Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bất Tử Tại Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 3: Từ nay về sau trở thành bán quỷ




Chương 3: Từ nay về sau trở thành bán quỷ

Linh Lung đại lục gồm Đại Việt quốc, Đại Thục quốc, Đại Viêm quốc, Đại Nguyên quốc, mỗi nơi đều tồn tại tu sĩ chính đạo, hiển nhiên cũng tồn tại tu sĩ ma đạo.

Mà quỷ vật hoành hành thế gian, tu sĩ ma đạo lại có thêm lý do để g·iết người, bọn họ mượn cớ diệt quỷ để tàn sát phàm nhân vô tội vạ, dựa vào đó dần dần thăng tiến sức mạnh.

Ở Đại Việt quốc, tu sĩ ma đạo tập trung tại vùng đất phía Nam, bao gồm bốn tông môn, Huyết Kiếm Tông, Hợp Hoan Tông, Luyện Thi Tông, và Minh Nguyệt Thần Tông,

Từ xa, Trần Viễn Phương nhìn thấy toàn bộ bóng dáng lẫn khuôn mặt của đám tu sĩ ma đạo, theo hoa văn trên y phục của bọn họ, hắn đoán đám người này đến từ Huyết Kiếm Tông.

"Đám tu sĩ ma đạo đến vùng đất phương Bắc xa xôi này làm gì?"

Trần Viễn Phương vội vàng đứng dậy, lục tìm y phục trong túi trữ vật rồi mặc vào, che đi hoa văn trên ngực, dường như muốn rời khỏi nơi này, tránh cho đám người kia phát hiện ra hắn.

Tuy nhiên, không biết có vấn đề gì xảy ra trên cơ thể, Trần Viễn Phương cảm thấy tâm mạch đập mạnh liên hồi, tinh thần như bị ai đó thôi thúc tiến về phía trước.

Ngay cả thanh kiếm trên tay cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, trên mặt nở nụ cười tà dị, vô thức bước về phía đám tu sĩ ma đạo.

Dù cố gắng điều khiển cơ thể đến thế nào, hắn vẫn chẳng thể lay chuyển được bước chân, cứ thế tiến bước, càng lúc càng gần bọn họ.

Cơ thể không nghe theo kiểm soát của ta, là do quỷ vật đang muốn kiểm soát sao? Rốt cuộc nó muốn làm gì?

Trần Viễn Phương nuốt một ngụm nước bọt, thông thường tu sĩ ma đạo Luyện Thể cảnh không được phép ra khỏi tông môn, chỉ những người đã luyện đến Khai Mạch cảnh mới được phép ra ngoài lịch luyện.

Bản thân hắn vừa bị phế đi tu vi, lực lượng của Luyện Thể cảnh tầng chín vốn đã không còn nữa, bây giờ đối đầu cùng lúc với năm tu sĩ ma đạo Khai Mạch cảnh, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Tu sĩ ma đạo lại tu luyện công pháp quỷ dị, có thể hấp thụ lực lượng và sinh cơ của tu hành giả, võ kỹ thì càng quỷ dị hơn, chỉ có đánh đến c·hết chứ không chừa bất kỳ đường sống nào, mỗi lần t·ấn c·ông đều nhắm đến điểm yếu chí mạng.

Nhưng mà, nãy giờ Trần Viễn Phương luôn nghĩ đến một vấn đề, hắn không rõ cảm giác hưng phấn lạ thường này đến từ đâu, từ hắn hay đến từ bỉ ngạn quỷ, rõ ràng hắn vẫn còn giữ được suy nghĩ, tức là chưa hoàn toàn bị chiếm quyền kiểm soát.

"Chậc, chuyện quái quỷ gì cũng được, giờ không phải lúc nghĩ đến mấy vấn đề sống c·hết hay cảm xúc nữa, phải làm thế nào mới g·iết đám ma đạo này đây?"

Trần Viễn Phương chỉ còn cách đám tu sĩ ma đạo hai mươi thước, bọn họ cũng nhìn thấy hắn rồi, liên tục liếc nhìn và lẩm bẩm với nhau, thậm chí còn không thèm giấu đi ánh mắt thèm thuồng g·iết chóc.

Trong chớp mắt, một tên ma đạo lao tới trước mặt Trần Viễn Phương với tốc độ vô cùng nhanh, dường như còn chưa đến một giây đã xuất hiện trước mặt hắn.

Sau đó, thanh kiếm ẩn hiện ánh sáng mờ nhạt màu đỏ máu đâm thẳng vào tâm mạch của Trần Viễn Phương, vết đâm sâu đến mức cán kiếm chạm vào trong da thịt, xuyên qua cả phía sau.



Tên tu sĩ ma đạo lập tức rút kiếm ra, máu tươi từ tâm mạch phun ra như mưa, đồng thời khoảng trống có thể nhìn xuyên qua phía sau xuất hiện ngay tâm mạch, tim hắn gần như b·ị đ·âm thủng hoàn toàn.

