Cận Tri Dực đưa cho Cận Tri Thận một tấm ảnh, là ảnh Giang Tiêu Tiêu và Lý An gặp nhau nhà hàng nhưng không chụp được Lý Hiên.
Cận Tri Thận hỏi: “Tên Lý An này và Giang Tiêu Tiêu có quan hệ gì?”
“Tạm thời em chưa tra được, có điều gần đây chị dâu thường xuyên gặp gã.”
Cận Trì Thận bỗng nhíu mày suy tư.
Lẽ nào chuyện Giang Tiêu Tiêu đột nhiên thay đổi thái độ có liên quan tới Lý An? Đương nhiên Cận Tri Thận không tin cô thích người này, vậy rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc Lý An là ai, có quan hệ gì với Giang Tiêu Tiêu?
Trước đây Cận Tri Thận luôn nhìn thấu mọi chuyện, nhưng chỉ có lần này là anh không hiểu rõ Giang Tiêu Tiêu.
“Anh ơi, giờ nên làm gì đây? Em tiếp tục điều tra Lý An à?”
“Tra đi!” Cận Tri Thận gật đầu, nếu anh không điều tra thì Giang Tiêu Tiêu cũng chẳng chịu nói, Cận Tri Thận không đời nào để tình trạng của hai người tiếp tục như vậy nữa.
Nhận được sự đồng ý của Cận Tri Thận, Cận Tri Dực lập tức sai người đi điều tra.
Bên chỗ Giang Tiêu Tiêu, Lý An lại hẹn gặp cô nhưng bị từ chối.
“Xin lỗi anh Lý, tôi không đồng ý chuyện anh đề nghị đón tôi về nhà.”
Chuyện giữa cô và Lý An năm xưa chỉ là một cuộc giao dịch, cô không có nghĩa vụ phải làm vợ gã, Mặc dù cảm thấy có lỗi với con trai nhưng cô không thể vì thằng bé mà sống cuộc đời không như ý muốn, giữa cô và Lý An không hài tình cảm.
Cô nói xong, ánh mắt, Lý An tối sầm lại.
“Lẽ nào cô Giang nhẫn tâm nhìn Hiên Hiên lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương của mẹ sao? Thắng bé rất thích cô và mong ngóng cô nhiều năm, chẳng lẽ cô nhan tâm như vậy sao?”
“Anh Lý à, anh đang công kích đạo đức đó. Ban đầu chúng ta đã thỏa thuận xong xuôi hết cả rồi. Hiên Hiên là đứa con tôi sinh ra, đương nhiên tôi không nỡ nhìn nó lớn lên trong hoàn cảnh ấy, nhưng tôi không nhất thiết phải lấy anh. Thỉnh thoảng tôi sẽ dành thời gian đi thăm Hiên Hiên, tới khi thằng bé trưởng thành tôi sẽ giải thích rõ mọi việc.”
Nói xong Giang Tiêu Tiêu cúp máy luôn.
Cô ngồi thừ trên số pha, bỗng dưng lòng ngổn ngang cảm xúc. Cô nhớ Tiểu Bảo và Cận Tri Thận… cùng với Lý Hiên – cậu con trai đột nhiên xuất hiện. Đầu óc cô rối bời.
Bây giờ Giang Tiêu Tiêu chỉ biết là mình không còn mặt mũi nào gặp Cận Tri Thận và Tiểu Bảo. Về phần Lý Hiên, thật sự là cô không thể cho bé một gia đình hoàn chỉnh.
Giang Tiêu Tiêu thở dài, vào phòng tắm mở nước định tắm rửa rồi đi ngủ nhưng đúng lúc này chuông cửa reo vang.
Cô khựng lại giây lát rồi ra mở cửa, hóa ra là Cận Tri Thận tới.
Giang Tiêu Tiêu thoáng sửng sốt, sau đó hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Cận Tri Thận đi vào nhà, bình thản nói: “Sao hả? Mới một ngày không gặp mà bây giờ anh không thể đến nhà em sao?”
Giọng điệu của anh hơi nặng nề, Giang Tiêu Tiêu nhíu mày đáp: “Ý em không phải vậy.” Cô ngập ngừng chốc lát rồi bổ sung: “Anh không ở nhà cùng Tiểu Bảo ư?”
“Có người ở cùng Tiểu Bảo rồi, em không cần lo cho thằng bé. Giang Tiêu Tiêu, bây giờ chúng ta bàn chuyện của hai đứa mình trước đã. Rõ ràng là trước đó em vẫn vui vẻ, cũng đồng ý ở lại biệt thự rồi, còn hứa đi chơi cùng Tiểu Bảo. Vậy mà tại sao bây giờ em lại tránh anh? Anh đã điều tra rồi, dạo này công ty em không có công việc gì cả, em đừng lấy công việc ra làm lí do.”
Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu thay đổi, hình như cô không ngờ Cận Tri Thận lại hỏi thẳng vấn đề này nên nhất thời không biết phải giải thích thế nào,
“Giang Tiêu Tiêu, vì sao chúng ta đã ở bên nhau thời gian dài mà khi gặp chuyện em vẫn không
Có con luôn rồi chịu chia sẻ cùng anh? Lẽ nào anh không phải người quan trọng trong trái tim em sao?”
Cận Tri Thận chăm chú nhìn Giang Tiêu Tiêu như thể muốn tìm ra câu trả lời từ trong mắt cô!
Biết bao lần như thế rồi, Giang Tiêu Tiêu không bao giờ chịu mở lòng với anh, nếu không nói rõ vấn đề thì cho dù lần này giải quyết xong vẫn còn lần sau nữa.
Trái tim Giang Tiêu Tiêu như bị cái gì đó đụng mạnh, cô rất muốn nói với Cận Tri Thận rằng anh thật sự rất quan trọng với cô, thế nhưng chuyện này không thể giải quyết được…
Lúc này có tiếng nước chảy trong phòng tắm, Giang Tiêu Tiêu bèn mượn cớ.
“Em vào phòng tắm tắt nước đã.”
Nói rồi cô vội vàng ra khỏi phòng khách, từ đầu đến cuối cô không dám nhìn thẳng vào mắt Cận Tri Thận.
Giang Tiêu Tiêu vừa mới trốn đi, chuông cửa lại vang lên lần nữa. Đã muộn thế này, ngoài anh ra còn có ai tìm Giang Tiêu Tiêu đây? Cận Tri Thận chợt nhíu mày, sau đó đứng lên đi mở cửa phòng.
Sau đó anh trông thấy Lý An đang đứng trước cửa, anh từng nhìn thấy ảnh của gã này. Tuy Cận Tri Dực nói rằng gần đây Giang Tiêu Tiêu hay qua lại gần gũi với gã nhưng Cận Tri Thận không ngờ gã lại đến đây tìm cô vào lúc đêm hôm khuya khoắt. Rốt cuộc giữa hai người có quan hệ gì.
Cận Tri Thận cụp mắt, dáng vẻ trở nên u ám trong nháy mắt.
Lý An vốn định đến tìm Giang Tiêu Tiêu hỏi rõ.
Dù sao gã đã nhận tiên của Mộ Vân Thâm, tất nhiên là phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhưng ai dè lại gặp Cận Tri Thận.
“Anh là ai?” Cận Tri Thận hỏi bằng giọng âm u.
“Tôi là chông của Tiêu Tiêu, anh là ai? Nửa đêm còn ở trong nhà cô ấy làm gì? Lý An không biết Cận Tri Thận nên nói năng rất hùng hồn.
Ánh mắt Ct tối sầm ngay tức khắc. Chồng của Giang Tiêu Tiêu? Thậm chí bây giờ anh đã nổi ý định giết người.
Giang Tiêu Tiêu đã bình tĩnh lại, vừa ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy câu này. Cô trông thấy Lý An, lập tức nổi giận mắng: “Anh nói vớ vẩn gì thế?”
Giang Tiêu Tiêu giận lắm, cô không ngờ Lý An lại tìm đến tận nhà mình, còn nói lời trâng tráo vô liêm sỉ như vậy.
Giờ đây cô sợ Cận Tri Thận hiểu lầm hơn là sợ anh biết một số chuyện.
“Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Tiêu Tiêu và tôi…” Có con luôn rồi.
“Anh im đi.” Giang Tiêu Tiêu lạnh lùng ngắt lời Lý An: “Trước đó tôi đã nói rõ với anh rồi! Lý An, chúng ta chẳng có quan hệ gì hết, anh cút maul Nếu không đừng trách tôi không nể tình!”
“Tiêu Tiêu, tôi…” Lý An còn muốn nói tiếp nhưng Giang Tiêu Tiêu đã đóng sập cửa, tuy không cam lòng nhưng gã chỉ đành bỏ đi, sau đó báo lại với Mộ Vân Thâm.
Mộ Vân Thâm nghe xong lập tức cười ầm lên.
Lý An chạm mặt Cận Tri Thận, chắc chắn là Cận Tri Thận sẽ hiểu lầm to.