Chương 4: Bất tử
Trên hồ băng, cái đầu của Trần Viễn Phương lăn lóc như quả dưa, chỉ là không nhìn thấy máu chảy ra, như thể trên người hắn vốn đã không còn máu.
Hơn nữa, dù đang trong tình trạng đầu một nơi, thân một nơi, Trần Viễn Phương vẫn điều khiển được cơ thể, thậm chí vẫn nhìn được đường đi phía trước thông qua phần đầu.
Cơ thể không đầu chậm rãi tiến về phía trước, hai bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy đầu, cắm vào cổ, lập tức nối liền chúng lại với nhau, biến thành cơ thể hoàn chỉnh như lúc đầu.
Tuy nhiên, phần đầu bị sai lệch, Trần Viễn Phương đưa hai tay lên đầu, thô bạo xoay ngược đầu về phía trước.
"Con mẹ nó! Đầu lìa khỏi cổ rồi, vậy mà ta vẫn còn sống? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra trên người ta thế? Ta thật sự sở hữu thân thể bất tử sao?"
Trần Viễn Phương, một người từng rất bình tĩnh, luôn đối diện với mọi tình huống bằng sự điềm tĩnh của mình, nhưng bây giờ sự điềm tĩnh đã hoàn toàn biến mất, hắn bắt đầu chửi bới, tâm trạng thì luôn luôn trong trạng thái khó chịu.
Bất tử, vốn dĩ là thứ tu hành giả nào cũng muốn, thời điểm này hắn đã đạt được sự bất tử, chỉ là hắn không muốn bất tử khi bên trong cơ thể tồn tại quỷ vật, đến một lúc nào đó hắn cũng sẽ bị nó chiến lĩnh hoàn toàn thân xác, làm hại thế gian.
Ngay cả thời điểm hiện tại hắn còn chẳng thể điều khiển được cơ thể mình, còn nói gì đến sau này?
"Bây giờ ta phải sống như thế nào đây?"
Trần Viễn Phương chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ sống trong hoàn cảnh vô định như thế này, chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị quỷ vật nhập vào cơ thể, g·iết người như rơm rạ, trở thành kẻ ác trong mắt tất cả mọi người.
Vốn dĩ muốn đi về phía Đông, tìm kiếm một vùng nông thôn nào đó sinh hoạt qua ngày, sống cuộc sống của phàm nhân đến cuối đời, nào ngờ hiện tại lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
"Chậc!" Trần Viễn Phương tặc lưỡi một cái, cầm thanh kiếm lên, vừa lẩm bẩm vừa tiến vào khu rừng: "Cách tốt nhất để không làm hại đến bất cứ ai chính là không xuất hiện trước mặt họ, có lẽ ta nên sống ẩn dật trong hang cùng ngỏ hẹp nào đó mà chẳng ai tìm thấy."
...
Rừng tuyết, là khu vực rộng lớn nhất phương Bắc, lượng tuyết rơi nhiều, dày đặc, nhiệt độ lạnh hơn các nơi khác, có thể nói chỉ những loài dị thú đặc trực của vùng này mới sống được trong thời gian dài.
Hơn nữa, dị thú tồn tại trong rừng tuyết nhiều vô số kể, sức mạnh của chúng cũng lớn mạnh hơn dị thú thông thường bên ngoài, gần như là nơi lịch luyện tốt nhất dành cho tu hành giả.
Điểm đặc trưng của dị thú trong rừng tuyết rất dễ nhìn thấy, bộ lông bên ngoài rậm rạp, da thịt cứng cáp, toàn thân trắng như tuyết, và đôi đồng tử màu đỏ sẫm.
Trần Viễn Phương đi được một đoạn, phát hiện phía trước xuất hiện một con tuyết lang, toàn thân nó tỏa ra linh lực màu lam trắng, muốn cho đối phương cảm nhận được lực lượng lớn mạnh của nó.
Đương nhiên không phải chỉ dùng để hù dọa đối phương, mà còn làm suy giảm sĩ khí, khiến đối phương rơi vào trạng thái sợ hãi, rồi bất ngờ sử dụng tốc độ của mình săn g·iết họ.
Lúc này Trần Viễn Phương cảm thấy bụng có chút đói, không rõ là do nhìn thấy dị thú, hay bởi vì ham muốn của bản thân sinh ra.
Bình tĩnh tiến về phía trước, hắn muốn thử xem bản thân đã mạnh đến mức nào mà có thể hủy diệt một đám tu sĩ ma đạo Khai Mạch cảnh.
Từ lúc tiến vào rừng tuyết, hắn luôn tìm hiểu về lực lượng mới bản thân vừa nhận được sau khi hòa nhập cùng bỉ ngạn quỷ, tập trung vào hai thứ, đan điền và đạo mạch.
Đan điền sau khi được hình thành lại, giờ đây tốc độ tu luyện cùng cảm nhận linh lực xung quanh trở nên mạnh mẽ hơn, nhiều khả năng trong người hắn tồn tại cùng lúc hai đan điền, mà trong đó có một cái vô tận đan điền.
