Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bất Tử Tại Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 9: Quyết định về vận mệnh của bản thân




Chương 9: Quyết định về vận mệnh của bản thân

Nguyệt Thực Tử Vong Chi Trận, đây là trận pháp địa phẩm, trận pháp hoàn chỉnh và trên Thái Âm Sát Lục Trận một bậc, trong Minh Nguyệt Thần Tông ngoài Chu Minh ra, thì chỉ có hai người dùng được trận pháp này.

Một khi Nguyệt Thực Tử Vong Chi Trận được thi triển, người bị nhốt bên trong nếu không phản kháng lại ngay lập tức, khả năng bị hắc hỏa thiêu đốt đến c·hết vô cùng cao.

Hắc hỏa bên trong Nguyệt Thực Tử Vong Chi Trận được luyện hóa từ hỏa diễm ở Hỗn Nguyên vực, quá trình luyện hóa hắc hỏa cực kỳ gian truân, gần như để luyện thành nó phải bỏ ra một cái giá rất đắt.

Nhẹ thì hắc hỏa xâm nhập thân thể, thiêu đốt linh lực bên trong, cần dùng đến linh thủy địa phẩm trở lên để dập tắt.

Nặng thì bị t·hiêu r·ụi trong quá trình luyện hóa, đừng nói thân thể, đến cả linh hồn cũng có khả năng bị hắc hỏa hủy diệt, vô cùng kinh khủng.

Cho nên người luyện hóa thành công hắc hỏa, ít nhiều gì cũng có tên trong danh sách cường giả của Linh Lung đại lục, thậm chí tự mình đứng ra thành lập tông môn riêng cũng không khó.

Chu Minh, chưởng môn của Minh Nguyệt Thần Tông lại sử dụng trận pháp địa phẩm để g·iết Trần Viễn Phương, một kẻ còn chẳng có tên tuổi gì ở Đại Việt quốc, thật sự quá xem nặng hắn rồi.

Mặc dù bản thân Chu Minh biết rõ chuyện này đồn ra ngoài, thanh danh của hắn sẽ bị người khác xem như trò đùa, nhưng dẫu sao chẳng có ai biết rõ người bị g·iết rốt cuộc là ai, thì làm gì có chuyện lộ ra ngoài?

Bảy ngày bảy đêm, Chu Minh đã duy trì trận pháp này suốt ngần ấy thời gian để chắc chắn rằng Trần Viễn Phương sẽ bị thiêu c·hết, nói thế nào thì hắn ta cũng sở hữu thân thể bất tử, mọi chuyện cũng nên thận trọng một chút.

Chẳng qua, suốt khoảng thời gian này vậy mà chẳng có một người nào của tu sĩ chính đạo đến điều tra, dường như bọn họ biết người đang đối đầu với chưởng môn Minh Nguyệt Thần Tông chẳng phải loại tốt lành gì, nên cứ để yên cho hắn hành sự.

Lúc này, Chu Minh dùng Luyện Ngục Nhãn nhìn xuống pháp trận, nơi những sợi xích hỏa đang lơ lửng trên bầu trời, không thấy bất cứ một sợi lông sợi tóc nào từ Trần Viễn Phương.

"Hừ! Ngươi vượt qua giới hạn của bổn tọa một lần, bổn tọa có thể tha cho ngươi, bởi vì ngươi mang thân thể bất tử, nếu giữ được cái mạng nhỏ này, về sau bổn tọa luyện hóa cơ thể ngươi sẽ c·ướp đoạt cơ duyên siêu phàm này. Nhưng ngươi hai lần vượt quá giới hạn của bổn tọa, cho dù thần tiên giáng thế cũng không thể bảo toàn mạng sống cho ngươi, có trách thì trách ngươi không biết tốt xấu, phạm vào điều cấm kỵ lẽ ra không nên phạm!"



Thông qua Luyện Ngục Nhãn, Chu Minh quan sát toàn bộ linh lực chuyển động bên dưới pháp trận, hắn tỉ mỉ kiểm tra qua vài lần, đảm bảo rằng không có bất cứ sơ sót nào.

Quả thật chẳng còn đọng lại một chút linh lực nào xung quanh pháp trận, chỉ có duy nhất một đóa hoa bỉ ngạn khô héo nằm dưới mặt đất, đang bị hắc hỏa thiêu đốt dần.

