Chương 6: Tuyệt Sát Kiếm Tuyết
Vài ngày sau, sáng sớm, thời tiết cùng nhiệt độ vẫn giống như mọi hôm, đều là tuyết trắng rơi như mưa và vô cùng lạnh giá.
Trong hang động mờ nhạt ánh đỏ, Trần Viễn Phương đang tu luyện Hàn Băng Hỗn Nguyên Công, môn công pháp tu luyện thượng phẩm của Tuyết Kiếm Tông.
Mặc dù Tuyết Kiếm Tông chỉ thuộc tông môn nhị lưu, nhưng do tồn tại ở phương Bắc từ rất lâu về trước, các bậc lão tổ cũng sáng tạo được không ít công pháp, võ kỹ thượng phẩm, và để trong tàng thư viện cho hậu bối tu luyện.
Mà Hàn Băng Hỗn Nguyên Công là công pháp chỉ được truyền dạy khi trở thành đệ tử nội môn, một đệ tử nội môn như Trần Viễn Phương không thể nào học được môn công pháp này.
Chẳng qua, hắn được chưởng môn thu nhận, từ đầu đã đem Hàn Băng Hỗn Nguyên Công truyền dạy cho hắn, việc hắn không tiếp thu được đều do thiên thú tu luyện kém cõi của bản thân.
Giờ đây với lực lượng mới, đạo mạch khai thông, hắn hoàn toàn có thể tu luyện bất kỳ công pháp, võ kỹ hay thuật pháp nào, không sợ bản thân không tu luyện được như trước đây nữa.
Mục đích hắn tu luyện chính là tăng tiến sức mạnh, kiểm soát bỉ ngạn quỷ, sau khi kiểm soát được nó thì hắn có thể trở về sống cuộc sống bình phàm, không lo sợ bản thân mất kiểm soát, tàn sát người vô tội.
Lúc này, linh lực xung quanh bắt đầu lưu chuyển về phía Trần Viễn Phương, mang theo cả tuyết trắng bao phủ xung quanh hắn, từng đợt gió tuyết thổi vào hang động, đóng băng những vách đá chung quanh.
Hàn Băng Hỗn Nguyên Công, tập hợp hàn khí và linh lực trong thiên địa tụ hợp về một chỗ, hòa lẫn vào nhau, dần dần tạo ra nguồn linh lực mới, thay thế vào linh lực thuần túy trước đó.
Chẳng mất nhiều thời gian, linh lực luân chuyển xung quanh chảy vào đan điền, kích thích đạo mạch bên trong, đồng thời một vòng linh lực mờ ảo bảo phủ bên ngoài cơ thể, thu hút thêm linh lực tiến vào, gia tăng tốc độ tu luyện.
Trần Viễn Phương không rõ hiện tại bản thân đang ở cảnh giới nào, chỉ biết Địa Tạng cảnh không phải đối thủ của hắn, thậm chí Chu Du cảnh cũng chưa chắc tổn hại được đến một sợi tóc.
Hơn nữa, mỗi lần linh lực vận chuyển vào đan điền, thì có một phần linh lực di chuyển đến ngực, bị hoa văn bỉ ngạn hấp thụ.
"Cứ tưởng linh lực và lực lượng thần bí của bỉ ngạn quỷ không thể liên kết với nhau, vậy mà bây giờ nó đang cố hấp thụ một phần linh lực của ta?"
Trần Viễn Phương có chút kinh ngạc, nếu hắn suy tính không nhầm, có lẽ linh lực vẫn giúp cho bỉ ngạn quỷ tăng cường lực lượng, dĩ nhiên điều này không phải chuyện tốt, ngược lại còn vô cùng nguy hiểm.
Vốn dĩ bỉ ngạn quỷ hấp thụ khí huyết lẫn linh lực của đối phương, bây giờ còn hấp thụ cả một phần linh lực do Trần Viễn Phương tu luyện ra.
