Chương 5: Tuyết lang vương
Đêm đến, rừng tuyết bị màn đêm tăm tối bao phủ, những ánh mắt thèm thuồng khát máu rình rập ở xung quanh.
Trần Viễn Phương từ lúc trời còn sáng tới hiện tại vẫn luôn tìm kiếm nơi nào đó để ẩn cư, rời khỏi thế đạo hỗn loạn ngoài kia.
Đương nhiên đám dị thú dám lởn vởn trước mặt hắn đều không sống quá ba khắc, chỉ cần cảm nhận được linh lực dị thú tỏa ra, hắn sẽ lập tức dùng Tam Thập Lục Kiếm Pháp g·iết c·hết chúng.
Sau khi sử dụng kiếm pháp này vô số lần, lực lượng cùng khả năng thích ứng của hắn tăng vọt, luôn cảm thấy bản thân có thể phát huy sức mạnh nhiều hơn, Khai Mạch cảnh bây giờ đã không còn là đối thủ của hắn nữa.
Nhưng có một điều hắn thấy lấn cấn, chính là linh căn trong cơ thể, mặc dù đạo mạch đã được khai thông, linh căn vẫn chưa được hình thành, hơn nữa chuyện này không hề ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện.
Thông thường, người tu hành đều sở hữu ít nhất một linh căn, hoặc khai phá linh căn khi khai thông đạo mạch, tu luyện trong môi trường phù hợp với linh căn sẽ gia tăng tốc độ tu luyện, trong quá trình đó còn có thể luyện ra tuyệt kỹ tương ứng với linh căn.
Đối với Trần Viễn Phương thì khác, hắn đã khai thông đạo mạch, nhưng vẫn chưa cảm nhận được linh căn trong cơ thể, như thể linh căn không còn tồn tại nữa, cũng chẳng biết lợi hay hại.
Dẫu sao hắn cũng chẳng cần đến mấy thứ này nữa, linh căn có hay không cũng được, trước mắt vẫn nên tìm nơi vắng vẻ nào đó ẩn nấp, tránh cho đám tu hành giả tìm thấy.
Chỉ là, tuy hắn muốn ẩn cư, trốn khỏi thế giới hỗn loạn này, nhưng cũng muốn trong khoảng thời gian trống đó tiến hành tu luyện, nói không chừng khi đạt tới trình độ cao hơn, hắn sẽ có khả năng áp chế quỷ vật, hoàn toàn làm chủ thân xác bản thân.
Đường đi phía trước càng lúc càng tối, rất khó nhìn bằng mắt thường, những ánh mắt khát máu từ đám dị thú dần thu lại, nhanh chóng xoay đầu bỏ chạy khi cảm nhận được khí tức nồng đậm tỏa ra xung quanh hắn.
Tam Thập Lục Kiếm Pháp!
Ba mươi sáu đạo kiếm khí xuất hiện trong nháy mắt, lập tức truy đuổi theo tiếng động từ đám dị thú, mỗi một đạo kiếm khí đều đâm xuyên qua hạch tâm của chúng, thái dương, đánh tan nó thành từng mảnh.
Tùy vào mỗi loại dị thú, hạch tâm có thể thay đổi vị trí, nằm ở bất kỳ nơi nào trên cơ thể chúng, tu hành giả thường tìm hiểu về yếu điểm chí mạng này để chiếm ưu thế trong các trận chiến với chúng.
Chẳng qua, nếu là Trần Viễn Phương của quá khứ, hắn nhất định không tìm được hạch tâm của dị thú, đương nhiên chỉ những loại dị thú hắn chưa từng gặp, còn tìm hiểu rồi thì luôn nhớ như in trong đầu.
Điều đáng nói chính là, giờ đây hắn khai phá được khả năng mới, đôi mắt tầm thường ngày nào đã có thể nhìn được linh lực truyền dẫn trong cơ thể dị thú, dễ dàng tìm thấy hạch tâm thông qua các dòng chảy linh lực truyền vào.
