Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 120




Nói xong nàng lại lạnh lùng cười, “Điện hạ đương nhiên sẽ không hiểu. Với các ngươi thì chuyện tình cảm chỉ là gia vị trong đấu tranh quyền lực. Nếu có thì như dệt hoa trên gấm, còn không có thì cũng chỉ là chút cảm giác thương nhớ vấn vương khi đêm khuya nằm mộng. Nhưng với ta thì Đa Lượng còn quan trọng hơn cả sinh mệnh. Ta có thể vì hắn mà làm mọi việc, dù phải bán linh hồn và thân thể cũng không hối hận.”

Tháp Cập ngọ nguậy ngón tay và phát hiện đã hơi có sức vì thế nàng kiên nhẫn chờ đợi thể lực khôi phục sẽ nhặt đao rơi trên mặt đất và đâm nó vào ngực Lưu Trường Ương. Nàng tuyệt đối không gả cho kẻ này, dù Đa Lượng có chết nàng cũng không bỏ hắn mà đi.

Mà cách duy nhất không phản bội hắn chính là giết kẻ trước mặt. Đây cũng là mục đích đầu tiên của nàng khi tới thành Vũ Dương: Sau khi biết Hô Bóc định gả mình cho Cảnh Vương, nàng đã lập tức muốn giết Lưu Trường Ương. Ngày đó ở phủ Đô Hộ, nàng nhắm vào hắn nhưng tiếc là lại bị chuyện ‘hẹn hò’ của Tiếu Sấm cắt ngang nên nàng chỉ có thể giết tên tướng quân kia trước.

“Bổn vương thật hâm mộ công chúa.”

Sau một lúc nàng lại nghe thấy một câu không đầu không cuối này. Lưu Trường Ương đứng dậy, ánh mắt nhìn cái bàn và ánh nến lắc lư khi gió thổi qua, “Bổn vương hâm mộ công chúa có thể vì người yêu mà vượt lửa qua sông, quên cả

sinh mệnh. Ta càng hâm mộ công chúa có dũng khí thà phụ thiên hạ chứ không phụ người,” khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một nụ cười không có độ ấm, “Đây đều là những thứ mà lòng Nguyên Doãn chờ mong, nhưng cầu mà không được.”

Nói xong thấy Tháp Cập nghi hoặc đánh giá mình thế là hắn nhẹ nhàng nhếch miệng, bộ dạng vẫn như thường, tay khoanh lại nói, “Chẳng lẽ công chúa không tò mò lý do ta phải bày ra cái bẫy thần y này để dụ ngươi tới đây hả?”

Tháp Cập nghe hắn nói thế thì ngẩn ra, vừa định nói chuyện nàng đã nghe hắn nói, “Bệnh chỉ cần đúng thuốc là được. Linh dược trong mộ tướng quân qua thời gian dài đã mất hiệu quả, dù có uống vào cũng đâu thể khỏi được bệnh?”

Lời này như một tảng đá nện vào trái tim nàng.

“Ngươi dẫn dụ ta tới đây để làm gì?” Nàng nhìn vào mắt Lưu Trường Ương và phát hiện nơi đó không có khinh thường hay chế nhạo, ngược lại chỉ có thê lương và xót xa.

Lưu Trường Ương mỉm cười, “Đương nhiên là vì một việc quan trọng.”

Tháp Cập cười lạnh, “Chuyện quan trọng hả? Ngoài Đa Lượng thì dù trời có sập ta cũng chẳng quan tâm.”

Lưu Trường Ương nhìn thẳng vào mắt nàng và nói, “Ta đã tìm được phương thuốc, cũng đã tạo ra được thứ dược liệu giúp trị khỏi bệnh cho Đa Lượng.” Hắn móc từ cổ tay áo một cái bình ngọc nho nhỏ và đưa cho Tháp Cập.

Tháp Cập kinh ngạc nhưng sau đó nàng lập tức túm lấy bình thuốc và ôm vào lòng, mắt nhìn đối phương nói, “Nếu ngươi lừa ta thì ta sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ nào của Cảnh Vương phủ.”

Lưu Trường Ương nghe lời này cũng không tức, còn Uất Trì Thanh ở bên cạnh thì không nhịn được hừ một tiếng, “Nếu là giả thì Uất Trì Thanh ta mang….. mang đầu tới gặp ngươi.”

Nói xong thấy Tháp Cập công chúa vẫn cứ nửa tin nửa ngờ thế là hắn cười lạnh nói, “Không dối gạt công chúa, chúng ta đã đặc biệt phái người tới…… tới Tân Lê tìm sổ ghi chép bệnh của Đa Lượng…… rồi lại tìm đại phu giỏi…… giỏi nhất Đại Yến để chẩn đoán và kê …… kê đơn thuốc. Để có đủ dược liệu chúng ta gần như đi…… đi hết hơn nửa lãnh thổ Đại Yến mới tìm được. Tổng cộng

cũng chỉ…… chỉ có một liều này…… công chúa không tin thì trả cho điện…… điện hạ là được.”