Điều này đồng nghĩa với việc, khi Trần Viễn Phương trở nên mạnh hơn, thì lực lượng của bỉ ngạn quỷ cũng gia tăng theo, rốt cuộc vẫn không thể dùng sức mạnh áp chế được nó, thậm chí còn dễ dàng bị nó khống chế ngược lại.
"Ài... Công pháp không thể tu luyện, càng tu luyện thì nó càng mạnh hơn, ta không thể giúp nó mạnh hơn được nữa."
Trần Viễn Phương suy nghĩ một hồi, rốt cuộc quyết định từ bỏ tu luyện Hàn Băng Hỗn Nguyên Công.
Thay vào đó hắn rút kiếm ra, hướng về phía vách đá bên phải. "Không thể tu luyện công pháp trong thời điểm hiện tại, nhưng nếu ta tu luyện võ kỹ, kiếm pháp hay thuật pháp, đến một lúc nào đó ta sẽ có đủ sức đối đầu với bỉ ngạn quỷ, hoặc ít nhất là ta có thể tự kết liễu mình!"
Vừa lẩm bẩm vài lời, hắn bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ, nhớ lại những loại kiếm pháp từng đọc trong tàng thư viện.
Chẳng mấy chốc hắn đã nhớ ra một loại kiếm pháp, Tuyệt Sát Kiếm Tuyết, đây là kiếm pháp thượng phẩm của Tuyết Kiếm Tông, chắc chắn đệ tử bình thường chưa từng được nhìn qua điển tịch, chứ đừng nói đến đọc như Trần Viễn Phương.
Dẫu cho chưởng môn chán ghét hắn ra mặt, nhưng hắn vẫn luôn tôn trọng người, dù sao chưởng môn từng rất mực yêu thương hắn, cho phép tiến vào tàng thư viện học tập công pháp, võ kỹ, kiếm pháp thích hợp.
Hắn cảm thấy biết ơn, thay vì hận chưởng môn, bây giờ lại càng thấy biết ơn hơn, vì ngày đó được vào tàng thư viện nên mới ghi nhớ được môn kiếm pháp tuyệt đỉnh này.
Tuyệt Sát Kiếm Tuyết chỉ có một chiêu duy nhất, giống như tên gọi của nó, nếu hứng trọn một chiêu này thì đối phương sẽ bị hạ sát ngay lập tức.
Nhưng muốn luyện thành Tuyệt Sát Kiếm Tuyết thật sự không hề dễ dàng chút nào, đến cả việc bước chân vào giai đoạn Nhập Môn cũng vô cùng khó khăn.
Ban đầu người thi triển Tuyệt Sát kiếm Tuyết cần giữ cho mình sự tĩnh tâm tuyệt đối, không bị q·uấy n·hiễu bởi tác nhân bên ngoài, không bị suy nghĩ vô bổ lấn át.
Sau đó cảm nhận vị trí của đối phương, đoán được đường đi nước bước tiếp theo, đây cũng là giai đoạn khó khăn nhất, vì muốn đoán trước được hướng di chuyển của đối thủ là điều cực kỳ khó.
Khi đã cảm nhận được vị trí và phương hướng di chuyển tiếp theo, người thi triển điều khiển thanh kiếm trên tay, kết hợp với linh lực trong cơ thể, khuếch đại chúng đến mức tối đa.
Lúc này người thi triển dùng linh lực cùng hàn khí trong cơ thể tạo ra bão tuyết, bão tuyết càng lớn, uy lực của Tuyệt Sát Kiếm Pháp càng mạnh, cũng như gia tăng độ chính xác khi tung chiêu.
Quá trình tạo ra bão tuyết đòi hỏi phải có nguồn linh lực lớn mạnh, hàn khí phải là thuần hàn thuần băng, không được pha tạp các loại nguyên tố khác.
Mà ở Tuyết Kiếm Tông, đa phần tu hành giả đều sở hữu băng linh căn, có thể tu luyện ra hàn khí, không bị các loại nguyên tố thuộc tính khác ảnh hưởng, tất nhiên vẫn tu luyện được các loại nguyên tố thuộc tính khác.