Hắn không rõ bản thân thật sự sở hữu vô tận đan điền hay không, nhưng khi hắn cố gắng cảm nhận, bản thân như bị nuốt vào hố đen vô cùng vô tận, tùy thời có thể bị hút vào, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Vốn dĩ đan điền chỉ là nơi chứa linh lực, dùng nó thúc đẩy đạo mạch trong cơ thể, dần dần thăng tiến linh lực lên tầm cao mới, khi đạt tới ngưỡng sức mạnh của linh lực, bản thân tu hành giả sẽ tiến vào giai đoạn tấn thăng cảnh giới.
Có điều, bây giờ đan điền của hắn ngoài sử dụng linh lực để tấn thăng cảnh giới, thì chẳng thể làm gì khác, hoàn toàn không thể dùng linh lực cường hóa võ kỹ hay khả năng chiến đấu.
Điều này không gây hại quá nhiều đến lực lượng của hắn, thậm chí còn giúp hắn nhanh chóng tấn thăng cảnh giới hơn lúc trước rất nhiều lần, nói không chừng khi mở ra thần thông, hắn có thể dùng đến lượng linh lực khổng lồ đã hấp thụ suốt nhiều năng tu luyện.
Tất nhiên vẫn đề này chỉ xảy ra khi hắn tồn tại về sau, trải qua trăm năm tu luyện, hay lúc thật sự mở ra được thần thông mới đáng nhắc tới.
Mà vấn đề thứ hai hắn tập trung chú ý, đạo mạch, đây là thứ quan trọng nhất của một tu hành giả, nếu nói quan trọng hơn đan điền cũng không sai, vì dù sau đan điền vẫn có khả năng tái tạo lại bằng nhiều hình thức khác nhau.
Đạo mạch thì khác, khi tu hành giả dùng Khai Mạch đan khai thông đạo mạch, thời điểm đó hắn mới chính thức tiến vào con đường tu hành thật sự.
Nhưng khi đạo mạch b·ị đ·ánh vỡ, cho dù thần tiên xuất hiện, vẫn không có bất kỳ phương pháp cứu chữa nào, nhẹ thì tàn phế đến cuối đời, nặng thì bay về miền cực lạc.
Đạo mạch bao gồm kỳ kinh bát mạch, Xung Mạch, Đới Mạch, Âm Duy Mạch, Dương Duy Mạch, Âm Nghiêu Mạch, Dương Nghiêu Mạch, Nhậm Mạch, Đốc Mạch, và ba trăm năm mươi bảy huyệt vị.
Phàm là những người đã khai thông đạo mạch, kỳ kinh bát mạch và ba trăm năm mươi bảy huyệt vị trong cơ thể đã được khai phá, có thể tu luyện thoải mái, chỉ cần phù hợp với linh căn.
Nếu muốn tiến xa hơn trên con đường tu luyện, người tu hành buộc phải nâng kỳ kinh bát mạch và ba trăm năm mươi sáu huyệt vị lên đến cực hạn.
Khi chạm đến 'Cực' của đạo mạch, người tu hành sẽ hình thành bản ngã, dùng bản ngã kết hợp linh lực trong đan điền tăng tốc độ tu luyện, đồng thời phát huy tối đa hóa lực lượng của bản thân.
Chuyện này nhất định không hề dễ dàng chút nào, có người mất cả đời để chạm đến Cực, có người may mắn hơn, chạm được đến Cực trong thời điểm chín muồi trên con đường tu hành.
Ngày càng tu hành trong Tuyết Kiếm Tông, Trần Viễn Phương thường mơ tưởng đến khoảnh khắc mình chạm đến Cực, khai phá bản ngã, tiến vào thời kỳ đỉnh cao của tu hành giả.
Chẳng qua, tất cả những điều này thuộc về con đường tu hành thông thường của một tu sĩ chính đạo và cả tu sĩ ma đạo, còn hắn bây giờ đã thuộc về bán quỷ, con đường tu hành cùng lực lượng đã hoàn toàn thay đổi.
Đối mặt với tuyết lang là thử thách, cũng như cảm nhận rõ ràng về sức mạnh mới của bản thân, tuy không rõ có hiệu quả hay không, nhưng đây là cách duy nhất làm được trong rừng tuyết rồi.
Đứng trước mặt tuyết lang, Trần Viễn Phương lập tức cảm thấy tinh thần trở nên hưng phấn, tim đập thình thịch, tay chân liên tục run rẩy, giống hệt cảm giác lúc đối diện với đám tu sĩ ma đạo.
Bấy giờ, Trần Viễn Phương sử dụng một loại lực lượng tương tự như linh lực, nó mang màu đỏ máu, phủ kín khắp bàn tay lẫn thanh kiếm, đồng thời khiến tim hắn đập nhanh và dồn dập.
Hơn nữa, hoa văn hình hoa bỉ ngạn xuất hiện ở khắp nơi linh lực màu đỏ máu được hình thành, tạo nên cảnh tượng vô cùng tráng lệ xung quanh hắn.
