Có thể nói là Giang Tiêu Tiêu rất giận, cô không ngờ Lý An lại trơ tráo như vậy. Rõ ràng là trước kia đã nói là thanh toán xong, vậy mà bây giờ lại…
Lúc ấy đối phương trả cô rất nhiêu tiền, xem chừng thân phận không tâm thường.
Thế nhưng Lý An trông có vẻ bình thường, Giang Tiêu Tiêu cứ cảm thấy gã không phù hợp với gia đình thuê cô mang thai hộ năm Xưa. Tuy nhiên, chứng cứ đã bày ra trước mắt…
“Em không định giải thích gì với anh sao?”
Cận Tri Thận mím môi hỏi.
Tại sao bỗng dưng có một người đàn ông xuất hiện và tự xưng là chông của Giang Tiêu Tiêu?
Lúc này Giang Tiêu Tiêu mới sực tỉnh, cô nhìn Cận Tri Thận nói: “Không có gì phải giải thích cả. Cận Tri Thận, chúng ta không thể đến được với nhau đâu. Trong thời gian gân đây em đảm chìm trong tình yêu đẹp đẽ nhưng tất cả chỉ là tự mình dối người mà thôi, vốn dĩ những điều tốt đẹp ấy không thuộc về em. Chúng ta cắt đứt quan hệ nhé! Anh về đi, sau này đừng đến tìm em nữa”
Dứt lời Giang Tiêu Tiêu xoay người định về phòng.
Cận Tri Thận nghe cô nói vậy, sắc mặt càng thêm u ám, anh dứt khoát vươn tay túm lấy Giang Tiêu Tiêu rôi kéo cô vào lòng.
“Giang Tiêu Tiêu, em đã trêu chọc anh thì đừng hòng buông tay. Hai ta đã ở bên nhau rồi, lẽ nào không thể cùng nhau đối mặt với mọi chuyện?” Cận Tri Thận ôm chặt Giang Tiêu Tiêu và nói tiếp: “Người đàn ông vừa rồi là ai? Tại sao gã lại tự xưng là chồng em? Em cho anh biết được không?”
Hàng loạt câu hỏi của Cận Tri Thận làm cho mắt Giang Tiêu Tiêu đỏ hoe. Cô cũng muốn cùng Cận Tri Thận đối mặt với những chuyện này lảm chứ! Thế nhưng…
Cuối cùng Giang Tiêu Tiêu vẫn im lặng, suy cho cùng thì cô khó lòng kể ra chuyện này.
Hễ nhớ lại lời nói của Cận Tri Thận là Giang Tiêu Tiêu lại bứt rứt không yên, chỉ có thể lặng thâm xin lỗi anh.
Cận Tri Thận rất thất vọng vì Giang Tiêu Tiêu không chịu nói. Anh chợt thở dài.
“Giang Tiêu Tiêu, dù có xảy ra chuyện gì anh cũng không buông tay…
“Giờ muộn rồi, anh về trước đi đã”
Giang Tiêu Tiêu muốn giãy ra khỏi vòng ôm của Cận Tri Thận, thật sự là bây giờ cô không biết phải đối mặt với anh như thể nào.
Cận Tri Thận không chịu thả cô ra, trái lại anh còn cúi đầu hôn lên môi cô.
Hơi thở nam tính nóng hừng hực phả vào mặt, Giang Tiêu Tiêu vùng vẫy nhưng không làm gì được Cận Tri Thận, cuối cùng đành ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của anh.
Bầu không khí trong phòng khách càng lúc càng ái muội, cả hai người đều có phản ứng sinh lý song đến cuối cùng Cận Tri Thận cố nhẫn nhịn, từ từ buông Giang Tiêu Tiêu ra.
“Em tắm đi! Anh về đây”
Anh cũng muốn bất chấp tất cả mà chiếm đoạt Giang Tiêu Tiêu nhưng lại sợ cô ghét mình. Cận Tri Thận thở dài, không biết tới khi nào cô nàng này mới thật sự đón nhận mình đây.
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, hoảng hốt chạy về phòng.
Giang Tiêu Tiêu tắm xong ra ngoài thì Cận Tri Thận đã đi rồi, cô cũng dần bình tĩnh lại Cận Tri Thận đã gặp Lý An. Theo sự hiểu biết của cô về anh, dù cô không nói thì anh cũng tự điều tra, nếu tra ra…
Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu lại rối như tơ vò.
Hôm sau Giang Tiêu Tiêu đến công ty, cả buổi sáng tâm hồn cứ treo ngược cành cây, đến trưa cô nhận được cuộc gọi từ Tiểu Báo.
“Con chào cô Tiêu Tiêu, cô ăn cơm chưa a?” Đầu dây bên kia vang lên giọng của Tiểu Bảo.
