Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 122




Những hạt giống chôn sâu trong lòng như nảy mầm, ngoi lên biến thành đồng

cỏ xanh mượt. Ngọn cỏ vương giọt sương và nở đủ mọi loại hoa. Nguyên Doãn đứng ở cuối thảo nguyên, bóng dáng cô độc mờ mịt. Nàng bước từng bước về phía hắn nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn chẳng gần lại chút nào.

Đây là cảnh trong vô số giấc mơ của nàng. Hiện tại nghe thấy lời tỏ tình chân thành của hắn thế là mộng cảnh kia lập tức biến thành hiện thực và khảm vào lòng nàng.

Cuối cùng hắn vẫn là người mà nàng chẳng thể tới gần. Đặc biệt là sau hôm nay tới Nghi Ninh và nhìn thấy ván cờ mà hắn tỉ mỉ sắp đặt nàng đã hiểu rõ hai người họ sẽ chỉ có thể đi về hai hướng khác nhau, càng đi càng xa.

“Hạ quan không thể đồng ý với điện hạ được.” Nàng không dám nhìn đôi mắt bỗng nhiên ảm đạm của Lưu Trường Ương sau đó rụt tay về và dắt lạc đà bước đi không quay đầu lại.

Vừa đi được năm sáu bước nàng chợt nghe một tiếng thở hổn hển phía sau lưng. Còn chưa kịp quay đầu nàng đã bị Lưu Trường Ương vác lên vai. Trong mắt hắn có ánh sáng lóe lên, khóe môi sắc bén. Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của hắn.

Vì thế Tống Mê Điệt quên cả hét lên, cả người cứ thế bị hắn khiêng vào một con hẻm nhỏ không người. Lúc này hắn mới thả nàng xuống.

“Điện hạ.” Giọng của nàng vừa mang kinh ngạc vừa sợ hãi. Nàng kinh ngạc vì hắn dám “cướp con gái nhà lành” giữa phố xá, còn sợ là vì lúc này bốn bề vắng lặng, nàng sợ tên này to gan rồi làm gì đó với nàng khiến mọi chuyện chẳng thể thay đổi.

Tống Mê Điệt dán sát cả người lên mặt tường phía sau rồi nuốt mấy ngụm nước miếng. Trong thời khắc nguy cấp nàng quên mất bản thân hoàn toàn có thể dựa vào một thân võ nghệ siêu quần để thoát khỏi kiềm chế của Lưu Trường Ương. Nàng chỉ cảm thấy cái hẻm nhỏ này như nhà giam, còn cánh tay của hắn chính là song sắt.

Cũng may Lưu Trường Ương không làm ra hành động quá khích nào. Mùi hương thanh mát trên người hắn hun cho nàng choáng váng nhưng đồng thời lòng nàng cũng cảm thấy hơi chua xót. Cảm giác này lan ra từ đầu quả tim đến gan phổi và khiến toàn bộ thân thể của nàng tê mỏi.

Tống Mê Điệt chớp khóe mắt ướt nước: Sao lại thế này? Người này rõ ràng chẳng làm gì, thậm chí còn không nói gì nhưng nàng lại bỗng cảm thấy rất

muốn khóc. Nàng chỉ muốn khóc đến mềm cả người, đến khi không còn sức. Như thế mới đủ để giải nỗi buồn trong lòng nàng lúc này.

“Điện hạ.” Nàng lại gọi hắn một tiếng, khóe mắt hơi rũ và không dám nhìn ánh mắt nghiêng nghiêng của hắn.

Nhưng cằm nàng bỗng chốc bị ngón tay hắn túm lấy và kéo lên. Đôi mắt của

Nguyên Doãn gần trong gang tấc, bên trong là sao trời lộng lẫy rơi vào đáy lòng nàng.

Tống Mê Điệt nhẹ hít một hơi, đầu óc lập tức tỉnh táo nhưng chút tỉnh táo này nhanh chóng bị đánh tan. Trước mắt nàng như có một tấm mành nước, sương mù tản ra rồi sau đó cảnh vật đổi dời.

