Chương 8: Ta muốn chết, ngươi có thể giúp ta không?
Bên ngoài rừng tuyết, cách vị trí hang động khoảng bốn mươi lăm dặm, đám đệ tử Minh Nguyệt Thần Tông cưỡi kiếm phi hành với tốc độ vô cùng nhanh, hướng tới phía chân núi tuyết.
Trên suốt đoạn đường di chuyển, những thanh âm rì rào điên cuồng từ rừng tuyết vang vọng khắp nơi, nhiệt độ xung quanh cũng suy giảm đi rất nhiều, trở nên lạnh lẽo hơn.
Không rõ bên trong rừng tuyết đang xảy ra chuyện gì, đám đệ tử cũng chẳng dám tìm hiểu nguyên do, tất cả những gì bọn họ làm là cố gắng di chuyển thật nhanh tới chỗ truyền tống trận bí mật.
Từ lúc chứng kiến cái đầu của Trần Viễn Phương phát ra tiếng nói, bọn họ đã biết năng lực của hắn cực kỳ đáng sợ, hơn nữa Bạch đạo sư còn nói nếu chưởng môn thu thập được hắn, Minh Nguyệt Thần Tông sẽ thống trị Linh Lung đại lục.
Điều này chứng tỏ năng lực từ hắn ta vượt xa tưởng tượng của bọn họ, mà bây giờ có thể kịp thời báo cho chưởng môn biết, ngày tháng sau này chắc chắn sống trong nhung lụa, không cần lo lắng về bất kỳ thứ gì nữa.
"Này, các ngươi nghe thấy âm thanh càng lúc càng gần chứ?"
"Nghe thấy, dường như chỉ còn cách chúng ta khoảng vài dặm, tùy thời có thể tới gần bất cứ lúc nào."
"Lẽ nào Bạch đạo sư tự đưa hắn quay về? Nhưng không phải ngài ấy bảo chúng ta báo tin cho chưởng môn sao? Hà cớ gì phải làm như vậy chứ?"
"Theo những gì chúng ta chứng kiến, hắn ta chưa c·hết sau khi chịu hàng tá thương tổn, nói rõ hắn có khả năng hồi phục rất mạnh, và Bạch đạo sư biết rõ chuyện đó rồi, nhất định sẽ tìm cách kìm hãm hắn, nhốt hắn vào Thái Âm Sát Lục Trận."
"Đúng vậy, Bạch đạo sư vô cùng cẩn thận, cho dù đã nắm chắc được phần thắng, người vẫn sẽ dùng phương án tốt nhất, có khả năng thành công cao nhất để giành lấy lợi thế cuối cùng."
Cả đám người vừa bay đi vừa lẩm bẩm với nhau, ai nấy cũng đều tin tưởng Bạch đạo sư, nghĩ rằng tiếng động lớn này là do đám dị thú đã lẩn trốn tạo ra.
Nhưng khi thanh âm dừng lại, cảm giác giá buốt bỗng chốc ập tới, từng đợt gió tuyết như vũ bão kéo tới, cuốn tấn cả đám người vào trong bão tuyết.
Trong bão tuyết, đám người run rẩy ôm chầm lấy cổ của bản thân, có một loại cảm giác cổ của mình vừa b·ị c·hém qua, vô cùng đáng sợ.
Khi cơn bão tuyết biến mất, đám người chứng kiến bóng dáng quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.
"Rõ ràng hắn đã bị Bạch đạo sư giữ lại, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?"
"Ta chắc chắn đã nhìn thấy Bạch đạo sư dùng Thái Âm Sát Lục Trận, không lý nào hắn có thể thoát ra được!"
"Nhưng mà Bạch đạo sư đâu mất rồi? Chẳng phải người có thần thức sao? Từ nãy đến giờ đều không cảm nhận được khí tức của người, lẽ nào nói...?"
Đám người Minh Nguyệt Thần Tông lẩm bẩm được vài câu, đột nhiên hai cánh tay rơi xuống đất, máu tươi thấm vào trong tuyết trắng.