“Cô ăn roi. Tiểu Bảo thì sao, con ăn chưa?”
Nghĩ đến Tiểu Bảo, Giang Tiêu Tiêu càng thêm rối bời. Cô cụp mắt nghe giọng nói rầu rĩ của Tiểu Bảo truyền qua điện thoại.
“Con cũng ăn rồi, nhưng cơm không ngon tí nào. Không có cô Tiêu Tiêu ở đây, con ăn chẳng thấy ngon gì cả. Tối nay Tiểu Bảo có thể tới gặp cô Tiêu Tiêu được không? Con nhớ cô lâm!”
“Xin lỗi Tiểu Báo, gần đây có Tiêu Tiêu hơi bận.”
Tuy không nhẫn tâm nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn từ chối vì thật sự là bây giờ cô không thể đối mặt với Tiểu Bảo và Cận Tri Thận.
“Ồ, cô Tiêu Tiêu bận ạ? Đợt trước cô đã hứa sẽ dẫn Tiểu Bảo đi chơi, vậy mà bây giờ gặp mặt một lần cũng khó… Giọng nói của Tiểu Bảo không giấu được nỗi thất vong có thể nói xin lỗi.
Tiểu Bảo cúp điện thoại, ủ rũ dựa vào số pha rồi quay sang nói với Cận Tri Dực: “Chủ út ơi, chủ nói xem có phải cô Tiêu Tiêu không thích cháu không?”
Độc thoại nội tâm của Tiểu Bảo: Khó chịu muốn khóc.
Cận Tri Dực thở dài xoa đầu bé.
Anh ta biết Giang Tiêu Tiêu yêu thương Tiểu Bảo nên xúi bé giả vờ đáng thương để chị dâu đau lòng, nhưng kết quả thế nào? Ngay cả Tiểu Bảo ra mặt cũng không có hiệu quả.
Rốt cuộc là vì chuyện gì mà tự dưng chị dâu lại trở nên như vậy? Cận Tri Dực hết cách, không thể làm gì ngoài thúc giục người ta nhanh chóng điều tra làm rõ chuyện này.
Buổi chiều tan làm Giang Tiêu Tiêu lại nhận được cuộc gọi từ Lý An. Cô nhớ đến chuyện tối qua, giọng điệu có phần u ám.
“Anh Lý, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Cô Giang, thật sự là tôi không muốn quấy rầy cô đâu, Hiên Hiên muốn gặp cô, ba con tôi đang ở gần công ty của cô. Chúng ta cùng ăn tối được chứ?”
Nhớ tới Lý Hiên Giang Tiêu Tiêu lại thấy áy náy, cô chi đành hỏi địa chi rồi tới đó.
Lý Hiên rất vui vì khi trông thấy Giang Tiêu Tiêu, lập tức lao tới gọi: “Mẹ ơi!”
Cùng lúc đó, Cận Tri Dực đang gặp khách hàng ở bàn bên cạnh. Lúc Giang Tiêu Tiêu bước vào, anh ta kịp thời dùng tờ báo che mặt mình.
Cận Tri Dực nghe thấy Lý Hiên gọi Giang Tiêu Tiêu là “mẹ”, trán anh lập tức giật điên cuồng. Anh ta cứ ngỡ mình nghe nhầm, chuyện gì thế này? Tại sao đứa nhóc kia lại gọi chị dâu là mẹ?
Cận Tri Dực cố giữ bình tĩnh không lao ra ngoài, vẫn ngồi lặng lẽ quan sát tình hình.
Trong bữa cơm, Lý Hiền vẫn quan quýt lấy Giang Tiêu Tiêu như lần trước, dường như hai ba con không ngừng tạo áp lực cho cô, Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không có tình cảm mẹ con với Lý Hiện mà chỉ thấy áy náy.
“Cô Giang, mong cô hãy nghĩ lại! Cô về nhà họ Lý, tôi sẽ đối đãi với cô thật tốt.”
“Anh Lý, tôi cho rằng hôm qua tôi đã nói rõ qua điện thoại rồi.
“Tại vì người đàn ông kia đúng không? Cô Giang à, cô đã có con rồi, tôi nghĩ rằng nếu như anh ta biết chuyện này…”
Rõ rành rành là Lý An đang đe dọa, Giang Tiêu Tiêu nhíu mày, cuối cùng mấy người buồn bực ra về.
Mặc dù Cận Tri Dực ngồi ở bàn bên cạnh nhưng không nghe rõ hai người họ đang nói gì. Anh ta chỉ có thể lo lắng suông, cuối cùng trơ mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu rời đi.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Rốt cuộc đứa nhóc kia chui ra từ đâu? Càng lúc Cận Tri Dực càng thấy mông lung.