Là Hoàng Tuyền Cốc có nước suối róc rách phản chiếu bóng mây bay. Trước mắt bọn họ là trời đất bao la, bốn mùa tươi tốt.

Bọn họ, đúng vậy, hiện tại Tống Mê Điệt đang ngồi trên một tảng đá, bên cạnh là Cảnh Vương Lưu Trường Ương đang nửa nằm.

Hắn vẫn mang bộ dạng phong lưu khốn nạn kia, quần áo thì xộc xệch, bộ dạng nhàn tản, lười biếng. Hắn vươn một ngón tay chỉ vào một con chim năm màu vừa bay qua khe nước và nói, “Phu nhân, đêm nay chúng ta ăn nó nhé? Nàng mau bắt nó cho ta đi.”

Tống Mê Điệt chỉ thấy mí mắt giật giật, “Trước khi thành hôn chàng đâu có như thế này? Thiếp đã nói là muốn tìm một người có thể nấu cơm thế là chàng nhân cơ hội nấu một bát mì hối lộ thiếp cơ mà.”

Lưu Trường Ương ngáp một cái, “Lời đàn ông nói trước lúc thành hôn mà nàng cũng tin hả? Chẳng trách người khác đều nói nàng ngốc,” vừa dứt lời hắn lại theo dõi một con cá béo núc đang bơi trong nước và chép miệng nói, “Thêm một nồi canh cá nữa. Gần đây bổn vương mệt nhọc quá thể, cần bồi bổ.”

Rốt cuộc Tống Mê Điệt cũng không nhịn được nữa. Mũi chân nàng đá nhẹ vào lưng hắn thế là tên kia ngã nhào vào trong suối nước.



“Cái gì mà ‘bổn vương’, hiện tại chàng chỉ là gã sai vặt trong Hoàng Tuyền Cốc thôi. Nói tới địa vị thì ta là hàng thứ 2 còn chàng là thứ ba. Chẳng lẽ chàng còn muốn ta hầu hạ chắc?” Nàng nhìn cái kẻ chật vật ngã trong suối nước và khẽ

cười.

Lưu Trường Ương vừa lội nước vừa gào, “Tống Mê Điệt, đợi ta lên bờ xem ta xử lý nàng thế nào.”

Nghe thấy hai chữ “xử lý” thế là Tống Mê Điệt lập tức trắng mặt. Đúng lúc này Hư Sơn mặc một thân áo trắng đi qua bên cạnh nàng và nhìn thấy hết một màn ve vãn đánh yêu này.

“Tự làm tự chịu.”

Ông ấy thở một hơi và phe phẩy quạt hương bồ đi xa.

Như có cây kim đâm vào giữa trán nàng, Tống Mê Điệt đột nhiên tỉnh táo lại.

Vừa rồi hình như nàng đã nằm mơ một giấc mộng thật dài, trong đó có núi rừng xanh biếc, nước chảy róc rách, còn có một kẻ phiền toái nhất trên đời này.

Đó đều là những thứ mà lòng nàng hướng tới. Nếu được nàng tình nguyện ở đó vĩnh viễn không rời.

Tuy lòng nàng hiểu rõ đó chỉ là ảo giác, là ảo giác sinh ra dưới ánh mắt chăm chú của hắn.

“Ngươi đi đi.”

Một lúc lâu sau nàng nghe thấy Nguyên Doãn lên tiếng. Giọng hắn yếu ớt giống như mới vừa vòng qua quỷ môn quan và trở về.

Tống Mê Điệt không dám nhìn vào mắt hắn nên vội vã trốn chạy khỏi lồng ngực của hắn và vọt tới đầu hẻm. May mà con lạc đà vẫn chờ ở đầu hẻm vì thế nàng dùng ngón tay run rẩy cầm dây cương và dắt nó tiếp tục lên đường.