Quả thật năng lực nhận được khi nhập thành một thể với bỉ ngạn quỷ, khiến hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ, đối với dị thú có yếu điểm c·hết người, thì càng dễ đánh bại hơn.
Ba mươi sáu đạo kiếm khí, vừa đủ tiêu diệt ba mươi sáu tuyết lang, đồng thời những dòng khí huyết xanh từ chúng nhanh chóng bay vào trong ngực hắn, bị hấp thụ vào.
Khi cảm nhận được các dòng khí huyết được hấp thụ vào trong ngực, Trần Viễn Phương nhận ra rằng, chính những khí huyết từ dị thú hay con người có khả năng nuôi dưỡng bỉ ngạn quỷ.
Bỉ ngạn quỷ bên trong càng lớn mạnh, hắn càng nhận được nhiều lực lượng hơn, thậm chí so với linh lực ít ỏi kia, thì lực lượng do bỉ ngạn quỷ cung cấp mạnh gấp hàng trăm lần.
Tuy nhiên, tạm thời hắn vẫn chưa khai phá hoàn toàn lực lượng của bỉ ngạn quỷ, chỉ đơn thuần dùng nó như một loại linh lực đặc biệt để tăng cường sức mạnh tổng thể.
Lúc này, khi bản thân còn đang bận tâm nghĩ ngợi vài điều, có một ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía hắn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Tuyết lang vương? Không ngờ đến có ngày ta lại được nhìn thấy tuyết lang vương ngay trước mắt!"
Trần Viễn Phương hưng phấn dâng cao, thông thường tuyết lang vương ở cảnh giới Địa Tạng cảnh tầng năm, lẽ ra trong quá trình phát triển chúng sẽ thăng tiến cảnh giới cao hơn. Nhưng bởi vì nguyên liệu từ chúng quá quý giá, khiến chúng trở thành mục tiêu đi săn của các tu hành giả. Cho nên tuyết lang có cảnh giới cao nhất sẽ trở thành tuyết lang vương, kế thừa ý chí từ tuyết lang vương tiền nhiệm, lãnh đạo bầy đàn của chúng.
"Đám dị thú Khai Mạch cảnh đều c·hết dưới tay ta cả rồi, tuyết lang vương Địa Tạng cảnh này có thể làm gì được ta không?"
Trần Viễn Phương tò mò muốn biết sức mạnh của hắn hiện tại đã đạt tới mức nào, trước khi ẩn cư cũng nên hiểu rõ về bản thân, đồng thời dẹp loạn bớt đám dị thú trong rừng tuyết, tránh cho chúng tìm đến nơi ẩn cư của hắn và để lộ nó ra bên ngoài.
Ngay lập tức, ba mươi sáu đạo kiếm khí xoay quanh hắn, tùy thời chờ nghe hiệu lệnh t·ấn c·ông tuyết lang vương.
Có điều, hắn chỉ nhìn về tuyết lang vương, chưa điều khiển ba mươi sáu đạo kiếm khí t·ấn c·ông.
Bởi vì, tuyết lang vương đang run rẩy khi đứng trước mặt hắn, khuôn mặt điềm tĩnh cùng ánh mắt sắc lạnh trước đó đã hoàn toàn tan biến.
Thanh kiếm trên tay Trần Viễn Phương tỏa ra nguồn linh lực quỷ dị với những hoa bỉ ngạn tồn đọng xung quanh, dường như tuyết lang vương sợ hãi thứ lực lượng quỷ dị này, chứ không phải sợ hãi trước hắn.
Sau đó, tuyết lang vương xoay người bỏ chạy, dùng hết tốc lực bình sinh chạy thật nhanh vào sâu trong rừng tuyết, với quan cảnh tối tăm thế này, liền nghĩ rằng không một ai có thể nhìn thấy hướng di chuyển của nó.
