Đàm Tôn Diễn ngồi im trên giường ôm lấy bụng của Tống Nhược An, khuôn mặt không thể giấu nổi niềm hạnh phúc đang lan tỏa trong trái tim.
Bồng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Tống Nhược An nhìn về phía cửa, không cần phải đoán cũng biết là ai. Đàm Tôn Diễn gương mặt anh lúc này lộ rõ vẻ mong chờ để thông báo với ông bà rằng Tống Nhược An đã mang cốt nhục của mình.
"Vào đi ạ" Đàm Tôn Diễn lên tiếng, giọng nói vừa ấm áp vừa có chút khẩn trương.
Cánh cửa mở ra, ông bà Đàm bước vào. Ông Đàm với khuôn mặt cương nghị nhưng lại ánh lên sự yêu thương vô bờ khi nhìn thấy con trai mình.
Còn bà Đàm thì vẫn hệt như lần đầu Đàm Tôn Diễn gặp tai nạn, có phần hơi lo lắng bà lên tiếng: "A Diễn sao rồi con, sao lại tai nạn nữa rồi?"
"Con cảm thấy thế nào rồi?" Bà Đàm bước lại gần, vén chăn cho Đàm Tôn Diễn và đặt tay lên trán anh. Vẻ mặt bà hiện lên sự lo lắng pha lẫn sự dịu dàng.
Đàm Tôn Diền mỉm cười, nhìn mẹ mình và trả lời nhẹ nhàng: "Mẹ, con cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi"
"Mẹ đừng quá lo lắng"
Ông Đàm đứng bên cạnh, nhìn chăm chú vào Đàm Tôn Diễn rồi quay sang Tống Nhược An. Ánh mắt của ông tràn đầy sự quan tâm, nhưng cũng có chút e ngại, như thể ông đang chờ đợi một điều gì đó, Tống Nhược An cảm thấy có lỗi mà cúi nhẹ đầu: "Cha mẹ, anh ấy là cứu con mới bị xe đâm phải!"
"Là lỗi của con!"
Ông Đàm nhìn Tống Nhược An im lặng một lúc rồi mới lên tiếng đáp, dường như là ông đang muốn trấn an cô, không muốn cô cảm thấy có lỗi: "An An, việc này không phải lỗi của con, đó là trách nhiệm của người chồng, A Diễn phải có trách nhiệm bảo vệ con an toàn"
"Phải rồi đó An An!" Bà Đàm bồi thêm.
Tống Nhược An nhìn về phía Đàm Tôn Diễn, thấy anh gật đầu nhẹ, như thể đang động viên cô. Và cũng nói với cô rằng cô không có lỗi trong việc này.
"Cha mẹ, báo với hai người một tin vui" Đàm Tôn Diễn trong lòng nôn nao mà muốn thông báo tin vui cho ông bà
Đàm được biết.
"Tin gì con nói đi?" Bà Đàm Đáp.
"An An có thai rồi ạ!" Đàm Tôn Diễn vui mừng thông báo.
Cả căn phòng như lặng đi một giây. Ông bà Đàm đều nhìn nhau, rồi ánh mắt họ chuyển sang Tống Nhược An như thể đang tìm kiếm sự xác nhận. Tống Nhược An lúc này dường như cũng không giấu nổi nữa mà nhìn ông bà
Đàm gật đầu, tay theo phản xạ tự nhiên mà ôm lấy bụng mình, rồi lên tiếng: "Vâng ạ!"
"Hơn một tháng rồi ạ!"
Bà Đàm lập tức tiến về phía Tống Nhược An, ánh mắt bà mềm lại, tay bà nhẹ nhàng vỗ lên tay cô: "Con có thai sao?"
"Như thế tốt quá rồi An An"
"Ông ơi tôi với ông bây giờ có cháu nội rồi!" Nói rồi bà Đàm liền quay sang chồng mình đầy vui mừng.
Tống Nhược An nhìn thấy ông bà Đàm vui mà cũng vui lây trong lòng. Tay sờ nhẹ lên bụng cô không ngờ sẽ có một ngày con của cô sẽ được mọi người mong chờ và yêu thương nhiều đến thế
Đàm Tôn Diễn nhìn Tống Nhược An, rồi quay sang ông bà Đàm, nói: "Cha mẹ con muốn tổ chức một lễ cưới"
Lời bất ngờ này của Đàm Tôn Diễn liền khiến cho Tống Nhược An và cả ông bà Đàm sững người, đây có lẽ là một điều mà tất cả ai cũng mong chờ nhưng không ngờ nó lại được quyết định bởi Đàm Tôn Diễn.
Bà Đàm ngay lập tức gật đầu: "Được được, mẹ sẽ tổ chức cho hai đứa một lễ đám cưới thật to, chính thức rước cháu nội và con dâu về cửa Đàm gia!"
Mọi người đều hài lòng mà bật cười trước lời của bà Đàm, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa khắp căn phòng. Đàm Tôn Diễn cúi xuống nhìn bụng Tống Nhược An, tay anh nhẹ nhàng xoa lên đó, và anh nói trong hơi thở nghẹn ngào:
"Cảm ơn em, cảm ơn con vì đã đến bên anh"
"Từ bây giờ anh sẽ làm tất cả để bảo vệ em và con của chúng ta"
Tổng Nhược An chỉ mỉm cười, lòng cô ấm áp. Cuối cùng thì mối quan hệ của họ cũng đã được cải thiện. Đứa bé này đến thật đúng lúc, nó như là phép màu cho mối quan hệ giữa Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An.
Ông bà Đàm nhìn nhau, ánh mắt họ đầy sự an lòng. Họ biết rằng con trai của họ đã tìm được con đường đi đúng đắn, và đứa cháu sắp chào đời chính là niềm hy vọng lớn lao cho cả gia đình.