Uất Trì Thanh nói xong là duỗi tay muốn lấy bình thuốc kia về nhưng Tháp Cập đã lắc mình thoát được. Hắn nhíu mày, vừa định ra tay đã thấy nàng dùng tay



chống lên mặt đất, hai gối quỳ xuống trước mặt Lưu Trường Ương.

“Lòng ta đã hiểu. Điện hạ đương nhiên sẽ không đưa cho ta phương thuốc này mà không đòi gì. Nhưng nếu nó có thể cứu Đa Lượng thì từ giờ phút này mệnh của ta thuộc về điện hạ.” Nàng dập đầu quỳ lạy, thái độ thành kính giống như đang quỳ lạy thần linh.

Uất Trì Thanh bị thái độ bất ngờ này của nàng dọa sợ vì thế vội liếc Lưu Trường Ương và phát hiện hắn cũng không có ý đỡ công chúa đứng dậy. Hắn chỉ khoanh tay nhìn nàng, trong mắt là thương xót càng sâu hơn.

“Hô Bóc muốn gả ngươi cho ta là để thêm một tầng kiềm chế ta. Cái này hẳn công chúa cũng biết đúng không?” Một lát sau hắn nhẹ giọng nói ra một câu.

Tháp Cập nghe thấy thế thì vội ngẩng đầu và nghe thấy hắn nói tiếp, “Nhưng ta không muốn cưới ngươi là vì một nguyên do khác. Nguyên nhân của ta giống với ngươi.”

Tháp Cập bỗng nhiên hiểu ra. Hóa ra vị Cảnh Vương điện hạ tôn quý này nghĩ đủ mọi cách để tìm thuốc, đồng thời dẫn dụ nàng tới đây cũng vì một chữ tình giống nàng.

Tình vừa chớm nở đã sâu đậm, tới độ một người sinh ra trong xoáy nước của quyền lực như hắn cũng không thể ngó lơ.

Với nàng cũng thế……

“Ta biết nên làm như thế nào,” Tháp Cập mỉm cười nhìn hắn, đôi con ngươi khác màu thêm một tầng hiểu thấu, đẹp như yêu quái, “Ta biết phải dùng cái gì để báo đáp điện hạ rồi.”

Lưu Trường Ương nghe thấy thế thì bỗng nhiên lộ vẻ khó xử. Uất Trì Thanh lại càng chẳng hiểu bọn họ đang nói cái gì. Nhưng lúc hắn đang định mở miệng hỏi

đã thấy Tháp Cập vươn hai ngón tay móc mắt mình.

Trong tay nàng lập tức có hai con mắt đầy máu tươi. Chúng chẳng thể sáng lên được nữa, cũng chẳng thể giúp nàng nhìn người thương.

Lưu Trường Ương hé miệng nhưng chưa kịp nói gì đã nghe nàng ấy thở hổn hển nói, “Điện hạ cũng chẳng cần tự trách mình. Ta đã sớm nghĩ kỹ rồi, lần này mà không có Cảnh Vương thì ông ta cũng sẽ gả ta cho cái gì mà Đoan Vương với

Khang Vương. Vì thế ta tự mình giải quyết một lần coi như cắt đứt ý đồ của ông ta.”

Nàng đau đến độ phải hít một hơi mới có thể nói tiếp, “Ta giết nhiều người vô tội như thế, đặc biệt là Kiều Lệ. Nàng đối xử với ta tốt như vậy mà ta lại…… Dù có móc hai mắt này cũng chẳng thể chuộc lại tội nghiệt trên người ta nhưng

coi như đền bù một chút, như thế lòng ta cũng được an ủi. Còn tên ngốc kia nữa. Lúc nào hắn cũng nghĩ thân thể mình bị tàn phá, không xứng với ta. Nay ta cũng giống hắn, thân thể không còn lành lặn vì thế hẳn là hắn sẽ không còn băn khoăn gì nữa. Vì thế…… coi như vẹn cả đôi đường.”

Tháp Cập nói xong thì dùng sức ném hai con ngươi xuống đất giống như ném hết những gông cùm và xiềng xích quấn trên người nàng từ khi sinh ra. Sau đó nàng dùng hai hốc mắt máu chảy đầm đìa hướng về phía Lưu Trường Ương và mỉm cười nói, “Tháp Cập cảm tạ điện hạ đã giúp đỡ.”

Lưu Trường Ương nhẹ nhàng khép hai mắt sau đó thở dài và quay đầu nhìn về phía Uất Trì Thanh đang nghẹn họng há hốc miệng, “Đưa thuốc cầm máu cho công chúa.”

