Chương 10: Đừng quấy rầy sự yên tĩnh của ta!
Bốn tháng sau, tháng giêng, năm 436.
Mặc dù đã quyết định về vận mệnh của bản thân, song Trần Viễn Phương chưa muốn gia nhập bất kỳ tông môn nào, hay quay về Tuyết Kiếm Tông, mà vẫn sống trong hang động của tuyết lang vương.
Trong bốn tháng qua, hắn miệt mài tu luyện Hàn Băng Hỗn Nguyên Công, cuối cùng cũng bước vào giai đoạn Tiểu Thành, ngay cả khi không vận công hắn vẫn có thể hấp thụ được linh khí chuyển động xung quanh mấy chục dặm.
Nhưng bây giờ khó khăn đã bắt đầu xuất hiện, linh khí trong thiên địa xung quanh rừng tuyết quá ít ỏi, hoàn toàn không đủ lấp đầy đan điền vô tận của hắn, thậm chí còn không đủ để chuyển hóa chúng thành linh lực hoàn chỉnh.
Chẳng qua, trong quá trình tu luyện, cuối cùng hắn cũng biết được cảnh giới thật sự của bản thân, Địa Tạng cảnh, cũng như sinh ra một loại linh căn mới, giúp hắn gia tăng tốc độ tu luyện, đặc biệt ở nơi hàn khí dày đặc như phương Bắc, nên việc hấp thụ linh khí ít ỏi trở nên khó khăn là điều vô cùng hiển nhiên.
Địa Tạng cảnh cũng giống như các cảnh giới khác, đều phải tu luyện đủ chín tầng và đạt tới đại viên mãn mới có thể tân thăng lên cảnh giới cao hơn, quá trình tu luyện tại cảnh giới này chắc chắn khó hơn nhiều so với Khai Mạch cảnh.
Phương pháp tu luyện ở Địa Tạng cảnh tương tự như tu luyện đạo mạch ở Khai Mạch cảnh, cần tu luyện lục phủ ngũ tạng bên trong, khai phá chúng tới một mức độ nhất định, phần này khá khó khăn đối với những tu hành giả không được chỉ điểm.
Hơn nữa, phương pháp tu luyện ở Địa Tạng cảnh của Trần Viễn Phương khác với phương pháp tu luyện thông thường, hắn phải vừa tu luyện lục phủ ngũ tạng, vừa phải tu luyện đạo mạch.
Bởi vì bỉ ngạn quỷ hấp thụ linh lực từ đám người Minh Nguyệt Thần Tông đã san sẻ một phần linh lực qua cho hắn, cưỡng ép hắn đột phá cảnh giới khi mà chưa tu luyện xong đạo mạch.
Cho nên nói phương pháp tu luyện của Trần Viễn Phương phải thay đổi nếu muốn tiến xa hơn trên con đường tu hành, vì nếu có một phần nào chưa đạt tới mức độ nhất định trong tu luyện, thì những phần tu luyện sau sẽ bị nó làm hạn chế, giảm khả năng tu luyện xuống, hoặc không thể đột phá lên cảnh giới mới.
Trần Viễn Phương suốt mười ngày qua luôn tập trung tu luyện đạo mạch song song với tu luyện lục phủ ngũ tạng, tuy cùng lúc tu luyện cả hai cực kỳ khó, có thể dẫn tới bạo thể, c·hết bất đắc kỳ tử, nhưng rõ ràng đây là điều hắn không quan tâm, c·hết thì lại càng tốt, nên cứ thế dùng cách khó nhất để tiến hành tu luyện.
Tuy nhiên, vốn dĩ phương pháp tu luyện này của hắn không gặp chút vấn đề gì, chỉ là trong suốt mười ngày này luôn cảm nhận được bên ngoài hang động có đó liên tục quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, khiến hắn dù tiến vào tĩnh tâm tuyệt đối cũng không thể tu luyện một cách bình thường.
"Tiếng khóc của trẻ sơ sinh? Không, giống tiếng khóc của dị thú hơn, lẽ nào ta đã bỏ sót một con dị thú, bây giờ nó đến đây tìm ta báo thù?"
Trần Viễn Phương nhíu mày lại, lập tức dùng Ngũ Quan Chi Cực quan sát động tĩnh bên ngoài. Sở dĩ hắn không dùng đến Ngũ Quan Chi Cực trong mười ngày qua vì đang bận tâm tu luyện, không muốn dùng đến để tránh chịu sự quấy rầy từ bên ngoài.
Bây giờ dùng đến Ngũ Quan Chi Cực, phát hiện một con dị thú non nằm trên mặt tuyết lạnh giá, nó có màu đen tuyền, đôi mắt đỏ sẫm, trên lưng có cánh, trông giống như hắc điểu, nhưng do vẫn còn là con non nên không phân biệt được rốt cuộc thuộc giống loài nào.