Hiển nhiên Trần Viễn Phương khác với suy nghĩ của tuyết lang vương, hắn nhìn được linh lực lưu chuyển trong cơ thể nói, chuyện tiếp theo chỉ đơn giản là đuổi theo nguồn linh lực hiện lên vô cùng rõ ràng này.
Thật ra hắn đủ sức chặn tuyết lang vương lại, hắn biết rõ mình đang mạnh đến nhường nào, vả lại tuyết lang vương còn sợ hãi bỏ trốn, thì không có chuyện hắn không đủ sức đối đầu với nó cả.
Quan trọng chính là dẫn đường, hắn muốn lợi dụng tuyết lang vương đang hoảng sợ bỏ trốn, dẫn đường cho hắn tới sào huyệt của nó, rồi chiếm luôn khu vực này, biến nó trở thành nơi ẩn náo cho riêng hắn.
Suốt đoạn đường truy đuổi theo tuyết lang vương, những con tuyết lang xung quanh đều chạy tán loạn khắp nơi, khiến rừng tuyết trong đêm trở nên ồn ào náo nhiệt.
"Chậc! Nếu bọn chúng cứ làm loạn như vậy, đám tu hành giả ngoài kia sẽ phát giác ra sự bất thường, rồi lại kéo nhau vào rừng tuyết, chẳng khác gì nói cho bọn họ biết ta đang ở đây cả?"
Trần Viễn Phương nhíu mày, vừa đuổi theo tuyết lang vương, vừa liếc nhìn xung quanh, cảm nhận dòng chảy linh lực lưu chuyển trong người đám tuyết lang đang chạy tán loạn.
"Các ngươi đã muốn c·hết, thì ta tiễn các ngươi một đoạn, đi c·hết hết đi!"
Ba mươi sáu đạo kiếm khí bắt đầu di chuyển ra bốn phương tám hướng, mỗi một đạo kiếm khí giống như một đóa hoa bỉ ngạn, vừa sắc nhọn, vừa đẹp đẽ, chúng đâm xuyên qua từng con tuyết lang, chính xác vào hạch tâm trên thái dương.
Mặc cho đầu chúng hướng về phía trước, Trần Viễn Phương không cần điều khiển những đạo kiếm khí lên trước mặt chúng để đâm xuyên qua hạch tâm, mà chỉ cần đâm từ phía sau gáy của chúng lên, và vẫn giữ được độ chính xác tuyệt đối trên từng đạo kiếm khí.
Ngay khi ba mươi sáu tuyết lang bị hạ gục, khí huyết lập tức thu về chỗ Trần Viễn Phương, đồng thời hắn điều khiển ba mươi sáu đạo kiếm khí đang lơ lửng giữa không trung t·ấn c·ông tiếp vào hai mươi hai con tuyết lang cuối cùng còn quanh quẩn xung quanh hắn.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy việc g·iết chóc đơn giản đến thế, một kiếm pháp hạ phẩm cũng có thể chèn ép đối phương, truy cùng g·iết tận, không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
"Dị thú vốn dĩ đáng c·hết, các ngươi rất may mắn khi được gặp ta, có thể c·hết một cách nhẹ nhàng mà không cảm nhận được đau đớn."
Trần Viễn Phương nở nụ cười nhạt, dù phải điều khiển ba mươi sáu đạo kiếm khí t·ấn c·ông tuyết lang xung quanh, hắn vẫn giữ được khoảng cách nhất định với tuyết lang vương.
Thậm chí đôi lúc hắn hoàn toàn có cơ sở vượt mặt tuyết lang vương, nhưng vì mục đích cuối cùng là tìm đến sào huyệt của nó, hắn cố gắng giữ khoảng cách an toàn, khiến nó không phát giác ra được có người đang đuổi theo.
...
Tuyết trắng rơi trên đỉnh đầu, bị chặn lại bởi vách đá khổng lồ, gió lạnh từ bên trong thổi ra ngoài, cùng tiếng nước chảy tí tách tí tách.
Trong nơi thâm sơn cùng cốc, một hang động tương đối lớn xuất hiện trước mắt, không có ánh sáng, chỉ có màu đỏ mờ mờ ảo ảo soi rọi con đường.