Ánh mắt bàng hoàng lập tức hiện lên trên mặt bọn họ, đến cả việc hét lên vì đau đớn cũng không thể làm được, chỉ có duy nhất một loại cảm giác c·hết chóc dâng trào trong tâm trí.
Khi máu tươi liên tục chảy ra từ hai bên tay, bọn họ lần nữa chứng chiến chân mình lìa khỏi cơ thể, sau đó toàn thân rơi xuống, hoàn toàn không rõ chuyện gì vừa mới diễn ra.
Người ta thường nói, c·ái c·hết nhẹ nhàng nhất là c·ái c·hết không cảm nhận được đau đớn. Còn c·ái c·hết đau đớn nhất là biết mình c·hết, nhưng không thể làm gì khác, ngoài chờ đợi thời khắc c·ái c·hết diễn ra.
Hai mươi mấy đệ tử Minh Nguyệt Thần Tông, cảnh giới đều ở Địa Tạng cảnh đại viên mãn, lần này tiến tới rừng tuyết lịch luyện vì muốn dựa vào sự khắc nghiệt ở đây thúc đẩy, giúp bọn họ tấn thăng lên Chu Du cảnh.
Thế nhưng, bây giờ đến việc nói, thở, hay thậm chí suy nghĩ, bọn họ đều không thể làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn lên trời cao, ngắm nhìn tuyết trăng rơi xuống chạm vào da thịt, phủ đầy lên các v·ết t·hương rỉ máu.
Khoảnh khắc Trần Viễn Phương tiến tới chỗ những cơ thể khiếm khuyết đang nằm trên mặt tuyết, tầm nhìn của đám người dần trở nên mờ ảo, mọi thứ vặn vẹo, sau đó màn đêm bao trùm lấy bọn họ.
Lúc này, khí huyết cùng linh lực trong cơ thể đám người luân chuyển vào cơ thể Trần Viễn Phương, trở thành một phần lực lượng của riêng hắn, còn những cái thân thể khiếm khuyết kia đều trở thành đống xương khô bị tuyết trắng vùi lấp.
Trần Viễn Phương bước đi vô định, trên tay cầm lấy một tấm lệnh bài đã vỡ nát, hắn biết rõ thứ này, chính là Tử Vong Lệnh.
Đối với các tu sĩ ma đạo và cả tu sĩ chính đạo, các bậc trưởng lão hoặc đạo sư trong tông môn đều giữ Tử Vong Lệnh, một khi người nắm giữ nó bị g·iết c·hết, chưởng môn sẽ nhận được thông báo về c·ái c·hết của người đó, đồng thời chiếu lại khoảnh khắc kẻ đã ra tay.
"Từ nãy giờ ta vẫn chưa nghe thấy giọng nói phát ra từ Tử Vong Lệnh, ngươi vẫn đang xem đúng chứ, chưởng môn của Minh Nguyệt Thần Tông, Chu Minh?" Trần Viễn Phương giơ cao Tử Vong Lệnh, nhếch mép nhìn thẳng vào, điềm tĩnh nói.
Ngay lập tức, linh lực từ Tử Vong Lệnh bay lên trời, hiện ra bóng dáng của một người ngồi trên ngai vàng, đang chống tay nhìn thẳng vào Trần Viễn Phương.
"Dám gọi thẳng đích danh của bổn tọa, là do ngươi to gan, hay do ngươi muốn c·hết?" Chu Minh trầm giọng hỏi.
Trần Viễn Phương không hề tỏ ra sợ hãi, thẳng thắn nói: "Ta muốn c·hết, ngươi có thể g·iết ta không?"
Khi lời này vừa nói ra, sự tĩnh lặng lập tức bao trùm lấy hai người bọn họ, mà trong ánh mắt Trần Viễn Phương hiện lên vẻ quyết tâm, khiến cho Chu Minh vô cùng ngạc nhiên.
