Bẫy Tình Thế Thân

Chương 60: Mong muốn một lễ cưới thật ấm cúng




Sau khi rời khỏi Tống gia, chiếc xe của Đàm Tôn Diễn lại tiếp tục lăn bánh trên con đường quen thuộc, hướng về phía Đàm gia. Bầu không khí giữa anh và Tống Nhược An vần còn nặng nề, không phải vì sự căng thăng của cuộc gặp gỡ với ông Tống mà vì những gì cô phải chịu đựng trong suốt những năm tháng qua.

Đàm Tôn Diễn nhìn sang cô, nhận ra rằng tâm trạng của cô vẫn chưa được thả lỏng, dù rằng anh đã cố gắng an ủi cô bằng những lời dịu dàng. Anh hiểu rằng, dù có anh ở bên, những ký ức đau đớn về cha cô vẫn không thể dễ dàng xóa nhòa.

Tổng Nhược An vẫn giữ im lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa số, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài.

Đàm Tôn Diễn không vội vàng thúc giục cô nói chuyện, mà chỉ yên lặng lái xe, tay vẫn kiên định nắm lấy tay cô.

Anh biết, đôi khi chỉ cần sự hiện diện của mình cũng đủ để cô cảm thấy an tâm. Mặc dù cô không nói ra, nhưng anh hiểu rằng cô cần thời gian để có thể bình tĩnh lại sau những gì đã xảy ra.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cổng Đàm gia. Ngôi nhà đồ sộ hiện ra, với những cây cối xanh tươi và khuôn viên rộng lớn. Tống Nhược An cảm thấy một sự thoải mái nhất định khi trở về đây, khác hẳn không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch của Tống gia.

Đàm Tôn Diễn giúp Tống Nhược An bước xuống xe, rồi cùng cô đi vào nhà. Vừa vài trong không khí trong nhà

Đàm gia khác hắn, ấm áp và tràn ngập tiếng cười nói.

Ông bà Đàm đang ngồi trong phòng khách, bàn luận sôi nổi về đám cưới của Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An.

Khi thấy họ bước vào, bà Đàm liền đứng dậy, vội vã tiến tới chào đón: "'Cuối cùng hai con cũng về rồi"

Bà Đàm ân cần nhìn Tống Nhược An, đỡ cô ngồi xuống sofa: "An An, con mau xem cái này được không?"

Bà Đàm đưa hai tấm hình váy cưới mà từ sớm ông bà Đàm đã cất công lựa ra cho Tống Nhược An mà hỏi.



Nhìn hai chiếc váy cưới lộng lẫy trắng tinh khôi, Tống Nhược An nắm lấy tay bà Đàm mỉm cười: "Chỉ cần là cha mẹ chọn con đều thích ạ!"

Tống Nhược An như đang tìm kiếm cảm giác ấm áp của cha mẹ mà nói với ông bà Đàm.

"Con nói thế đâu có được"

"Lễ cưới rất quan trọng, con là nhân vật chính con phải thích mới được chứ" Bà Đàm vỗ nhẹ vào tay của Tống Nhược An.

Lời của bà Đàm liền khiến cho khóe mắt của Tống Nhược An cay cay, thứ tình cảm này là thứ mà Tống Nhược An cô trước đây từng ao ước.

Ôm chầm lấy bà Đàm, Tống Nhược An sụt sùi: "Mẹ, cảm ơn mẹ!"

Bị Tống Nhược An ôm, lại nghe tiếng thút thít của cô liền khiến cho bà Đàm giật mình mà nhìn về phía ông Đàm đang ngồi cạnh, không nói gì ông Đàm đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Tống Nhược An như để trấn an cô.

Đàm Tôn Diễn đứng đấy mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi Tống Nhược An, cảm giác này thật ấm áp và bình yên, một cảm giác mà Đàm Tôn Diễn chưa từng có trước đây.

Bà Đàm vỗ nhẹ lưng Tống Nhược An: "Nào An An không khóc nhè, không thì cháu nội của mẹ khi chào đời sẽ nhăn nheo đấy"

Bỗng bật cười, Tống Nhược An đưa tay lên bụng mình như một thoái quen, không ôm bà Đàm nữa cô lau đi nước mắt trên mặt mình: "Mẹ này..."

Nhìn Tống Nhược An ngượng ngùng ra mặt cả nhà ai cũng đều bật cười, không khí vui vẻ lan rộng khắp cửa Đàm gia.

Bà Đàm quay sang ông Đàm, hỏi: "Ông nghĩ sao về việc tổ chức lễ cưới ở khách sạn hạng sang?"

Ông Đàm nhướng mày, đôi mắt khẽ lướt qua Tống Nhược An, rồi mới chậm rãi đáp: "Lễ cưới là chuyện lớn, đương nhiên phải làm cho chu toàn"



"Vậy quyết định như thế nhé A Diễn" Bà Đàm ngẩng đầu nhìn lên Đàm Tôn Diễn vẫn đang đứng đấy mà chốt nơi tổ chức lễ cưới.

"Toàn quyền cho mẹ và vợ con quyết định" Đàm Tôn Diễn đáp lời bà Đàm.

"Mẹ à..." Tống Nhược An bỗng lên tiếng.

Bà Đàm liền chú ý đến cô: "Con có ý kiến gì sao?"

Tống Nhược An ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua bà Đàm rồi dừng lại ở Đàm Tôn Diễn, anh mỉm cười với cô, như một lời động viên để cô có thế nói hết ra những gì đang nghĩ trong lòng mình.

Tống Nhược An nhẹ nhàng đáp: "Dạ thưa cha thưa mẹ, con không muốn tổ chức quá to"

"Chỉ cần những người quan trọng có mặt là được"

Bà Đàm khẽ nhíu mày, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của cô: "An An đây là một sự kiện quan trọng của đời người không thể qua loa được"

Đàm Tôn Diễn lập tức lên tiếng: "Mẹ, con cũng nghĩ giống em ấy, không cần phải lớn quá chỉ cần thật ấm áp là được"

Bà Đàm hơi ngạc nhiên trước sự kiên quyết của con trai, nhưng cuối cùng cũng gật đầu: "Được rồi, nếu con đã quyết định, mẹ cũng không ý kiến gì"'

"Nhưng nhớ rằng, mọi thứ phải hoàn hảo"

Tống Nhược An cảm thấy một sự nhẹ nhõm khi mọi người trong nhà đều lắng nghe và tôn trọng ý kiến của cô, cảm giác này thật sự rất hạnh phúc.