Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 121




Hắn vẫn hận đến ngứa răng khi bị Lưu Trường Ương lừa chuyện ‘thần y’.

“Chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như thế.” Mạc Hàn Yên duỗi tay bóc một bức tranh dưới con mắt của nhiều người sau đó cả ba cùng tới một ngõ nhỏ không người.

“Hôm qua tên lính kia nói những lời ấy khiến muội lo sợ không yên. Bởi vì bất kỳ chuyện gì dính tới Cảnh Vương đều không thể suy luận theo cách thường.” Đôi mắt Mạc cô nương lộ vẻ suy tư sau đó nàng giở bức vẽ trong tay ra, “Thế nên tối qua muội và Mê Điệt đã chia hai đường. Muội tiếp tục lục soát tìm hung thủ trong phủ Đô Hộ và trong thành còn Mê Điệt chạy ra bên ngoài.”

Nói tới đây nàng xoay mặt nhìn về phía Tống Mê Điệt, “Muội nói cho sư huynh biết tối qua muội thấy cái gì ở ngoài thành đi.”

Tống Mê Điệt “à” một tiếng và vừa nhớ lại vừa kể những gì mình nhìn thấy sau khi mai phục thật lâu bên ngoài. Nàng không thấy ai rời khỏi thành, nhưng nhớ lời Mạc Hàn Yên dặn dò không được trở về trước khi trời sáng thế là nàng cứ

chờ mãi. Tới khi buồn ngủ sắp gục thì nàng lại chờ được.

Nàng thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi chen quả cửa thành nửa mở. Nó theo ánh trăng sao chạy về phía tây.

Vì thế nàng không kịp nghĩ nhiều đã cúi thấp người chạy theo cái xe. Nàng đi theo vết bánh xe gập ghềnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cái xe ngựa cách mình một trượng.

Đột nhiên mành xe phía sau hơi bay lên để lộ hai cái bóng đen vọt ra khỏi xe.

Hai kẻ đó đều võ công cao cường và vây lấy nàng. Cũng may khinh công của nàng tốt, lại có ám khí mới đấu được 20 chiêu. Sau đó nàng thoát khỏi hai kẻ kia và tiếp tục đuổi theo cái xe ngựa.

Mắt thấy xe ngựa đã gần trong gang tấc thì đột nhiên có một cái lưới thật lớn rơi xuống từ ngọn cây ven đường. Tống Mê Điệt nhanh nhẹn lắc người tránh được nhưng một cái lưới lại trùm xuống từ bên khác và vây nàng trong đó.

“Chỉ một tấm lưới làm sao có thể vây được muội?” Kỳ Tam Lang lắc đầu không tin.

Tống Mê Điệt tức giận đến phồng má, “Một tấm lưới đương nhiên không làm được gì muội, nhưng sư huynh có biết kẻ bày ra bẫy kia âm hiểm thế nào không? Muội bj võng vây ngửa mặt lên trời và thấy vài người đang trốn trên ngọn cây cầm cung tên nhắm vào muội. Chỉ cần muội động đậy là sẽ bị bắn thành con nhím ngay. Cứ thế giằng co tầm nửa khắc thì xe ngựa đi xa và đám người đó cũng rời đi.”

“Thế nên cuối cùng muội cũng không bị bắn thành con nhím.” Ánh mắt Kỳ Tam Lang chớp động, khóe miệng nhếch lên, “Vì sao nhỉ? Rõ ràng hắn đã tỉ mỉ bày trận nghiêm ngặt nhưng lại không giết muội diệt khẩu.”

Mạc Hàn Yên nghe hắn nói thế thì biết hắn đã nghĩ giống mình. Chỉ có Tống

Mê Điệt vẫn ngây ngô trợn mắt hỏi, “Đúng vậy, sao bọn họ lại không ra tay nhỉ? Rõ ràng đó là cơ hội cực tốt mà?”

“Bởi vì sau lưng bọn chúng là Cảnh Vương,” Mạc Hàn Yên vò bức vẽ trong tay và ném trên mặt đất, miệng cười lạnh nói, “Dẫn người vào bẫy, lại kín đáo dẫn người đi, rốt cuộc cái tên Lưu Trường Ương này đang làm trò gì nhỉ?”

Vừa dứt lời nàng đã liếc mắt nhìn cô ngốc bên cạnh một cái và định nói gì nhưng cuối cùng chỉ bất đắc dĩ và thở dài. Nàng vươn tay xoa tóc sư muội nhà mình và nói, “Mê Điệt, Cảnh Vương hướng về muội, nhưng người này dù là

công hay tư đều không phải đối tượng muội có thể tới gần.”



