Sau khi cúp máy, Cận Tri Dực bối rối một hồi, cuối cùng báo cáo: “Anh ơi, Tô San bảo gần đây chị dâu không có hạng mục nào cả, ngày nào cũng rảnh hết. Rõ rành rành là chị ấy nói dối!”
Cận Tri Thận nhíu mày, rõ ràng là cô có thời gian nhưng lại từ chối mình, chứng tỏ cô đang trốn tránh mình. Quả nhiên anh đoán không sai.
“Anh ơi, có cần điều tra không? Chắc là xảy ra chuyện gì đó nên chị dâu mới như vậy.”
“Ừ” Cận Tri Thận gật đầu chứ không từ chối, nếu anh không điều tra thì chỉ e Giang Tiêu Tiêu cũng chẳng nói cho anh biết nguyên nhân.
Cận Tri Dực nhận lệnh rồi rời khỏi văn phòng, cấp tốc sai người đi điều tra hành tung của Giang Tiêu Tiêu trong thời gian gần đây.
Hơn mười một giờ Cận Tri Thận vẫn còn làm việc, anh bực bội nghĩ rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu trốn tránh mình vì nguyên nhân gì?
Anh châm một điếu thuốc rồi chìm vào trầm tư, nghĩ mãi mà không có kết quả.
Trong khi đó, bên trong phòng riêng quán bar, Tô Uyển Ương và Mộ Vân Thâm đang cụng ly chúc mừng.
“Nghe nói Giang Tiêu Tiêu đã chuyển ra khỏi nhà Tri Thận rồi, cũng lẩn tránh anh ấy mấy hôm rồi. Kế hoạch của chúng ta đang tiến triển thuận lợi, cảm ơn anh.”
Tô Uyển Ương khẽ nhếch môi cười, tâm trạng chán nản suốt mấy ngày qua cũng chuyển biến tốt đẹp, nhất là sau khi biết chuyện Giang Tiêu Tiêu chuyển ra khỏi nhà Cận Tri Thận.
Cô ta đã nói là Giang Tiêu Tiêu mãi mãi không thể đến với Cận Tri Thận, chỉ cần chuyện kia tồn tại thì cô ta nằm chắc phần thắng, sớm muộn gì cô ta cũng giành lại Cận Tri Thận.
“Uyển Ương, em không cần khách sáo với anh.” Mộ Vân Thâm mim cười, giọng nói ôn tồn.
Lúc trước biết chuyện Giang Tiêu Tiêu từng sinh con, anh ta đã sai người điều tra chuyện năm đó và phát hiện Giang Tiêu Tiêu đẻ thuê vi tiền, nhưng không tra được đối phương là ai.
Không tìm được đứa trẻ kia, vậy thì bon họ đành phải tìm một đứa giả mạo. Tuy việc này có hơi mạo hiểm và sơ hở, nhưng tất thảy đều thuận lợi, bây giờ Giang Tiêu Tiêu không còn mặt mũi nào gặp Cận Tri Thận đúng như bọn họ đã dự đoán.
Mộ Vân Thâm nhìn Tô Uyển Ương tươi cười rạng rỡ như một nàng công chúa kiêu sa, anh ta cũng cười theo.
Cho dù Tô Uyển Ương không thuộc về mình, Mộ Vân Thâm cũng không muốn thấy cô ta buồn bã đau khổ. Anh ta sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì Tô Uyển Ương, thậm chí là trơ mắt nhìn cô ta bên người đàn ông khác. Chỉ cần được ở cạnh cô ta, chỉ cần cô ta vui vẻ là được rồi.
Dù phải trả giá thể nào cũng xứng đáng.
Lúc này, Lý An đi vào phòng.
“Chào cô Tô, chào anh Mộ, tôi đã liên lạc với cô Giang, cô ta hẹn ngày mai gặp mặt.”
Khóe môi Tô Uyển Ương khẽ cong lên, cô ta dan do: “Anh dẫn đứa nhỏ kia đi gặp cô ta, nhở phải cấn thận đó, đừng để xáy ra rắc rối gì.”
“Tôi biết rồi cô Tô.” Lý An đáp.
Tô Uyển Ương và Mộ Vân Thâm lại nâng ly chúc mừng lần nữa.
Hôm sau Giang Tiêu Tiêu tới nhà hàng đợi rất lâu, Lý An mới dắt một bé trai tầm năm tuổi đến.
Trông thấy Głang Tiêu Tiêu, cậu bé lập tức nhào vào lòng cô, cất tiếng gọi non nớt đầy kích động: “Mẹ ơi!”
Không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu không hề vui mừng khi nghe thấy tiếng “mẹ” này mà ngược lại cô rất bình tĩnh. Đây là đứa con cô mong nhớ suốt bao năm ròng cơ mà! Giang Tiêu Tiêu cũng không biết tại sao lại như vậy.
