- lúc thì dịu dàng lúc lại lạnh nhạt, thật khó đoán.

Tàn ba nén hương, trời tối dần, xem chừng cũng đến giờ đi ngủ. Vân Thư Trần đứng dậy, nhưng không đi về phòng mình, nàng nhìn Khanh Chu Tuyết, "Ta và nàng khó có dịp hàn huyên, Khanh nhi đi ngủ trước đi, không cần đợi ta."

"...Vâng." Tay Khanh Chu Tuyết đã đặt lên cửa, nàng đứng đó nhìn Vân Thư Trần và Lý Triều Âm vào cùng một phòng.

Nàng buông tay khỏi cửa, cuối cùng đóng cửa lại, rồi quay người đi đến thư phòng.

***

Cửa phòng vừa đóng lại, câu chuyện phiếm của họ dần kết thúc, bắt đầu đi vào vấn đề chính.

"Nói như vậy, ngươi thật sự đã khiến Lưu Vân tiên tông phải dè chừng." Lý Triều Âm hỏi ngược lại, "Làm sao ngươi biết nàng ta mới là thật sự là Kiếm Hồn chuyển sinh, là biết trước cả khi thu nhận làm đồ đệ? Bản thân nha đầu kia có biết không?"

"Nàng không biết." Vân Thư Trần thở dài gần như không thể nghe thấy, "Lúc đó chỉ là vì quẻ tượng, nguyên nhân sâu xa trong đó, ta cũng là sau này tra khắp điển tịch mới mơ hồ có chút manh mối, lại đặc biệt đến Gia Âm tự một chuyến. Tuệ Giác đã giữ lời hứa năm xưa, bèn mượn Vạn Trọng Liên Đăng của ông ấy một lần, đồng ý thay đồ nhi của ta xem luân hồi."

"Luân hồi?"

"Ừm."

"Vì sao lại muốn nhìn cái này?" Lý Triều Âm suy nghĩ rồi nói, "Chúng sinh trên thiên hạ đều không thể thoát khỏi sự trói buộc của sáu nẻo luân hồi, trong cõi trần thế liên tục sinh lão bệnh tử, rồi lại lặp lại. Ngay cả những người tu đạo như ngươi và ta, một ngày không thể phi thăng, cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn này. Luân hồi vốn là lẽ thường, trong này có thâm ý gì không?"

"Đúng là chuyện thường." Vân Thư Trần dừng một chút, "Nhưng ngày hôm đó sau khi Tuệ Giác xem xong, hắn nói đứa nhỏ này không có kiếp trước, không bị trói buộc trong lục giới."

"Nếu là hồn phách người thường, không thể nào trống không như vậy." Nàng khẽ nheo mắt, "Hơn nữa thiên đạo kiêng kị nàng, nhiều lần muốn đánh chết nàng, rất có thể là kiêng dè sự tồn tại "ngoài Pháp Tắc"."

"Thật sự là đặc biệt." Lý Triều Âm lắc đầu cười khổ. "Lão tổ của Lưu Vân tiên tông --- Thái Thượng Vong Tình đã bế quan nhiều năm. Năm đó, nàng ta đã tốn rất nhiều công sức để tìm đứa nhỏ này. Xem ra, tại đại hội Vấn Tiên năm mươi năm một lần sắp tới, nàng ta chắc chắn sẽ xuất quan chủ trì và cũng nhất định sẽ nhận ra."

"Kỳ thực, tu vi của Thái Thượng Vong Tình đã đạt đến đỉnh cao, con đường tu luyện "Vô Tình Đạo" của nàng cực kỳ thuận buồm xuôi gió, việc thành tiên không phải là vấn đề. Ta thật sự không hiểu --- tại sao nàng lại cố gắng kìm nén tu vi của mình, chỉ để tìm Kiếm Hồn chuyển sinh này?"

"Không quan trọng là gì," Vân Thư Trần mỉm cười, "Nàng muốn gì, ta sẽ cướp trước. Khanh nhi quả thực có duyên với ta, phải không?"