Ngay lập tức, thanh kiếm trên tay bỗng tạo thành ba mươi sáu đạo kiếm khí, trong tức khắc toàn bộ đạo kiếm khí lao thẳng tới phía trước, trông giống như ba mươi sáu đoá hoa bỉ ngạn đâm xuyên qua đầu cùng các bộ phận trên cơ thể tuyết lang, khiến nó c·hết không kịp phản ứng.
"Tam Thập Lục Kiếm Pháp? Ta thật sự dùng được môn kiếm kỹ này?"
Đến cả hắn cũng không tin bản thân mình vừa g·iết dị thú Luyện Thể cảnh tầng năm bằng Tam Thập Lục Kiếm Pháp.
Rõ ràng hắn chưa từng luyện thành môn kiếm pháp này, giai đoạn Nhập Môn cũng chưa chạm tới, nhưng bây giờ lại sử dụng thành thục, như thể bản thân đã luyện qua rất lâu rồi.
Thậm chí khoảnh khắc vừa rồi diễn ra vô cùng chớp nhoáng, khi bình tĩnh nhìn lại đã thấy từ phần đầu của tuyết lang bị lưỡi kiếm chẻ đôi, các bộ phận trên cơ thể đều phân thành từng khúc, máu xanh phun rải rác dưới nền tuyết.
Có thể thấy Tam Thập Lục Kiếm Pháp cực kỳ lợi hại, dù kiếm pháp hạ phẩm và đối thủ là tuyết lang, chưa nói lên được tất cả, dẫu vậy thì mạnh chính là mạnh, vả lại tốc độ ra đòn cùng uy lực từ ba mươi sáu đạo kiếm khí còn nhanh hơn mấy chục lần so với Chu Minh Khải.
Trần Viễn Phương kinh ngạc một hồi, bỗng lần nữa ngạc nhiên khi thấy toàn bộ máu còn tồn đọng trong cơ thể tuyết lang xoay chuyển dữ dội, nhanh chóng di chuyển về một chỗ, rồi dòng máu bay thẳng vào ngực hắn, thấm vào bên trong.
Nhìn lại phía tuyết lang, toàn bộ cơ thể nó hóa thành đống xương cốt, chỉ còn lại đống da và lông nằm bên dưới, mặc cho gió lớn thổi đi.
Hắn nhìn thấy qua hình thức hấp thụ khí huyết của người khác rồi, chính hắn vừa mới nãy đã làm điều đó với đám tu sĩ ma đạo.
"Ngay cả tuyết lang Luyện Thể cảnh tầng năm cũng bị ta g·iết trong nháy mắt, vậy thì đám tu hành giả đồng cấp kia có thể làm gì được ta?"
"Chưa kể đến việc hấp thụ khí huyết giúp ta hồi phục thể trạng, bất tử kết hợp khả năng hồi phục siêu phàm, ai có thể cản bước ta?"
Trần Viễn Phương lo lắng vì sức mạnh vượt trội, vượt xa cả tưởng tượng đang tồn tại trong cơ thể mình, vừa bất tử, vừa sở hữu lực lượng lớn mạnh, lại còn hồi phục thể trạng, nếu để cho bỉ ngạn quỷ kiểm soát, thế gian này chắc chắn sẽ trở thành một mớ hỗn độn.
Hắn biết điều đó, từ đầu đã nghĩ đến rồi, chẳng qua muốn thật sự biến mất khỏi thế gian, không cho bất kỳ ai tìm thấy là điều chẳng hề dễ dàng chút nào.
Mặc dù nói phương Bắc giá rét quanh năm, nhưng cũng là nơi lịch luyện tối ưu nhất dành cho tu hành giả, dị thú mạnh mẽ, thời tiết khắc nghiệt, chỉ những thứ này thôi đã đủ để thúc đẩy khả năng tu luyện của bọn họ rồi.
Bởi thế nên, cứ đến một thời điểm nhất định, các tông phái ở Đại Việt quốc sẽ cử các đệ tử đến đây lịch luyện, vừa rèn luyện sức mạnh, vừa diệt trừ dị thú, bảo vệ phàm nhân khỏi hiểm nguy.
Người xuất hiện càng nhiều, khả năng phát hiện ra hắn càng cao, như vậy hại nhiều hơn lợi, thậm chí còn có thể kích thích ham muốn g·iết chóc của quỷ vật trong người hắn.
Trần Viễn Phương liếc nhìn bốn phương tám hướng, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước, cố gắng cảm nhận linh lực xung quanh, dường như đang muốn tìm kiếm một hang động.
"Ta bây giờ là bán quỷ bất tử, tuyệt không thể để kẻ khác phát giác ra sự hiện diện của ta, bằng không quỷ vật sẽ tìm mọi cách chiếm lấy thân thể này, tàn sát tứ phía."
"Phải trốn, trốn thật kỹ, kỹ tới mức không một ai có thể tìm ra, ta phải biến mất vĩnh viễn!"