Nàng đi qua cửa hàng nối nhau san sát và dòng người như nước chảy. Bước

chân vốn liêu xiêu nay đã chậm rãi bình thản hơn. Nhưng lòng nàng lại như có mưa gió cuồn cuộn mãi không tan.

Phía trước là phố xá đèn đuốc sáng trưng đan chéo vào nhau nơi chân trời, chỉ có lòng người là lạnh như nước. Bởi vì nàng biết, thiếu niên phía sau cuối cùng cũng muốn buông tay.

Nhìn thấy Tống Mê Điệt đi xa, Uất Trì Thanh mới đi ra từ bóng tối của con phố bên kia. Hắn đi tới bên cạnh Lưu Trường Ương nhưng không biết nên nói gì, chỉ ngây ra ở đó một lúc lâu mới để lộ một tiếng thở dài dù đã cố nén vẫn mang theo nặng nề.

“Một đêm trăng sáng, hoa thơm thế này mà ngươi sầu cái nỗi gì?” Lưu Trường Ương nhìn thuộc hạ mặt mày ủ ê thì sắc mặt vẫn trầm tĩnh như ngày thường.

Hắn làm như chẳng có gì xảy ra, môi cười nhạt, “Người ta kháo nhau là Đăng Doanh Lâu có rượu và đồ ăn ngon. A Thanh à, hôm nay chúng ta tới đó thử mấy món mới mẻ đi.”

Đồ ăn còn không chưa được bưng lên Lưu Trường Ương đã rót đầy chén rượu và đổ hết vào miệng. Uất Trì Thanh thấy thế thì vội tiến lên cướp bầu rượu và lắp bắp, “Điện hạ, bụng rỗng uống rượu, hại…… hại thân. Vì Tống Mê Điệt thì không…… không đáng.”

Lưu Trường Ương lắc đầu cười nhưng giọng lại lạnh như băng, “Đêm nay nếu ngươi còn dám nhắc đến nàng thì về nhà chép ba lần cuốn《 Xuân Thu 》cho ta.”



Nghe vậy, Uất Trì Thanh lập tức im miệng. Lưu Trường Ương lại uống một chén rượu sau đó chống cằm nghiêng mặt nhìn thuộc hạ của mình, giọng đã

khôi phục như thường, “A Thanh, ngươi vẫn luôn muốn biết Trang Nhất và Lý

Nhị là ai đúng không? Hôm nay bổn vương có hứng thú nên sẽ nói hết cho ngươi biết.”

Uất Trì Thanh thầm tặc lưỡi: lại còn có hứng thú nữa chứ! Suýt thì mình phải chép sách trợ giúp cho cái hứng thú này rồi. Tuy nghĩ thế nhưng hắn đâu dám thể hiện gì, chỉ dám cười nói, “Mong…… Mong điện hạ giải thích nghi hoặc cho thuộc hạ.”

Lưu Trường Ương nhẹ nhấp một ngụm rồi nói, “Lần đầu tiên gặp Trang Tử Hộc ngươi có cảm giác gì?”

Uất Trì Thanh không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên nhắc tới người này nhưng cũng không hỏi nhiều, trong đầu chỉ hiện lên tình huống tại đảo trẻ con lúc trước.

Khi đó hắn mang theo thuộc hạ lên đảo tìm tòi một vòng cũng không thấy gì, chỉ thấy mấy cái ổ của đám thỏ. Hắn biết lần này Lưu Trường Ương lại đoán đúng, cái tên Sáu Ngón kia căn bản không có mặt trên hòn đảo cỏ cây xanh mướt này.

Vì thế hắn nôn nóng đi tới bờ, tay gác trên trán làm mái che và nhìn về phía một hòn đảo nhỏ ở phía xa, trong lòng là ngọn lửa lo âu ngày càng bốc cao.

Đúng vào lúc hắn lệnh cho thủ hạ nhanh chóng lên thuyền qua đảo bên kia tiếp ứng Lưu Trường Ương thì một chiến hạm màu đen thật lớn lướt đến từ phía sau đảo trẻ con. Nó to đến độ gần như che hết cả bầu trời và chỉ một lát đã lướt qua hòn đảo nhỏ, bọt sóng mênh mông bắn đầy lên người hắn.