Trần Viễn Phương cuối cùng cũng tìm được một nơi tốt để ẩn cư đến cuối đời.
Men theo chút ánh đỏ mờ nhạt, đi đến phía cuối hang động, lập tức nhìn thấy tuyết lang vương đang đứng che đám tiểu tuyết lang phía sau, như thể đang cố bảo vệ chúng.
Chứng kiến cảnh tượng tuyết lang vương chở che cho những đứa con của mình, khiến Trần Viễn Phương cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Bản thân hắn chưa từng được cảm nhân hơi ấm của cha mẹ, lại còn bị người mà hắn yêu thương, xem như cha mẹ ruột thịt tỏ ra lạnh nhạt và chán ghét.
"Ài... Tại sao lại cho ta xem cảnh tượng thấm đẫm nước mắt này chứ?"
Trần Viễn Phương nhẹ lắc đầu, thần sắc bỗng chốc tối sầm xuống, một sự tĩnh lặng đến ngạt thở đang diễn ra ở nơi hang động chật hẹp.
Lắng nghe tiếng nước chảy tí tách, cảm nhận linh lực toả ra từ đám tuyết lang cùng sự can đảm của tuyết lang vương khi cố gắng chở che cho đám con của mình.
Thời gian xung quanh như ngừng trôi, không một chút động tĩnh nào xuất hiện từ cả Trần Viễn Phương và đám tuyết lang.
Sau một hồi tĩnh lặng, tuyết lang vương bỗng nhiên gầm gừ dữ dội khi thấy Trần Viễn Phương chậm rãi tiến về phía nó.
Đột nhiên, những đạo ánh sáng màu đỏ cùng hình ảnh hoa bỉ ngạn đâm xuyên qua hạch tâm của đám tiểu tuyết lang.
Khoảnh khắc này diễn ra cực kỳ nhanh và chớp nhoáng, hoàn toàn không thể phát giác ra hành động này.
Ngay cả tuyết lang vương cũng chỉ có thể nhìn đám con của mình bị g·iết trong nháy mắt, điều mà nó không bao giờ dám nghĩ tới.
Chưa đầy nửa giây sau, một loạt đạo kiếm khi nhanh như chớp lao thẳng vào cơ thể tuyết lang vương, xuyên qua từng nơi chúng chạm tới, và triệt tiêu hạch tâm trên thái dương nó.
Trần Viễn Phương thu lại ba mươi sáu đạo kiếm khí, đồng thời hấp thụ khí huyết cùng linh lực nồng đậm từ thân thể tuyết lang vương, giúp hắn hồi phục thể trạng và gia tăng một phần nhỏ sức mạnh.
Tuyết lang vương Địa Tạng cảnh tầng năm cứ thế bị hắn g·iết c·hết vô cùng nhẹ nhàng, sức mạnh mà hắn sở hữu bây giờ đã hoàn toàn trên Địa Tạng cảnh rồi.
Chỉ là trước mắt chưa thể kiểm soát hết lực lượng, nếu tu luyện trong thời gian dài, khai phá nhiều công năng từ bỉ ngạn quỷ, khả năng cao những kẻ đồng cấp không thể đánh bại hắn.
"Ài... Tình mẫu tử nặng như thái sơn! Ta rất khâm phục tình cảm này của ngươi, nhưng ngươi xuất hiện sai thời điểm rồi, mà cho dù có đúng thời điểm đi chăng nữa, thì kết cục của ngươi vẫn là c·ái c·hết!"
Trần Viễn Phương gom đống xương cốt của đám tuyết lang cho vào đống lửa, thiêu đốt toàn bộ thành tro bụi.
"Ngươi yên tâm, đến một lúc nào đó ta cũng sẽ xuống dưới hoàng tuyền cùng ngươi, thậm chí c·ái c·hết của ta có thể còn kinh khủng hơn ngươi rất nhiều lần!"