Nhưng nếu đã tu luyện Tuyệt Sát Kiếm Tuyết, thì phải từ bỏ việc tu luyện thêm nguyên tố thuộc tính, cũng chẳng ai lại tu luyện thêm nguyên tố khác với linh căn ban đầu cả, vừa mất thời gian, vừa khiến thuần linh căn trở thành tạp linh căn.
Sau khi người thi triển Tuyệt Sát Kiếm Tuyết tạo ra được bão tuyết, hắn sẽ tung chiêu, hướng về phía vị trị của đối phương, một kiếm men theo bão tuyết đâm xuyên đối phương, nhẹ thì bị đóng băng trong chốc lát, nặng thì trực tiếp miễu sát.
Một khi đã thành công tung ra Tuyệt Sát Kiếm Tuyết, đối phương chẳng có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, trừ khi lực lượng cùng cảnh giới của đối phương cao hơn, bằng không kết cục sẽ là c·ái c·hết.
Nhìn thì có vẻ đơn giản, thực chất quá trình tu luyện vô cùng khắc nghiệt, việc cảm nhận được vị trí, dự đoán chính xác phương hướng di chuyển của đối phương đã cực kỳ khó, tạo ra bão tuyết lớn mạnh lại càng khó hơn.
Bão tuyết giống như huyễn cảnh, khiến đối phương rơi vào ảo giác với những cảm giác chân thật, tất nhiên mọi thứ đều là thật, đồng thời bản thân cũng bị phải chịu đựng cảm giác tương tự đối phương trong bão tuyết.
Bởi thế nên, sự tĩnh tâm tuyệt đối sẽ giúp người thi triển bình tĩnh đối diện với bão tuyết, rồi từ trong bão tuyết kết liễu đối phương, nếu mất bình tĩnh, khả năng bị phản phệ vô cùng lớn, thậm chí đối phương còn có thể phản kích, tự hại chính mình.
Cuối cùng, điều quan trọng nhất trong lúc thi triển Tuyệt Sát Kiếm Pháp, chính là tốc độ, thời điểm tĩnh tâm, tạo ra bão tuyết và tung kiếm phải diễn ra thật chớp nhoáng, nhanh đến mức đối phương không phát giác ra được.
"Chuyện này có vẻ khó, ta không sở hữu băng linh căn, cũng chẳng có hàn khí, làm thế nào luyện được kiếm pháp này?"
Trần Viễn Phương hơi băn khoăn, điểm yếu chí mạng giờ đã lộ diện, muốn luyện Tuyệt Sát Kiếm Tuyết cần quá nhiều yếu tố, mà hết thảy yếu tố trong đó hắn điều không có.
Chẳng qua, bản thân hắn chưa từng luyện thành Tam Thập Lục Kiếp Pháp, nhưng vẫn sử dụng được nó một cách thành thục khi bỉ ngạn quỷ nhập thân.
Điều này đồng nghĩa với việc ngộ tính tu luyện của hắn đã tăng cao, đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng hắn có thể sao chép được võ kỹ của đối phương.
"Nếu ta còn ở Tuyết Kiếm Tông, mọi thứ sẽ được giải đáp rõ ràng." Trần Viễn Phương hơi thất vọng về bản thân, "Nếu? Chuyện gì cũng biết trước thì ta đã không rơi vào kết cục này rồi! Chậc, mặc kệ vậy, không thử thì không bao giờ biết được sự thật."
Sau đó, Trần Viễn Phương tu luyện Tuyệt Sát Kiếm Tuyết, bắt đầu từ việc tĩnh tâm tuyệt đối.
...
Một năm sau.
Linh Lung lịch, tháng chín, năm 435.
Thời tiết ở phương Bắc Đại Việt quốc càng ngày càng xấu đi, nhiệt độ giảm liên tục, tuyết rơi nặng hạt, gió lớn không ngừng kéo tới, tựa như bão tuyết đang diễn ra ở khắp nơi.