“Sư tỷ, muội hiểu. Muội sẽ không ăn mì hắn nấu nữa, cái áo cộc tay kia muội cũng không mặc nữa.”

Một lúc sau Tống Mê Điệt mới nhỏ giọng nói ra một câu này. Đây là những bí mật mà đời này nàng không muốn Mạc Hàn Yên biết nhưng giờ phút này nàng lại nói hết. Đó là vì nàng muốn sư tỷ làm chứng cho quyết tâm của bản thân.

Nàng muốn chặt đứt chút tình cảm dịu dàng dâng lên trong lòng vì cái áo cộc và bát mì kia.

Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang nhìn bóng dáng lẻ loi của sư muội nhà mình thì nhìn nhau, trong lòng sinh ra chút thương xót. Bọn họ đang định khuyên giải an ủi nàng vài câu lại bỗng thấy Tống Mê Điệt quay đầu lại, hai con mắt trợn tròn rất đáng yêu.

“Sư huynh, sư tỷ, muội nhớ ra rồi, người ngồi trong xe ngựa kia hình như là một cô nương. Lúc màn xe bay lên muội nghe thấy tiếng ngọc bội leng keng.”

“Cô nương?” Mạc Hàn Yên nhướng mày sau đó xoay người nhìn về phía cửa thành và nhẹ giọng nói, “Mê Điệt, muội lại tới Nghi Ninh một chuyến đi.”

***

Thành Vũ Dương ở ngay phía trước. Lúc nàng mới ra khỏi thành Nghi Ninh thì chỉ thấy nó hiện lên như một chấm nhỏ, nay vạn ngọn đèn dầu đã ở ngay trước mặt. Từ chạng vạng tới sáng sớm, từ chói chang tới mờ mịt, nàng biết không có một ngọn đèn nào trong số biển đèn kia dành cho mình. Nàng muốn một người, một lòng một dạ nhưng cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.

Tống Mê Điệt lắc lắc bầu rượu trong tay và khi không nghe thấy tiếng rượu lao xao nàng lập tức ném nó ra sau, để nó lại đại mạc hoang vu. Nàng quay đầu nhìn nó cười ngây ngô, giống như nó là cái giày rách xui xẻo bị nàng bỏ mặc. Sau đó hai chân nàng kẹp cổ con lạc đà. Con vật bị đau thì lập tức vung bốn cái chân lên và mang theo nàng chạy như bay về thành Vũ Dương.

Cảnh náo nhiệt trong thành khiến đầu óc vốn đã hơi say của Tống Mê Điệt càng thêm mơ hồ. Một tay nàng dắt lạc đà, chân bước liêu xiêu, cả người liên tiếp đụng phải người đi đường. Cũng may những người đó thấy cả người nàng toàn mùi rượu nên cũng không so đo mà chỉ bóp mũi ghét bỏ vòng qua.

“Đúng là thối,” Tống Mê Điệt cúi đầu ngửi tay áo của mình và nhướng mày lắc đầu, “Còn nói cái gì mà rượu gạo nếp ngọt sẽ không say, uống xong cũng toàn mùi rượu đấy thôi.”

Nàng tự giễu mà cười cười sau đó tiếp tục liêu xiêu đi về phía trước. Ai biết mới được vài bước đã đâm sầm vào một người, đầu chui vào ngực người kia và ngửi được mùi hương mát lạnh.

Nàng lập tức sợ sệt và cảm thấy mùi rượu trên người mình sẽ dính lên quần áo hắn thế là vội lùi về sau hai bước, miệng nói “Xin lỗi”. Nhưng đúng vào lúc này con lạc đà không có mắt phía sau lại đụng vào lưng thế là chân nàng mất thăng bằng, cả người lại chúi về phía trước và chui vào ngực hắn.

Tống Mê Điệt sợ quá thể, hai tay túm lấy vạt áo người kia mới có thể đứng thẳng. Ai biết chân nàng lại bị trượt một cái thế là người trước mặt vươn tay ra đỡ để nàng đứng thẳng. Chẳng qua hai cánh tay kia cũng không buông nàng ra ngay.

“Tống đại nhân mượn rượu giải sầu hay sao mà say thành bộ dạng này?”

Tống Mê Điệt cười cười: Sao nàng lại say thành thế này ư? Trong lòng nàng nghĩ tới ai thì kẻ đó xuất hiện. Nàng miễn cưỡng đứng thẳng người và duỗi tay sờ khuôn mặt như tượng tạc của hắn, ngón tay vuốt ve mấy lần mới nhếch miệng cười, “Nguyên Doãn, ngươi đúng là một kẻ phiền toái.”