Cô quan sát cậu bé trước mặt. Bé rất đáng yêu, mặt tràn đầy vui mừng và kích động. Hiện vẻ tại bé cũng đang chăm chú nhìn Giang Tiêu Tiêu.
“Ba nói mẹ là mẹ ruột của con, có thật không a?”
Giang Tiêu Tiêu khung lại giây lát, sau đó gật đầu.
“Thật ạ? A a a! Vui quá, cuối cùng Hiên Hiên cũng có mẹ rồi. Mẹ xinh quá! Mẹ ơi mẹ có biết là Hiên Hiên vẫn luôn đợi mẹ xuất hiện không? Con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn Lý Hiên kích động nhưng không biết phải nói gì, chỉ đành mỉm cười nhẹ nhàng xem như đáp lại.
Sau đó phục vụ đi tới, mấy người bắt đầu gọi món.
Trong bữa ăn, Lý Hiên cứ quấn quít Giang Tiêu Tiêu mãi, luôn miệng gọi “mẹ ơi” và gắp đồ ăn cho cô liên tục. Có thể thấy cậu nhóc cực kỳ vui vẻ, cũng rất thích Giang Tiêu Tiêu.
“Lâu lắm rồi tôi không thấy Hiên Hiên vui như vậy. Cô Giang à, tôi thật lòng mong cô về nhà họ Lý! Chúng ta hãy cho Hiên Hiên một gia đình hoàn chỉnh.” Lý An nói hết sức chân thành.
Anh ta nhìn Lý Hiên với ánh mắt rất đồi dịu dàng, thoạt nhìn giống như một người cha hiền từ.
Mẹ là mẹ của con Giang Tiêu Tiêu nghe anh ta nói vậy, bàn tay cầm đũa thoáng khựng lại.
“Xin lỗi anh Lý, tôi phải cân nhắc chuyện này thật kỹ.”
Giang Tiêu Tiêu cũng không biết tại sao rõ ràng là Lý Hiên rất tốt rất đáng yêu nhưng mình lại không thích ở cùng thằng bé. Cô thầm nghĩ nếu Tiểu Bảo cũng đối xử với cô như vậy thì nhất định là cô sẽ rất vui, thế nhưng rõ ràng Lý Hiên mới là con ruột của côi Lý An cũng không ép Giang Tiêu Tiêu, chỉ tiếp tục thuyết phục: “Cô Giang à, Hiên Hiên thật sự rất thích cô. Năm năm qua thằng bé không có mẹ bên cạnh, tôi muốn muốn tuổi thơ của thằng bé tiếp tục thiếu thốn tình mẹ nữa. Tới khi Hiên Hiên lớn hơn hiểu chuyện hơn, biết cô ở bên cạnh nhưng không về nhà thì nó sẽ nghĩ thế nào? Đến lúc đó cô muốn bù đắp tất cả thì đã muộn rồi.”
Tuy gã không ép Giang Tiêu Tiêu nhưng từng câu từng chữ đều đè nặng lên trái tim cô.
Giang Tiêu Tiêu nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Lý Hiên, trong lòng chợt thấy áy náy.
Khi ra ngoài nhà hàng, Lý Hiên lưu luyến tạm biệt Giang Tiêu Tiêu.
“Mẹ ơi, mẹ không thể đi chơi cùng con ư? Khó khăn lắm Hiên Hiên mới được gặp mẹ…” Lúc nói câu này, Lý Hiên không giấu được vẻ mặt buồn bã.
“Mẹ xin lỗi! Hiên Hiên à, mẹ còn phải làm việc, để hôm khác mẹ đi chơi cùng con được không?” Giang Tiêu Tiêu bất đắc dĩ lên tiếng.
“Vâng thưa mẹ. Mẹ nhất định phải đến tìm Hiên Hiên thật sớm nhé. Hiên Hiên sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, sau đó ba người tạm biệt ra vê. Trên đường về nhà, cô ngổn ngang cảm xúc.
Cô đã chờ ngày này nhiều năm, nhưng khi đứa trẻ ấy thật sự xuất hiện trước mặt mình, chẳng những cô không hề vui vẻ mà còn thấy nặng nề.
Giang Tiêu Tiêu không muốn về nhà họ Lý nhưng lại cảm thấy có lỗi với con, trong khoảng thời gian ngắn cô thấy vô cùng rối rắm.
Trong khi đó, Cận Tri Dực đã nhanh chóng điều tra ra mọi hoạt động của Giang Tiêu Tiêu trong thời gian gần đây, lập tức báo lại cho Cận Tri Thận.
“Anh ơi, em điều tra được gần đây chị dâu qua lại gần gũi với một người đàn ông tên Lý An.”
Cận Tri Thận nghe xong lập tức nhíu mày.