"Lần đầu tiên bổn tọa nghe thấy có người muốn c·hết, lại còn dám thách thức bổn tọa, ngươi thật sự muốn c·hết đến như vậy sao?" Chu Minh hơi trầm tư một chút, đột nhiên hắn cười khẩy, nói: "Nhưng đáng tiếc, ta không thể g·iết ngươi, nói đúng hơn là không muốn g·iết. Một kẻ sở hữu khả năng bất tử như ngươi, g·iết đi rồi sẽ rất phí phạm. Chi bằng ngươi nguyện ý trở thành thuộc hạ dưới trướng bổn tọa, cùng bổn tọa thống trị Linh Lung đại lục, như thế không tốt hơn sao?"
Trần Viễn Phương lắc lắc đầu, trên môi nở nụ cười nhạt nhẽo, khinh thường nói: "Thống trị Linh Lung đại lục? Trong đầu các ngươi chỉ nghĩ được đến thế thôi? Thống trị rồi thì làm gì? Nô dịch? Cưỡng bức? Song tu? Luyện lô đỉnh? Những chuyện này đối với ta chẳng có ý nghĩa gì cả, toàn là những thứ vô bổ. Chẳng thà ngươi cứ nói muốn chạm tới trường sinh bất tử, ta nghĩ chuyện này thiết thực và có ý nghĩa hơn rất nhiều so với thứ suy nghĩ viễn vong đó của ngươi đấy!"
Chu Minh nhíu mày khó chịu, hắn chưa bao giờ nghe thấy người khác chất vấn mình như Trần Viễn Phương, một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa dám chất vấn hắn, chuyện này để lọt ra bên ngoài, thể diện của hắn đều đem cho chó ăn.
"Ài... Đúng là suy nghĩ của kẻ tầm thường!" Chu Minh thở dài lắc đầu ngao ngán, nói: "Bổn tọa từng nghĩ giống ngươi, chắc hẳn những tu hành giả khác cũng từng có suy nghĩ trường sinh bất tử, nhưng muốn chạm được vào nó hay không thì lại là câu chuyện khác. Mà việc thống trị toàn bộ Linh Lung đại lục, chẳng phải bổn tọa đã nắm giữ thế gian này trong lòng bàn tay, muốn làm gì thì làm sao? Khi đã nắm giữ được tất thảy mọi thứ, bổn tọa sẽ có vô số thiên tài địa bảo, muốn chạm tới trường sinh bất tử, còn có thứ gì đủ sức ngăn cản? Hơn nữa...."
"Khoan đã, dừng lại đi, ta không muốn nghe ngươi luyên thuyên về con đường của mình, nên đừng cố nói mấy chuyện nhảm nhí này nữa!" Trần Viễn Phương ngắt ngang lời nói của Chu Minh, hắn nhìn thẳng vào đạo ảnh phản chiếu từ Tử Vong Lệnh. "Ta chỉ muốn nói thế này thôi, ngươi có thể g·iết ta không? Được hoặc không!"
Chu Minh im lặng trầm tư, hắn chưa từng bị người khác ngắt lời như thế này, lại còn nói với giọng điệu thách thức, như thể hắn không có khả năng làm được, điều này thật sự chạm tới giới hạn của hắn rồi.
Chẳng qua là, không biết vì lý do gì, Chu Minh chỉ cắn răng nuốt cục tức này vào lòng, nói: "Giết ngươi, chuyện này dễ như trở bàn tay! Nhưng bổn tọa không muốn chính tay g·iết ngươi, chuyện này truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến thanh danh của bổn tọa..."
Vụt ~
Trong nháy mắt, Tử Vong Lệnh b·ị c·hém thành từng mảnh vụn nhỏ li ti, rơi rải rác dưới mặt tuyết, đạo ảnh phản chiếu của Chu Minh cũng theo đó biến mất.
"Không làm được còn nói nhiều như vậy làm gì?" Trần Viễn Phương cười nhạt lẩm bẩm.