"Chậc! Một con dị thú cũng dám quấy rầy sự yên tĩnh của ta? Ngươi muốn c·hết sao?"
Trần Viễn Phương khó chịu lắng nghe tiếng khóc của nó, đôi lúc tiếng khóc rất êm tai, đôi lúc tiếng khóc lại khó chịu lạ thường, giống hệt sự bất thường của hắn vậy.
Trầm tư một hồi, Trần Viễn Phương trở về bản thể, niệm lực lên đầu ngón tay rồi dẫn truyền linh lực ra ngoài hang động, hướng tới vị trí dị thú đang khóc nức nở, truyền một ít linh lực vào cơ thể nó.
Tu hành giả vốn không cần ăn uống vẫn sống được mấy trăm năm, bởi vì linh khí chuyển hóa thành linh lực cũng giống như thức ăn được chuyển hóa trong lục phủ ngũ tạng.
Nhờ điều này nên suốt mấy tháng qua hắn không cần săn g·iết dị thú để hấp thụ linh lực như một năm trước hay làm, một năm trước hắn không muốn tu luyện công pháp nên mới săn g·iết dị thú, ăn thịt chúng để không bị đói.
Sau khi linh lực đi vào cơ thể dị thú, tiếng khóc đinh tai nhanh chóng biến mất, sắc mặt nó cũng ổn hơn lúc đầu rất nhiều, lại còn đứng dậy vẫy vẫy đôi cánh trên lưng, như thể muốn bay lượn trên bầu trời, tận hưởng cảm giác được sống.
"Bay về bầu trời vốn thuộc về ngươi đi, đừng quấy rầy sự yên tĩnh của ta!"
Trần Viễn Phương lẩm bẩm một câu, sau đó trở lại bản thể, tiếp tục tiến hành tu luyện đạo mạch và lục phủ ngũ tạng.
...
Bảy ngày sau.
Tại nơi tận cùng của hang động, linh lực màu đỏ cùng với hoa bỉ ngạn bao phủ xung quanh Trần Viễn Phương.
Bỗng nhiên, nguồn linh lực khổng lồ này từ cơ thể hắn phóng mạnh ra xung quanh, tạo nên áp lực vô hình như vũ bão thổi bay những thứ nằm trước cửa hang động, duy chỉ con dị thú được hắn truyền ít linh lực vào trước đó không chịu bất cứ tác động nào.
Khi mọi thứ dần trở về như cũ, Trần Viễn Phương cảm nhận được tu vi của mình đã tăng lên một bậc, trở thành Địa Tạng cảnh tầng tám, mà trong đó lục phủ ngũ tạng và đạo mạch cũng đang phát triển mạnh mẽ, thúc đẩy quá trình tu luyện của hắn nhanh hơn.
Tuy nhiên, vấn đề nan giải trước đó vẫn chưa thể giải quyết, linh khí trong rừng tuyết quá ít ỏi, hoàn toàn không đủ giúp hắn tu luyện, việc san sẻ một phần linh lực khi chuyển hóa qua cho bỉ ngạn quỷ càng khiến tốc độ tu luyện của hắn suy giảm đi nhanh chóng.
Hơn nữa, con dị thú được hắn giúp sống sót còn nằm lì trước cửa hang động, suốt mấy ngày qua liên tục khóc lóc inh ỏi, như thể nó rất đói, cần một loại thức ăn tương tự linh lực.
Lúc này Trần Viễn Phương bước ra khỏi hang động, so với bên trong hang động, bên ngoài lạnh lẽo hơn đáng kể, tuy không có quá nhiều cảm giác về nhiệt độ, song nhìn vào cơ thể run rẩy của dị thú bên dưới nền tuyết, hắn mới biết rõ điều đó.
"Ta đã bảo ngươi đừng quấy rầy, sao bây giờ ngươi vẫn còn ở đây và tiếp tục quấy rầy ta?"
Trần Viễn Phương điều khiển linh lực quấn lấy cơ thể dị thú, lật ngược nó lại, nhìn vào hình dáng của nó, ban đầu trông giống điểu thú, giờ lại thấy giống kê, rốt cuộc nó từ đâu đến đây?
Bất ngờ, một giọng nói yếu ớt, cực kỳ khó nghe vang bên tai Trần Viễn Phương. "A ba a ba."
"Con dị thú này đang gọi ta?"
Trần Viễn Phương nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào dị thú, lần này hắn thấy miệng dị thú mấp máy, giọng nói từ miệng nó lần nữa cất lên: "A ba a ba."
Một cảm giác hỗn độn xuất hiện trong tâm trí hắn, khoảng nửa giây sau hắn mới bình tĩnh lại, lập tức xoay người hướng vào trong hang động.
So với thế giới bên ngoài, ta thích hợp sống ẩn dật hơn!
Dị thú kỳ lạ bám lấy chân hắn, một bên cánh hướng về phía núi tuyết, vừa níu kéo vừa kêu. "A ba a ba."