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, mắt híp lại mang theo sắc xuân tươi thắm. Nốt ruồi nơi khóe mắt cũng nhảy lên theo động tác ấy khiến người đối diện ngây người.

Lưu Trường Ương nuốt nước miếng, nhưng sắc mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, “Hả? Tống đại nhân nói xem bổn vương làm phiền ngươi thế nào?”



“Ngài,” Tống Mê Điệt dùng ngón trỏ chọc chọc ngực hắn và cười nhạo nói,

“Ngài còn không biết xấu hổ hỏi ta hả? Lần đầu tiên ta gặp ngài đã bị thương,

sau đó lúc ở Cảnh Vương phủ ngài biết rõ ta không phải kẻ cắp vẫn cố ý vu oan cho ta, còn sai hộ vệ giết ta……”

“May mà không giết được.” Lưu Trường Ương nhìn người trước mặt say khướt thì trên mặt chẳng còn chút lạnh lùng nào, miệng còn khẽ cười.

Nhưng Tống Mê Điệt căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì. Nàng chỉ lo quở trách hành vi phạm tội của hắn, “Sau này tới lão quân câu, ta phấn đấu quên mình nhảy vào thác nước cứu ngài thế mà ngài chẳng những không cảm kích

còn dùng lời lẽ chọc tức ta. Sau đó ngài còn túm ta vào vũng bùn khiến cả người ta bẩn hết.”

Ý cười trên mặt Lưu Trường Ương càng sâu, “Đánh người 1000 thì ta cũng tổn hại 800. Cả người ta cũng bẩn kém gì.”

“Nhưng ta vẫn rộng lòng không thèm so đo với ngài nhé,” Tống Mê Điệt ợ một cái và chép chép miệng, “Ở từ đường nhà họ Tôn ta suýt chết đuối vì cứu ngài……”

Nàng cảm thấy hai cánh tay đang ôm mình hơi siết lại, cả người Nguyên Doãn dán đến, cằm gần như chạm lên tóc nàng.

“Lần đó chính là ta cứu ngươi.” Hắn cúi đầu, trong ánh mắt là tia sáng lấp lánh chói lóa.

“Ngài cứu ta?” Tống Mê Điệt không hiểu gì cả nhưng mũi ngửi được mùi hương của hắn thì cả người như nhũn ra.

“Ta hôn ngươi.” Hắn đáp một cách tự nhiên, không hề trêu đùa. Giống như lời hắn vừa nói là một lời hứa hẹn nghiêm túc nhất trên đời này. Nhưng rất nhanh hắn đã híp mắt, khóe miệng là nụ cười bừa bãi tinh nghịch. Sau đó hắn cúi thấp người dán bên tai nàng nói nhỏ, “Làm hô hấp nhân tạo đó.”

Tai Tống Mê Điệt nóng lên, cả người run run, cảm giác say rượu cũng tan hết. Môi nàng mấp máy và định giả ngu để tránh được kiếp này. Nhưng chưa kịp nói gì tên kia đã cười và nói tiếp, “Môi Tống đại nhân mềm, cả người cũng mềm, rất hợp ý ta. Không biết ngươi có đồng ý cùng bổn vương nắm tay đến khi đầu bạc không?”

Đây rõ ràng chỉ là lời vui đùa, chẳng khác gì những lần trước hắn trêu chọc nàng nhưng Tống Mê Điệt lại rùng mình, chân tay cứng đờ, cổ cũng nghẹn lạ. Nàng cứ ngây ra một lúc lâu, mãi không nói được gì.

Trên đường là ngựa xe như nước. Người ta đi qua bọn họ, tiếng rao hàng vang lên không dứt nhưng bọn họ lại chỉ nghe thấy tiếng trái tim của mình đập hoảng hốt, giống như gió đại mạc lướt qua rồi chui thẳng vào lòng đối phương không gì ngăn lại được.

“Tống đại nhân, ngay cả kẻ đi thi khoa cử cũng không cần nhiều thời gian suy nghĩ như thế đâu!” Một lát sau Lưu Trường Ương lặng lẽ cười một tiếng.

“Hôn nhân là chuyện lớn, đâu phải trò đùa.” Tống Mê Điệt thuận miệng nói ra những lời rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Điện hạ, Hoàng Thượng…… đã ban hôn.”

Ý cười trên mặt Lưu Trường Ương tan biến. Hắn nắm chặt lấy tay Tống Mê

Điệt như sợ vừa buông lỏng nàng sẽ chạy mất. Hắn nhìn nàng, vây lấy cả người nàng và nói rõ từng chữ, “Lòng ta chỉ thuộc về một người duy nhất.”