Trong rừng tuyết, một đám nữ tu hành giả mặc bộ y phục lông thú dày đặc, giữa trán có biểu tượng hình bán nguyệt, đây là biểu tượng đặc trưng của Minh Nguyệt Thần Tông, bọn họ bắt đầu nghe theo mệnh lệnh từ đạo sư chia nhau ra dò xét xung quanh.
Khoảng vài canh giờ sau, đám nữ tu sĩ Minh Nguyệt Thần Tông tụ hợp về một chỗ, ai nấy đều lắc đầu nhìn đạo sư, dường như bọn họ đang cố tìm kiếm thứ gì đó nhưng không thấy.
"Từ mấy ngày qua đến hôm nay vẫn chưa tìm thấy bất kỳ một con tuyết lang nào? Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi?"
"Đệ tử nghĩ ai đó đã săn g·iết đám tuyết lang, g·iết luôn cả tuyết lang vương lẫn sào huyệt của nó, bởi thế chúng mới không sinh sản được, gần như tuyết lang trong rừng tuyết này tuyệt tích cả rồi!"
"Ngoài lý do này ra đệ tử cũng không nghĩ còn có lý do nào khác, mà điều đáng nói chính là, ai lại rảnh rỗi g·iết hết đám tuyết lang? Không phải bọn chúng chỉ ở Khai Mạch cảnh thôi sao, muốn gia tăng tu vi thì nên tìm dị thú cảnh giới cao hơn mới đúng!"
"Hơn nữa, không chỉ riêng tuyết lang, đến cả tuyết hùng, tuyết ưng, tuyết linh cẩu, tuyết hươu, tuyết hổ và tuyết sư đều m·ất t·ích một cách kỳ lạ. Một là bọn chúng bị g·iết c·hết toàn bộ, hai là lui về sào huyệt lẫn trốn kẻ thù lớn mạnh."
"Dù sao đám tuyết hổ và tuyết sư đều ở Chu Du cảnh tầng năm, tầng sáu, thậm chí tầng chín hoặc đại viên mãn, cảnh giới của kẻ gây ra chuyện này nhất định cao hơn chúng. Đệ tử chắc chắn các trưởng lão và đạo sư của Tuyết Kiếm Tông, Phù Tuyết Tông, Đan Tuyết Tông và Đạo Tuyết Tông không can dự vào chuyện này, cảnh giới của họ cao hơn rất nhiều, không rảnh đến mức săn g·iết đám tiểu dị thú bọn chúng."
"Vậy ý ngươi là đệ tử của một trong các tông môn đó, hoặc tông môn từ các phương khác, hay thậm chí tán tu làm nên chuyện này?"
Nữ đạo sư nghiêng đầu nhìn về phía hai đệ tử đang giải thích nãy giờ, nàng cũng rõ ràng phần nào đó mọi chuyện, nhưng chưa thể chắc chắn hoàn toàn trăm phần trăm sự việc, muốn diệt hết dị thú ở rừng tuyết trong vòng một năm rất khó.
"Theo ta thấy, có ít nhất vài nhóm tu hành giả tham gia vào săn g·iết dị thú, nguồn tài nguyên tốt đến như vậy đều bị bọn chúng c·ướp hết, bằng mọi giá phải tìm ra nguyên nhân ngọn nguồn sự việc, c·ướp lại tài nguyên từ chỗ bọn chúng!"
"Rõ!"
Nữ đạo sư nhíu mày, nghiêm túc nhìn vào đám nữ đệ tử trước mặt, vốn dĩ muốn đưa bọn họ đến vùng đất xa xôi lạnh giá này để lịch luyện, nào ngờ mọi thứ đều trở thành công cốc cả rồi, đương nhiên nàng không cam tâm rời đi.
Ngay sau đó, cả đám người bắt đầu truy lùng khắp rừng tuyết, mà mục tiêu bọn họ hướng tới chính là sào huyệt của các dị thú vương, nếu may mắn, họ có thể săn được thú vương, hoặc tìm ra những kẻ đã c·ướp hết tài nguyên.