Nói đến nãy giờ, những tưởng chưởng môn của một tông môn ma đạo đỉnh cấp có thể g·iết hắn, đến cùng chỉ là một tên thích nhiều lời, nhưng không thể dùng hành động thay cho lời nói vô nghĩa.
Trần Viễn Phương muốn ẩn cư, lại bị người tìm tới cửa, đã không c·hết, ngược lại còn hấp thụ luôn cả lực lượng của bọn họ, bây giờ bỉ ngạn quỷ lại mạnh hơn rồi, hắn không biết sau này còn bao nhiêu chuyện tương tự diễn ra, và bỉ ngạn quỷ sẽ mạnh đến mức nào nữa.
"Ta phải tu luyện một loại pháp trận thượng phẩm nào đó, như vậy mới không bị kẻ khác phát giác ra..."
Trong lúc đang lẩm bẩm vài lời, đột nhiên trên đầu Trần Viễn Phương xuất hiện một pháp trận khổng lồ, ánh sáng xung quanh lập tức bị màn đêm tăm tối nuốt chửng, một áp lực khổng lồ đè nén xuống cơ thể hắn, khiến hắn lúng sâu xuống lớp tuyết dày đặc.
Lớp tuyết dày đặc xung quanh nhanh chóng bị áp lực thổi tung, để lộ phần đất khô cứng bên dưới, vô số trụ màu đen mọc lên khắp bốn phương tám hướng, chạm tới pháp trận bên trên bầu trời.
Trời còn chưa tối, mặt trăng bỗng xuất hiện giữa bầu trời, trông giống như hiện tượng nguyệt thực, pháp trận bên cạnh nguyệt thực bất ngờ tạo ra vô số hạt tuyết như hắc hỏa phóng xuống vị trí của Trần Viễn Phương.
Sau đó, mặt trăng tản phát hắc hỏa cuồn cuộn, rồi biến ra những sợi xích hoả, cùng với hàng vạn mũi kiếm sắc bén hiện lên bên dưới pháp trận.
"Chọc tới giới hạn của hắn rồi sao?" Trần Viễn Phương hưng phấn nhìn lên trên.
Những sợi xích hoả liên kết với các trụ hắc ảnh, rồi bắt đầu quấn lấy tứ chi Trần Viễn Phương kéo lên giữa không trung, tương tự như lúc Bạch đạo sư thi triển Thái Âm Sát Lục Trận, nhưng lần này cơ thể hắn bị hắc hoả thiếu đốt liên tục.
Lúc này, giọng nói âm trầm từ Chu Minh vang vọng bên tai Trần Viễn Phương: "Tiểu tử miệng còn hôi sữa, bổn tọa vốn định tha cho ngươi một mạng, không trách ngươi khi g·iết c·hết đám đệ tử của bổn tọa, nhưng ngươi đi quá giới hạn rồi. Nếu đã muốn c·hết, vậy thì bổn sẽ tọa giúp ngươi, chịu c·hết đi!"
Trần Viễn Phương mặt không đổi sắc, hai mắt nhìn chằm chằm lên trên, chứng kiến thời khắc vô số đạo hắc hỏa rơi xuống, chạm vào cơ thể, đốt cháy mọi thứ, đến mức xương thịt bên trong đều biến thành khói bụi.
Đồng thời, hàng vạn mũi kiếm sắc nhọn bừng cháy hắc hoả đâm vào người hắn, xuyên vào trong thịt, hắc hỏa lập tức bừng c·háy d·ữ d·ội.
Thậm chí bên dưới mặt đất cũng bắt đầu bừng lên hắc hoả, như thể đang nướng hắn trong biển lửa vô cùng vô tận không thể bị dập tắt.
Cứ thế, hắc hoả cháy trên cơ thể hắn, cùng hắn hoả bừng lên từ bên dưới liên tục đốt cháy hắn suốt bảy ngày bảy đêm, gần như toàn bộ cơ thể đều đã hoá thành đống tro bụi, bị gió lớn thổi bay đi.