Uất Trì Thanh như mới vừa tỉnh mộng và “à” một tiếng sau đó luống cuống tay chân đi lấy thuốc cầm máu đã được chuẩn bị sẵn. Hắn dùng vải có chấm thuốc băng hai mắt cho Tháp Cập. Lúc này hắn chợt hiểu lý do vì sao Lưu Trường



Ương lại bảo mình chuẩn bị thuốc này. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Hóa ra chủ nhân nhà hắn đã sớm đoán được kết quả nên mới nghĩ chu đáo như thế.

Uất Trì Thanh thầm tặc lưỡi: Với mưu lược thế này thì một kẻ phàm tục như hắn có học cả đời cũng không theo được. Nhưng vì sao một kẻ lòng dạ sâu thẳm như thế lại trở nên bất chấp khi gặp được Tống Mê Điệt vậy?

Đang nghĩ ngợi thì hắn thấy Tháp Cập đứng lên, một tay cầm bình thuốc, chân tập tễnh bước ra ngoài.

“Công chúa đợi một lát,” Lưu Trường Ương gọi nàng lại và đi tới bên bàn thổi tắt nến khiến căn phòng tối sầm. Lúc này cái bóng mai phục bên ngoài lập tức lộ ra. Lưu Trường Ương hơi hơi mỉm cười nói, “Mong công chúa phối hợp với ta diễn xong một vở này.”

Lúc Tống Mê Điệt và Mạc Hàn Yên đuổi tới phủ Đô Hộ thì chỉ thấy bên trong cháy hừng hực, mọi người loạn hết cả lên. Tống Mê Điệt túm lấy một tên lính

mà mình quen và hỏi. Kẻ kia thấy bọn họ thì lập tức nói hết.

Hóa ra ngay từ đầu đã chẳng có vị thần y nào. Tiếu Sấm cũng không sống lại, kẻ lăn ra khỏi xe giữa đường phố ngày hôm trước là em họ của ông ta. Kẻ này có diện mạo cực kỳ giống với Tiếu Sấm, thậm chí giọng nói cũng tương tự.”

“Đại Đô Hộ đầu lìa khỏi xác nhưng chưa bắt được hung thủ vì thế Tiếu Phu nhân nghe theo kiến nghị của Cảnh Vương để bày ta trò này nhằm dẫn dụ hung thủ hiện thân.”

“Cảnh Vương? Chẳng lẽ Tiếu phu nhân không biết Cảnh Vương là kẻ địch của chồng mình sao mà còn nghe lời hắn?” Mạc Hàn Yên thấy rất khó hiểu.

Vì thế tên lính kia lại nói, “Phụ nhân trong nhà vốn không hiểu chuyện trên quan trường, hơn nữa Cảnh Vương lại trực tiếp tìm tới giúp bày mưu tính kế, chúng ta hoàn toàn không biết gì. Chỉ có sau khi chuyện vỡ lở chúng ta mới hiểu ngọn nguồn.”

“Vì sao việc Đại Đô Hộ còn sống lại dẫn dụ được hung thù hiện thân?” Mạc Hàn Yên không hiểu nổi chuyện này, lông mày nhăn lại.

“Cảnh Vương nói thù đoạn của hung thủ tàn nhẫn, quả quyết, rõ ràng đang hướng về phía Đại Đô Hộ. Khi biết tướng quân chưa chết ắt hắn sẽ lại tới lần nữa.”

“Đêm nay hắn đã tới ư?” Tống Mê Điệt nhìn về phía phủ Đô Hộ đang bùng cháy thì liếm liếm môi nói, “Nhưng các ngươi vẫn không bắt được hắn.”

Tên kia lộ vẻ xấu hổ, “Kẻ nọ võ nghệ siêu quần, lại ….. lại sớm tính sẵn đường lui nên lúc chúng ta đuổi tới đã gặp phải mấy chỗ cháy. Có mấy người còn bị hắn đặt bẫy đánh lén bị thương nên….. nên cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát.”

Mạc Hàn Yên càng nhíu mày chặt hơn, “Có nhìn thấy bộ dạng của hắn không?”

Nghe xong lời này tên lính kia không còn vẻ xấu hổ nữa, “Chúng ta đã thấy, hắn có cặp mày rộng, mặt chữ điền, tướng mạo uy phong, rắn chắc như cọc sắt vậy.”

Ngày thứ hai Kỳ Tam Lang nhìn thấy cả thành dán đầy bức họa một kẻ “mặt sắt” thì khóe miệng nhếch lên và nói với hai vị sư muội, “Chuyện Tiếu Sấm

phản bội đã được chứng thực, nếu không người nhà họ Tiếu cũng đâu nghe lời Cảnh Vương răm rắp như thế. Ngay cả chúng ta cũng chẳng biết gì. Đám người này coi chúng ta là kẻ ngốc đây mà.”