"Chậc!" Chu Minh tặc lưỡi một cái, thu lại Luyện Ngục Nhãn cùng Nguyệt Thực Tử Vong Chi Trận, ngồi trên ngai vàng lẩm bẩm vài lời: "Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc cho thân thể bất tử này, nếu ta nhận được tin tức sớm hơn, trước khi Bạch Thu Thiền bị g·iết, thì có lẽ mọi thứ sẽ không kết thúc như vậy! Đều tại đám người khốn kiếp ở Hỗn Nguyên vực kia gây rối, hại ta phân tâm không kịp quan sát tình hình các phía, còn cái thân ảnh này lại không thể ra ngoài tự tay bắt lấy tên tiểu tử đó, chỉ có thể dùng thuật pháp t·ấn c·ông, cuối cùng phải nghe theo hắn, giúp hắn một đoạn xuống dưới hoàng tuyền. Đám người Hỗn Nguyên vực khốn kiếp các ngươi chờ đó, chờ bổn tọa sắp xếp xong chuyện ở Thí Thần Bí Cảnh sẽ tới tìm các ngươi ngay, nợ này nhất định trả lại gấp trăm ngàn lần!"

Sau đó, thân ảnh trên ngai vàng của Chu Minh tan biến thành những đốm sáng nhỏ li ti, theo gió bay lên trời, hướng về một nơi nào đó xa xôi ở bên ngoài Linh Lung đại lục.

...

Màn đêm từ nguyệt thực và pháp trận Nguyệt Thực Tử Vong Chi Trận tan biến, những đạo hắc hỏa rải rác bên dưới mặt đất cuối cùng cũng hoàn toàn dập tắt, chỉ còn lại đóa hoa bỉ ngạn khô héo đang dần bị tuyết trắng trên trời bao phủ.

Bảy ngày bảy đêm trôi qua, Trần Viễn Phương tưởng chừng mình đã được c·hết, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó ý thức của hắn vẫn tồn tại, vẫn cảm nhận được sự chuyển động của vạn vật xung quanh.

Thậm chí nhờ vào thời gian rơi vào trạng thái vô định, không rõ bản thân đang thuộc về nơi nào, Trần Viễn Phương luyện thành Ngũ Quan Chi Cực.

Chính là dùng ngũ quan bên trong cảm nhận thiên địa vạn vật, có thể nhìn, nghe, ngửi, cảm nhận hương vị, cũng như cảm nhận được xúc cảm của vạn vật từ khoảng cách vô cùng xa, như thể bản thân tự cảm nhận trực tiếp, chứ không phải thông qua bất kỳ phương thức nào.

Nói cách khác, Ngũ Quan Chi Cực giống như thần thức, tu hành giả khi đạt tới Ngưng Thần cảnh thường sẽ tu luyện thần thức, dùng thần thức dò xét bốn phương tám hướng, tìm hiểu những việc đang xảy ra trong thiên hạ, nhằm chiếm được ưu thế.

Tuy nhiên, thần thức có thể bị người khác dò xét ra và phá hủy thần thức, đây là yếu điểm chí mạng của việc tu luyện thần thức, dùng nó đi dò xét khắp nơi, đương nhiên vấn đề đó chỉ xảy ra khi tu hành giả còn ở Ngưng Thần cảnh.



Khi tu hành giả đạt tới cảnh giới cao hơn, thần thức không khác gì phương thức dùng để thăm dò tinh thần đối phương, còn một loại ngưng tụ linh hồn cao thâm hơn, nhưng hiện tại Trần Viễn Phương chưa thể chạm tới nó, hoặc nói hắn chưa biết gì về thứ cao thâm đó cả.

Lúc này, Trần Viễn Phương đang cảm nhận qua Ngũ Quan Chi Cực ở bên ngoài Tuyết Kiếm Tông, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi, mọi người vẫn đang sinh hoạt như thường, hoàn toàn không khác biệt so với thời điểm hắn còn ở trong tông môn.

Dường như hắn đang muốn đi tới tàng thư viện, hoặc tìm kiếm ai đó đang tu luyện pháp trận để học lén, hắn không muốn việc ẩn cư của bản thân bị quấy rầy thêm một lần nào nữa.

Dù sao cũng không thể c·hết, b·ị đ·ánh tới mức thần hồn đảo lộn, đan điền phá hủy, thân xác tiêu tán mà vẫn còn sống, thì liệu có kẻ nào đủ khả năng g·iết được hắn?

Trần Viễn Phương trước đó từng nghe qua thực lực của chưởng môn Minh Nguyệt Thần Tông, cảnh giới Bán Thần cảnh tầng chín, hắn ta là người gần tiến vào Thần Ý cảnh trong số những tu hành giả ở Linh Lung đại lục.

Luận về thực lực, Chu Minh chiếm hoàn toàn ưu thế so với những tu hành giả khác, đương nhiên đấy là cuộc đối đầu một một, còn nếu nhiều người hơn tham gia có thực lực tương đương, hắn không phải vô đối.

Quan trong hơn hết, bị một người được cho mạnh nhất Linh Lung đại lục đánh đến mức này vẫn chưa c·hết, Trần Viễn Phương chẳng thể nghĩ đến cái tên nào g·iết được hắn cả. Trừ khi Ngoại Thần xuất hiện thì may ra hắn mới c·hết, nhưng chuyện đó chỉ có trong truyền thuyết thôi, xưa nay chưa ai từng thấy Ngoại Thần bao giờ. Đến cả việc thăng thiên còn chưa xuất hiện, lấy đâu ra Ngoại Thần sức mạnh vô biên chứ?