"Đúng vậy." Lý Triều Âm thực lòng cảm thán, "Đứa bé kia tuy nhìn có vẻ ít nói, nhưng hẳn là rất thích ngươi."

"Được rồi. Ta nói với ngươi chuyện này, cũng là muốn mượn quan hệ ở Đông Hải để điều tra một chút, không biết Các chủ có thể tạo điều kiện không?" Vân Thư Trần lại trở về vẻ ôn hòa thường ngày, nàng lười biếng tựa vào ghế, "Dù sao Diệu Thuấn các nàng là yêu, cũng không vào được Lưu Vân tiên tông, đồ vật có thể tìm được cũng bị giới hạn. Bọn hắn rốt cuộc đang tính toán gì với Kiếm Hồn, hiện tại tu vi đã đến cảnh giới nào, những điều này ta đều muốn biết, mới có thể tính toán bước tiếp theo."

"Lưu Vân tiên tông là thiên hạ đệ nhất đại tông phái, nhất cử nhất động của họ, Bồng Lai Các ta tự nhiên là theo dõi sát sao." Lý Triều Âm cau mày, "Nhưng mà gần đây cũng không có hành động gì khác thường, trừ việc lão tổ tuyên bố bế quan ra --- nhưng đó cũng là chuyện trước đây rồi."

"Hoài bích kỳ tội*," Lý Triều Âm lại thở dài, "Đồ nhi của ngươi nếu không tham gia vào đại hội Vấn Tiên, thực ra là lựa chọn tốt nhất. Những thứ này chỉ là hư danh thôi, không bằng thanh tịnh một chút."

(Hoài bích kỳ tội: Ở đây ý chỉ người tài thường bị ghen ghét, đố kị.)

Vừa dứt lời, Vân Thư Trần ngẩn người một hồi lâu, rồi mới khẽ nói, "Ta cũng từng nghĩ như vậy."

Nàng mới hai mươi hai tuổi, đã vô cùng nổi bật. Mười mấy năm nữa, nàng sẽ không còn là viên ngọc quý giấu kín cả đời trong hộp, mà sẽ là ánh sáng rực rỡ sau cơn mưa tan.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng khổ luyện kiếm pháp, từng chút từng chút ngộ ra chiêu thức, chưa từng than mệt mỏi.

Vân Thư Trần lại luôn phải gạt bỏ ý định đó, không thể thật sự để nàng cả đời bị trói buộc trên Hạc Y Phong này, bầu bạn với gió mát tuyết lạnh, thật đáng tiếc.

Mặc dù nàng đã từng... dạo động vì điều đó.

Ván cờ tàn còn dang dở lúc nãy lại được hai người bày ra nghiên cứu. Lý Triều Âm ý vị thâm trường, "Thôi vậy, tương lai khó mà đoán định."

Bên dưới vẻ ngoài bình lặng, các đại tiên môn đã âm thầm bắt đầu những nước cờ đối đầu, Vân Thư Trần đặt xuống quân cuối cùng, hắc long bạch xà kìm hãm lẫn nhau, không thể nhìn rõ con đường phía trước.

***

Khanh Chu Tuyết buồn chán ở trong thư phòng xem sách một lúc, cơn buồn ngủ ập đến. Nàng đoán sư tôn lúc này hẳn là đã về rồi, kết quả vừa ra khỏi thư phòng, phát hiện phòng của hai nữ nhân kia vẫn còn sáng đèn, ánh sáng mờ ảo.

Còn bên mình, đẩy cửa ra, chỉ có một ánh trăng lạnh lẽo trải trên giường.

Ngày xưa khi nàng còn bé thường ở nhà một mình, cũng không cảm thấy cô đơn. Nhưng không biết vì sao, bây giờ nàng không thể ngủ một mình được nữa.

Cơn buồn ngủ vừa mới nhen nhóm trong thư phòng khi nãy, đến lúc nằm xuống giường lại tan biến hết. Bên ngoài, gió thổi qua ngọn cây, lướt trên mái ngói, côn trùng kêu râm ran trong cỏ, lại có thứ gì đó sột soạt, nói chung, âm thanh nào cũng lọt vào tai.