Trần Viễn Phương nhìn về vị trí núi tuyết cách đây không xa, quả thật từ trước đến nay hắn chưa từng bước chân lên ngọn núi đó, nghe nói dị thú sinh sống trên núi tuyết rất hung hăng, mạnh mẽ.
Đột nhiên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, nếu đoán không lầm, hắn có thể tìm thấy phúc địa tu luyện bên trong núi tuyết, dựa vào đó gia tăng tốc độ tu luyện, không còn bị linh khí ít ỏi xung quanh đây cản trở.
Mặc dù núi tuyết tồn tại mấy trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm trước, sớm đã bị người ta chiếm hết tài nguyên tu luyện. Nhưng núi tuyết xưa nay không thuộc về quyền sở hữu của bất cứ cá nhân hay tông môn nào, ai cũng được phép bước chân lên đó.
Giống như rừng tuyết, khu vực nguy hiểm như núi tuyết càng giúp tu hành giả có thể lịch luyện một cách tốt nhất, từ trong nguy hiểm thúc đẩy quá trình tu luyện, nên nơi đó vẫn luôn là khu vực trung lập, đương nhiên việc chém g·iết lẫn nhau vẫn luôn xảy ra bên trong núi tuyết.
Một nơi luôn có tu hành giả, đối với hắn mà nói thật sự không thích hợp, chẳng qua chuyện này bây giờ không còn quan trọng, hắn đã muốn bước tiếp trên con đường tu hành, những chuyện gặp rồi chém g·iết lẫn nhau như thế này tương đối bình thường. Thứ hắn cảm thấy lo lắng chỉ là năng lực bất tử của bản thân lộ ra ngoài, còn mấy chuyện khác đều không có gì đáng lo ngại.
"Ngươi muốn ta đưa ngươi đến núi tuyết, hay muốn nhắc nhở ta nên tiến vào núi tuyết?"
"A ba a ba."
"Ha..." Trần Viễn Phương cười nhạt lẩm bẩm: "Hỏi ngươi đúng là chuyện ngu ngốc nhất ta từng làm. Được rồi, dù sao ngươi cũng không có ý xấu, lại có suy nghĩ hợp ý ta, nên ta sẽ tiện đường đưa ngươi vào núi tuyết, vào rồi ngươi muốn đi đâu, làm gì thì tùy."
Nói xong, Trần Viễn Phương rút kiếm ra, đặt nó lơ lửng giữa không trung, rồi nhẹ nhàng bước lên, đồng thời dùng linh lực kéo dị thú lên vai, nhanh chóng di chuyển về phía núi tuyết.
...
Núi tuyết cách sào huyệt tuyết lang vương trong rừng tuyết khoảng chừng năm, sáu mươi dặm, đi đường bộ sẽ mất khoảng vài canh giờ, còn cưỡi kiếm phi hành thì nhanh hơn, chẳng mất quá nhiều thời gian để đến trước chân núi.
Dọc đường không có nhiều tu hành giả xuất hiện, dường như đều đang bận đánh nhau với dị thú, hay chém g·iết lẫn nhau rồi, Trần Viễn Phương xem như thuận lợi đến nơi, bây giờ chỉ cần tìm một đường, hoặc nơi nào đó ít người, sau đó tìm kiếm phúc địa tu luyện.
"Linh lực tỏa ra khắp nơi, muốn tìm một đường vắng vẻ hơi khó khăn một chút..."
Trần Viễn Phương vừa quan sát động tĩnh xung quanh vừa lẩm bẩm, đột nhiên dị thú trên vai hắn giãy giụa dữ dội, dường như nó nhận ra thứ gì đó.
Nghĩ kỹ lại thì, con dị thú này chưa từng rời khỏi cửa hang động, ngày ngày chỉ nằm dài ở đó khóc lóc inh ỏi, nhưng khi được truyền linh lực vào cơ thể, nó lập tức lấy lại sức sống, có điều nó không biết phải đi đâu nên rốt cuộc vẫn ở yên đó.
Bây giờ nó dao động mạnh mẽ như vậy, chắc chắn thiên tài địa bảo, hoặc tổ của nó ở quanh đây, đi theo nó nhất định sẽ thu hoạch được nhiều thứ tốt, nói không chừng còn tìm thấy phúc địa tu luyện đỉnh cấp.
Ngay lập tức, Trần Viễn Phương di chuyển, cố gắng hướng về vị trí dị thú dao động mãnh liệt nhất, cũng may hướng nó muốn đến có rất ít tu hành giả, thuận lợi tránh khỏi tai mắt của người khác.
Di chuyển một hồi, Trần Viễn Phương bỗng dừng lại, trước mắt xuất hiện một đám tu hành giả, ai nấy đều sở hữu nguồn linh lực lớn mạnh, tất cả đang chờ đợi pháp trận được mở phong ấn.
"Bí cảnh? Trong núi tuyết vậy mà có bí cảnh?"