Thăm dò được một lúc, chẳng có ai tu luyện trận pháp, lại không thể tiến vào tàng thư viện, bởi vì trưởng lão trông coi tàng thư viện sẽ phát giác ra Ngũ Quan Chi Cực, lão cũng là một người tu luyện thành Ngũ Quan Chi Cực, sẽ gặp rắc rối nếu bị phát hiện.

Hơn nữa, lúc này thân thể hắn liên tục phát ra âm thanh quỷ dị, như thể kêu gọi hắn nhanh chóng quay về bản thể, ngay lập tức hắn thả lỏng tinh thần, tiến vào tĩnh tâm tuyệt đối, trong nháy mắt tầm nhìn xung quanh biến mất, không còn đọng lại chút linh lực nào của những đệ tử Tuyết Kiếm Tông.

"Vừa rồi đệ đã xuất hiện quanh đây sao, Viễn Phương sư đệ?"

...

Ánh sáng khẽ chiếu qua tuyết trắng, Trần Viễn Phương không thể nhìn thấy vạn vật ở phía trước, dường như tầm mắt đã bị thứ gì đó che khuất.

Đột nhiên, một loại cảm giác các bộ phận trên cơ thể đang được mọc ra, tầm nhìn phía trước dần hiện ra khi những hạt tuyết trắng rơi xuống khỏi đầu.



Ban đầu là hai chân và đầu, tiếp theo là lục phủ ngũ tạng và phần thân, cuối cùng là hai cánh tay mọc ra, sau vài lần các bộ phận lìa khỏi cơ thể, giúp cho Trần Viễn Phương dễ dàng làm quen với cảm giác quỷ dị này.

"Chỉ với một chút sinh cơ còn sót lại trong hoa bỉ ngạn, bỉ ngạn quỷ vẫn có khả năng giúp ta phục sinh, rốt cuộc năng lực này còn khủng bố đến nhường nào?"

"Tại sao ta vẫn không thể c·hết? Rốt cuộc thì ta phải làm gì để thoát khỏi ngươi đây, bỉ ngạn quỷ?"

Trần Viễn Phương hoàn toàn bất lực trước tình huống này, hắn không rõ hiện tại có còn là người nữa hay không, mà dù cho có như thế nào, cuộc sống của hắn đã bị đảo lộn rồi, chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa.

Trong lòng hắn tràn đầy tâm tư, nửa muốn sống tiếp, nửa muốn tìm c·hết, chìm đắm trong những suy nghĩ hỗn loạn khiến hắn vô thức bước đi trong tuyết.

Suốt một năm qua săn g·iết hết đám dị thú trong rừng tuyết, luyện thành Tuyệt Sát Kiếm Tuyết, vừa rồi còn luyện được Ngũ Quan Chi Cực, điều đáng lẽ ra không thể làm được trong một năm.

Nhưng mà, nếu như bản thân bắt đầu tu luyện trở lại, dùng Hàn Băng Hỗn Nguyên Công tu luyện, thì trong bao lâu có đạt tới cảnh giới cao nhất?

Bất chợt Trần Viễn Phương cảm thấy tò mò, con đường hắn đang đi dù có sai lệch thế nào cũng đều là vận mệnh của hắn, mọi thứ trải qua chắc hẳn có nguyên do của nó, thay vì cứ tìm cách giải quyết vấn đề nan giải, chẳng bằng cứ tiếp tục tiến về phía trước?

"Ta không muốn bị kiểm soát, nếu bọn họ cứ tham lam muốn kiểm soát ta, vậy thì ta sẽ g·iết hết tất cả bọn họ!"

"Nếu bọn họ muốn g·iết ta, ta sẵn lòng đứng yên chịu g·iết, nhưng phải g·iết ta cho bằng được, nếu không n·gười c·hết sẽ là bọn họ!"

Thời khắc này, Trần Viễn Phương cuối cùng cũng đưa ra quyết định về vận mệnh của mình, vận mệnh trên con đường tu hành dài đằng đẵng phía trước.

Bất tử cùng với khả năng tu luyện cực nhanh, chỉ với hai thứ này đã đủ đưa hắn đứng đỉnh nhân sinh, nhưng nếu trong quá trình đó có người thật sự muốn g·iết hắn, và đủ khả năng biến c·ái c·hết của hắn thành sự thật, hắn sẽ sẵn lòng đứng yên chịu c·hết.

Hơn nữa, trong hàng ngàn, hàng vạn khả năng, biết đâu hắn lại kiểm soát được con quỷ trong người mình, hoàn toàn trở lại làm chính hắn, khi đó mọi sự ngờ vực, mọi sự lo lắng đều không còn trong suy nghĩ của hắn nữa, mọi thứ rồi sẽ đi theo con đường hắn đã chọn.