Bẫy Tình Thế Thân

Chương 58: Hạnh phúc khi có em ở bên




Ngày hôm sau, Đàm Tôn Diễn cảm thấy sức khỏe của mình đã khá hơn rất nhiều. Mặc dù vết thương trên cơ thể vẫn chưa hoàn toàn lành, nhưng anh không muốn Tống Nhược An mang thai mà lại cứ phải đi đi lại lại trong viện chăm sóc mình nên anh quyết định xin xuất viện.

Sau khi được bác sĩ đồng ý cho Đàm Tôn Diễn ra viện, ông bà Đàm và Tống Nhược An đều có vẻ lo lắng. Nhưng với vẻ ngoài cứng rắn và ánh mắt kiên quyết, Đàm Tôn Diễn đã thuyết phục mọi người rằng sức khỏe của anh hoàn toàn ổn định.

"Em yên tâm đi, anh chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại ngay. Anh không muốn mình là gánh nặng của em và con đâu. Chưa chào đời đã phải chăm cha nó rồi!" Đàm Tôn Diễn mỉm cười xoa lấy bụng của Tống Nhược An.

Trong khi ông bà Đàm vẫn còn chút lo lắng, nhất là bà Đàm.

"Con chưa khỏe hẳn, hay là con ở lại đây theo dõi một thời gian nữa đi!"

"Mẹ sẽ thuê người chăm con, còn An An, cho con bé về nhà nghỉ ngơi mẹ chăm sóc cho con bé là được, dù sao mẹ cũng có kinh nghiệm rồi mà" Bà Đàm đưa ra ý tưởng.

Đàm Tôn Diễn nắm lấy tay Tống Nhược An, dịu dàng nói: "Mẹ đừng lo, con khỏe rồi. Quan trọng là con muốn ở bên cạnh An An và con của mình"

"Cha anh ra!"

Bà Đàm gật đầu, nở một nụ cười ấm áp nhưng vẫn không quên dặn dò Đàm Tôn Diễn: "Vậy con phải nhớ nghe lời bác sĩ, giữ gìn sức khỏe đấy!"

Đàm Tôn Diên cười nhẹ và hứa sẽ làm theo lời mẹ.



Khi ra khỏi bệnh viện, Đàm Tôn Diễn cảm nhận được một luồng không khí trong lành và tự do. Anh nghĩ về gia đình mình, về Tống Nhược An, và đứa con mà họ sắp chào đón. Cuối cùng, anh cảm thấy như mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.

Sau khi về nhà, cả nhà Đàm Tôn Diễn quây quần bên nhau. Mặc dù cơ thể anh vẫn còn một vài vết thương, nhưng sự chăm sóc ân cần của gia đình khiến anh nhanh chóng hồi phục.

Tống Nhược An thời gian này, cũng có vẻ ăn được ngủ được mà lên liền mấy cân, cô được bà Đàm cùng mọi người trong nhà chăm sóc từng li từng tí, không để cô phải lo lắng về bất cứ điều gì. Vì thế mà cuộc sống gần đây cũng nhẹ nhàng hơn.

Có chồng yêu thương, cha mẹ chồng thì chăm lo từng chút một, lại có một em bé dễ thương đang lớn dần trong bụng. Về cơ bản cuộc sống hiện tại Tống Nhược An cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc.

Ôm lấy Tống Nhược An từ phía sau, Đàm Tôn Diễn hôn nhẹ lên mái tóc cô: "Khuya rồi sao em còn ngồi đây" Đàm Tôn Diễn từ phòng làm việc trở về thấy Tổng Nhược An vẫn ngồi bên cửa sổ chưa chịu ngủ thì bảo.

Thoáng giật mình, Tống Nhược An chạm nhẹ vào bàn tay đang ôm lấy mình: "Con của anh cứ đòi đợi cha của nó không ngủ đấy chứ"

Khóe môi cười nhẹ, Đàm Tôn Diễn tay sờ nhẹ xuống bụng Tống Nhược An rồi nhấc bổng cô lên ôm cô về giường:

"Nào, đi ngủ thôi!"

Tay ôm lấy cổ Đàm Tôn Diễn, Tống Nhược An áp mặt vào lòng ngực anh: "Lâu rồi em chưa về thăm cha, em muốn cho ông ấy biết ông ấy đã trở thành ông ngoại rồi"

Tống Nhược An có chút buồn bã trong lòng khi nhắc đến cha mình, nhưng dù sao về đạo làm con cô cũng chẳng thể nào không tròn đạo hiếu, dù có được cha thương hay không nhưng đối với Tống Nhược An ông vẫn luôn luôn là người thân duy nhất của mình.

Đặt Tống Nhược An lên giường, Đàm Tôn Diễn kéo lấy chăn phủ lên người cả hai, để đầu cô gối lên tay mình anh hôn nhẹ kên trán cô: "Anh sẽ sắp xếp đưa em về thăm cha"



"A Diễn, anh có thể đi với em được không?" Tống Nhược An dường như chẳng thể quên bao trận đòn mà ông

Tống đã gián xuống người mình, sợ lần này về sẽ lại vô cớ bị đánh ảnh hưởng đến bé con trong bụng mà khẩn cầu Đàm Tôn Diễn.

"Tất nhiên rồi, sao để em về Tống gia một mình được chứ!"

Lời này của Đàm Tôn Diễn liền khiến cho Tống Nhược An yên lòng, có Đàm Tôn Diễn chắc chắn ông Tống sẽ không thể nào động tay động chân với cô được.

Ôm lấy Đàm Tôn Diễn, Tống Nhược An nhỏ giọng: "Ngủ thôi, con của anh buồn ngủ rồi!"

Tay xoa nhẹ tấm lưng của Tống Nhược An, Đàm Tôn diễn dần ru cô vào giấc ngủ.

Nhìn Tống Nhược An nhỏ bé đang ngủ yên trong vòng tay mình, Đàm Tôn Diễn lại không thể giấu nổi niềm hạnh phúc trong tim mà mỉm cười.

Đột nhiên trong lòng Đàm Tôn Diễn lại nhớ về vụ tai nạn ngày hôm ấy, trong lòng linh cảm vụ tai nạn ngày hôm đó không phải là ngầu nhiên.

Đàm Tôn Diễn liền lấy điện thoại nhắn tin cho trợ lý, theo trí nhớ mà gửi bảng số xe gây tai nạn ngày hôm ấy cho trợ lý, giao phó cho trợ lý điều tra về chiếc xe gây tai nạn đó.

Đàm Tôn Diễn không chỉ muốn biết ai là người đứng sau mà còn muốn tìm hiểu động cơ của người đó. Không thể để chuyện này lặp lại, đặc biệt là khi anh và Tống Nhược An đang chuẩn bị đón chào đứa con đầu lòng.