Lúc bình thường, những âm thanh này nghe có phần văng vẳng tịch liêu, nhưng hiện tại chúng trở nên càng lúc càng ầm ĩ. Khanh Chu Tuyết trở mình sang bên trái, do dự một chút rồi lại trở mình về, sau đó thử hít một hơi vào tấm chăn mà sư tôn đã ngủ.

Khi hơi thở của chính mình hòa quyện với mùi hương của nàng tràn vào khoang mũi, Khanh Chu Tuyết lờ mờ nhớ lại những nụ hôn kia, cũng dây dưa quấn quýt như thế.

Trong dòng suy nghĩ mơ hồ ấy, nàng nhắm mắt lại, dần dần có chút chìm vào giấc mộng, mới chỉ có một chút ý định như vậy thôi --- tấm chăn đã bị kéo ra không thương tiếc, luồng không khí lạnh lẽo tràn vào.

Khanh Chu Tuyết khẽ mở mắt, bên tai có người bất lực nói, "Đừng ngủ mà úp mặt như vậy, không tốt cho thân thể."

"... Sư tôn?" Nàng khẽ thì thầm, "Sao người lại ở đây?"

"Đêm hôm khuya khoắt thế này, sao ta lại không ở đây?" Vân Thư Trần thay áo ngoài, vén chăn lên nằm vào, vừa mới nằm yên thì cánh tay đã rất tự nhiên có một đồ đệ nào đó dính vào.

Giọng nói của Khanh Chu Tuyết vẫn còn chút ngái ngủ, lơ lửng như đang trôi giữa không trung, "Ta tưởng là... người với Lý Các chủ ngủ cùng nhau rồi."

Vân Thư Trần đầu tiên là ngẩn người, sau đó khẽ cười một tiếng, "Hửm? Vậy ta đi đây, đồ nhi có buồn không?"

Nàng nghĩ đến việc rơi vào tay tiểu tử vô tâm vô phế này, chắc là không quen nên mới thế, phần lớn cũng sẽ không buồn đâu.

Thế nhưng miệng lưỡi nhanh nhảu, vẫn ôm chút thăm dò, nên hỏi ra như vậy.

Nàng đợi một lúc, chỉ còn lại giọng nói của mình, màn đêm nuốt chửng những âm thanh cuối cùng. Một lúc lâu sau vẫn không thấy người kia trả lời.

Vân Thư Trần quay đầu nhìn, Khanh Chu Tuyết nhắm mắt lại, cuối cùng là trong lúc nói chuyện, sơ ý trượt vào giấc mộng, có lẽ là không nghe thấy gì cả, vẻ mặt khi ngủ vô cùng yên tĩnh, áp vào cánh tay nàng.

Nàng suy nghĩ kỹ, câu hỏi này thực sự rất kỳ lạ, không khỏi thấy may mắn vì đồ nhi đã không nghe thấy câu nói đó, đồng thời một nỗi thất vọng nhè nhẹ lan tỏa.

Hơn nữa đêm nay Khanh nhi không ôm nàng.

Nếu lúc này đánh thức nàng, lại còn cố tình nhắc nhở một lần nữa, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Ví như người ta nhìn thấy hoa nở mà thích thú, nhưng nếu nụ hoa ấy bị ép nở, bẻ cánh, thì niềm vui ban đầu cũng biến mất, chỉ còn lại hình ảnh con người vội vàng, tàn nhẫn hái hoa --- nói ngắn gọn, Vân trưởng lão thực sự có chút để ý đến thể diện của mình.

Vân Thư Trần suy nghĩ một chút, đột nhiên động đậy hơi mạnh rồi trở mình, quay lưng lại với đồ đệ.

Khanh Chu Tuyết khẽ nhúc nhích, dường như tỉnh giấc, theo bản năng ôm lấy sư phụ, không để người rơi xuống, ôm chặt lấy.

Kế hoạch thành công.

Vân Thư Trần không nói gì, cảm nhận lực đạo quen thuộc nơi eo, khẽ cong môi, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.