Bẫy Tình Thế Thân

Chương 59: Tình cảm khó hàn gắn




Đến chiều ngày hôm sau, Đàm Tôn Diễn tự mình lái xe đưa Tống Nhược An về Tống gia. Xe ô tô lướt đi giữa những con phố cứ thể băng băng đến thẳng Tống gia. Cả hai đều cảm thấy không khí hôm nay có chút nặng nề.

Mặc dù Đàm Tôn Diễn luôn muốn Tống Nhược An cảm thấy thoải mái, nhưng anh biết rằng chuyến đi này sẽ không dễ dàng đối với cô. Đặc biệt là khi cô phải đối mặt với cha mình người mà trong quá khứ và cho đến hiện tại luôn là nổi ám ảnh mà cô không thể nào quên.

Tống Nhược An ngồi im lặng bên cạnh Đàm Tôn Diễn, đôi tay nắm chặt, bồn chồn lo lắng. Trái tim cô không ngừng đập thình thịch khi nghĩ đến việc gặp lại ông Tống. Dù đã có Đàm Tôn Diễn bên cạnh, nhưng cô vẫn không thể dứt khỏi cảm giác sợ hãi khi nhớ lại những trận đòn vô lý mà ông đã dành cho mình.

Đàm Tôn Diễn thấy sự căng thẳng của Tống Nhược An, liền nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Em đừng lo lắng quá"

"Anh sẽ ở bên cạnh em, không ai có thể làm hại em đâu"

Tống Nhược An mỉm cười yếu ớt, nhìn anh rồi khẽ gật đầu. Cô biết rằng với Đàm Tôn Diễn bên cạnh, cô có thể bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng vẫn có một nỗi lo nhỏ trong lòng mà cô không thể nào gạt bỏ hoàn toàn.

Chiếc xe dừng lại trước cổng Tống gia. Ngôi nhà bao năm vẫn như thế, tuy rộng lớn đồ sộ là thế nhưng lại quạnh hiu đến khó tả. Cánh cổng sắt quen thuộc mở ra, để lộ ra một không gian đầy hoài niệm, nhưng cũng là nơi cô cảm thấy bất an nhất. Những ký ức xưa lại ùa về trong tâm trí cô, những ngày tháng sống trong sự bạo lực và thiếu thốn tình thương của cha lẫn mẹ.

Đàm Tôn Diễn giúp Tống Nhược An bước ra khỏi xe. Nhìn vào gương mặt cô, anh biết rõ sự lo lắng mà cô đang phải đối mặt: "Có anh ở đây, anh sẽ không để ai làm tổn thương em"

"Hãy để mọi chuyện tự nhiên, chúng ta chỉ cần đối diện với nó" Đàm Tôn Diễn thì thầm, ôm lấy eo của Tống Nhược An mà đi vào.

Tống Nhược An mỉm cười, cảm ơn anh trong lòng. Cô bước vào sân nhà Tống, lòng ngổn ngang cảm xúc.

Khi cả hai bước vào trong, tiếng bước chân của họ vang lên trên nền gạch lạnh lẽo. Ông Tống đang ngồi trong phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả căn nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở dài của ông. Mái tóc của ông dường như đã bạc đi rất nhiều, khuôn mặt đanh lại bởi những nếp nhăn của tuổi tác và sự giận dữ. Ông Tống không nhìn thấy Tống Nhược An và Đàm Tôn Diễn ngay lập tức, nhưng khi cánh cửa mở ra, ông liền quay lại.

Ánh mắt của ông Tống sắc như dao, như thể một cái nhìn có thể xuyên thấu mọi thứ. Ông nhìn Tống Nhược An, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.

Tống Nhược An cảm nhận được cái nhìn của ông, cô hơi chùn bước. Nhưng Đàm Tôn Diễn, liền nắm lấy tay cô và tiến vào trong, không để cho cô phải lo sợ.

"Cha, chúng con đến thăm cha đây" Đàm Tôn Diễn lên tiếng, giọng anh bình thản, không hề có chút sợ hãi. Vì anh biết rõ, đối với ông Tống, Đàm gia vẫn là nơi để ông ta dựa vào, đối với Đàm Tôn Diễn anh, ông Tống chính là nể mặt.



Ông Tống, khi nhìn thấy Đàm Tôn Diễn, liền đứng lên, mặt treo ý cười đầy giả tạo, khác hoàn toàn với cái cách mà vừa rồi ông đã nhìn Tống Nhược An, ông lên tiếng: "Tôn Diễn, con đến rồi sao?"

"Mau...mau ngồi đi!" Ông Đàm nói với Đàm Tôn Diễn nhưng chẳng có chút nào là bận tâm đến việc Tống Nhược

An có ngồi hay không mà ngược lại còn như một thoái quen mà quay ra sai bảo cô: "Còn không mau đi vào trong lấy nước cho chồng đi, còn đứng đó làm gì nữa"

Lời này của ông Tống, liền khiến cho Tống Nhược An cảm thấy một nỗi đau nhói trong tim. Cô cúi đầu, im lặng không nói gì, lóc cóc đi về hướng bếp.

Nhưng bị Đàm Tôn Diễn nắm tay kéo lại không để cô bị cha mình sai bảo: "Cha, trong nhà phải có người làm sao?"

"Vợ con, cô ấy mang thai rồi những việc này không tiện!" Đàm Tôn Diễn thuận miệng mà thông báo luôn việc

Tổng Nhược An có thai.

Ông Tống không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của ông bắt đầu có chút dao động. Đàm Tôn Diễn tiếp tục: "Mong cha hiểu cho và tôn trọng vợ con một chút, dù sao bây giờ cô ấy cũng là thiếu phu nhân của Đàm gia, cha không thể sai bảo cô ấy như người làm trong nhà được!"

Lúc này, Tống Nhược An ngẫng đầu lên, nhìn Đàm Tôn Diễn, cảm thấy ấm lòng. Cô cảm nhận được sự bảo vệ vô điều kiện từ anh. Một cảm giác an toàn và yên bình mà lâu lắm rồi cô mới có lại.

Ông Tống nghe xong, hơi im lặng.

Bầu không khí giữa ba người bỗng trở nên căng thẳng, nhưng sau một lúc lâu, ông Tống đi lại gần Tống Nhược An. Ông nhìn cô một lúc, rồi đột ngột lên tiếng: "Đàm thiếu phu nhân, chúc mừng một bước lên mây!"

Tống Nhược An nhìn ông, cảm giác trong lòng như một mớ hỗn độn. Không hiểu vì sao ông Tống lại có thể nói ra những lời như thế, dù gì cô cũng là con ruột của ông cơ mà. Mất đi người ông yêu thương biết là ông đau đớn khôn nguôi, nhưng mất đi một người mẹ Tống Nhược An cũng đâu có vui sướng gì. Tại sao cứ mang nó đổ hết lên người cô.

Cô sinh ra là sai sao?

Đàm Tôn Diễn đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ xiết chặt eo Tống Nhược An lại gần mình hơn. Anh biết rằng mối quan hệ giữa Tống Nhược An và ông Tống sẽ không thể dễ dàng hàn gắn, nhưng ít nhất, anh đã giúp cô đối diện với quá khứ.