“Trời giáng thần binh kìa!” Một hộ vệ còn trẻ tuổi thấy thế thì há hốc mồm và thốt ra một câu này.

“Không phải thần binh,” Uất Trì thanh nhìn lá cờ treo ở đầu thuyền và một chữ “Trang” oai hùng phi phàm kia thì sửng sốt, bên môi là ý cười, “Bọn họ còn hơn hẳn thần binh.”

“Hơn hẳn thần binh.” Lưu Trường Ương lặp lại mấy lời này và nhẹ nhàng cười, “Không sai, Trang tướng quân có binh hùng tướng mạnh, chưa bao giờ để thua một trận nào nên được xưng là chiến thần quét ngang Bát Hoang.”

Hắn nói xong lại nhấp một ngụm rượu gạo và nói, “Nhưng một vị chiến thần như thế lại cũng từng bị tình cảm vây lấy, suốt ngày buồn thương. May mà tính tình hắn rộng rãi, tuy bị tổn thương vẫn tỉnh ngộ. Năm ấy hắn thi khoa cử và vào tận thi đình, đồng thời trải qua tôi luyện còn trở thành một vị văn thần thiện chiến, văn võ toàn tài.”

Uất Trì Thanh ngạc nhiên và nghẹn họng nhìn chằm chằm Lưu Trường Ương một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Chẳng lẽ Trang Tử Hộc chính là …… là Trang Nhất ư?”

Lưu Trường Ương thưởng thức chén rượu không và nói, “Không sai, hắn chính là Trang Nhất ở thành Nghi Ninh và bị Tháp Cập công cháu lừa xoay quanh,” dứt lời hắn cười khẽ, “Vậy ngươi có đoán được Lý nhị là ai không?”

Uất Trì Thanh vò đầu, “Nghiêm Phong ư? Thuộc…… Thuộc hạ nghĩ mãi về những vị quan trong quân đội nhưng vẫn không tìm …… tìm được người nào có cái tên như thế.”

Mặt Lưu Trường Ương trầm như nước, “Đó là bởi vì hắn đã sớm thay tên đổi họ. Cha hắn từng làm Khảo Công Lệnh lúc tiền triều nhưng sau này phạm lỗi và bị biếm về quê rồi qua đời không lâu sau đó. Hắn muốn thi đậu công danh lại sợ gia cảnh ảnh hưởng nên mới thay tên đổi họ. Có điều sau này hắn mất vợ trong đêm tân hôn nên mãi vẫn không thể gượng dậy nổi. Hắn từ bỏ khoa cử, dành nhiều năm tìm kiếm hung thủ nhưng cuối cùng vẫn vô ích. May mà hắn đánh bậy đánh bạ vào Lũng Hữu doanh và dựa vào sự gan dạ, sáng suốt hơn người để thể hiện tài năng, bước lên hàng Trung Lang tướng.”

Nói tới đây giọng hắn trầm xuống, “Nghiêm Phong và Trang Tử Hộc là bạn từ khi tóc còn để chỏm. Ngoài ra hai nhà này còn có một tầng quan hệ sâu xa mà ngươi cũng nghe Tháp Cập công chúa nói rồi đó.”

Hắn nhìn Uất Trì Thanh một cái và nhẹ giọng nói, “Hai nhà họ Trang và

Nghiêm là người canh lăng mộ của tướng quân ngoài thành Nghi Ninh. Từ ngày ngôi mộ kia được xây xong thì hai nhà họ đã canh giữ ở nơi đó đời này sang đời khác. Bọn họ phụ trách việc tu sửa hằng ngày và trong các ngày hiến tế. Thậm

chí hai gia tộc này còn giữ chìa khóa vào lăng mộ.”

Uất Trì Thanh thấy lòng mình rung lên, “Thế nên hai cái chìa khóa kia là….. là họ giao…… giao cho điện hạ sao?”