Chỉ thấy tên tu sĩ ma đạo bàng hoàng kinh ngạc, nhìn vào khuôn mặt với nụ cười tà dị cùng đôi mắt màu đen không tròng của Trần Viễn Phương, thân thể hắn bỗng chốc run rẩy dữ dội, tệ đến mức tè cả ra quần.

"Mộ Tinh Nhân, ngươi còn làm cái quái gì mà không hấp thụ tu vi của hắn đi?" Tên tu sĩ ma đạo đi chung phía sau bất ngờ lên tiếng.

"Này này, ngươi đang tè ra quần đấy hả? Ha ha ha, có phải con nít ba tuổi đâu chứ?" Một tên tu sĩ ma đạo khác cười cười nói.

Đột nhiên, máu tươi từ cổ tên tu sĩ ma đạo phía trước bắn tung tóe ra xung quanh, đồng thời cái đầu của hắn ta rơi xuống, lăn lóc trên tuyết trắng.

Khoảnh khắc đó vô cùng ngắn ngủi, đám tu sĩ ma đạo chứng kiến Trần Viễn Phương há miệng cắn mạnh vào cổ đồng đội của họ, cắn xé vô cùng tàn bạo, khiến cho khuôn mặt hắn ướt đẫm máu tươi.

Khi cái đầu của tên tu sĩ ma đạo lăn tới chỗ bọn họ, khuôn mặt cả đám người tối sầm xuống, sợ hãi tới mức vô thức khuỵu gối xuống, quỳ trước mặt Trần Viễn Phương.

"L- Làm ơn tha, tha cho tiểu nhân, tiểu nhân ngu dại có mắt không tròng, không biết thái sơn, xin ngài hãy tha cho cái mạng chó này..." Một tên tu sĩ ma đạo khóc lóc cầu xin.

Nữ tử ma đạo bên cạnh cố gắng bò tới chỗ Trần Viễn Phương, chạm tay vào chân hắn, liên tục run rẩy khẩn cầu: "Đại nhân, làm ơn hãy tha cho tiểu nữ, ngài muốn làm gì tiểu nữ cũng được, nhưng đừng g·iết tiểu nữ, tiểu nữ chưa muốn c·hết..."

Hai tên tu sĩ ma đạo kia bởi vì sợ hãi mà không thể thốt lên thành lời, miệng lẩm bẩm lời gì đó trông cực kỳ khó nghe, nhưng vẫn thấy được ánh mắt van xin từ bọn họ.

Chẳng qua, không có bất kỳ lời hồi đáp nào từ Trần Viễn Phương, thứ mà đám tu sĩ ma đạo này nhìn thấy chỉ là nụ cười tà dị và rùng rợn trên khuôn mặt hắn.

Đám tu sĩ ma đạo chỉ biết khóc lóc nài nỉ van xin, thậm chí còn giao nộp túi trữ vật ra phía trước, dùng mọi cách lấy lòng vị đại nhân đáng sợ này.

Thời điểm bọn họ chứng kiến lỗ thủng ngay tâm mạch Trần Viễn Phương lành lại, bọn họ đã biết kết cục của chính mình, việc tu hành giả có khả năng hồi phục v·ết t·hương trong chốc lát là điều vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa b·ị đ·âm ngay tâm mạch rồi vẫn đứng sờ sờ trước mặt, như thể không gặp bất cứ vấn đề gì, còn đáp trả một cách tàn bạo, g·iết c·hết tu sĩ Khai Mạch cảnh trong một đòn.

Lúc này, Trần Viễn Phương bóp lấy cổ nữ tu sĩ ma đạo, khiến nàng không cách nào phản kháng, cố gắng vùng vẫy thì hắn càng bóp mạnh hơn.

Nhìn thấy nàng đau đớn không thể kêu gào, Trần Viễn Phương bỗng nới lỏng cổ cho nàng, rồi nhẹ nhàng tiến sát mặt vào, không có bất kỳ hơi thở nào tỏ ra từ hắn.

Nữ tu sĩ ma đạo tâm mạch đập mạnh, nước mắt lăn tròng, giờ phút này chẳng còn chút sức lực nào, mà Trần Viễn Phương thì thè lưỡi liếm nhẹ lên cổ nàng, dường như muốn nàng lấy thân giữ mạng.

Tưởng chừng như nàng đã được hắn tha mạng, nhưng không, điều gì đến rồi cũng đến, hắn cắn mạnh vào chỗ vừa mới liếm, xé nát phần da thịt trên cổ nàng, rồi phun xuống mặt đất.



Máu tươi từ cổ bắn tung tóe khắp nơi, nàng cố gắng đưa tay lên cổ, chạm được hoàn toàn vào phần cổ bị cắn nát, cảm giác máu thịt bên trong chân thật truyền đến.

Sau đó, nàng thấy bàn tay mình rơi xuống, ngay bên cạnh phần thịt nát Trần Viễn Phương vừa mới phun, nàng sợ hãi, sợ hãi đến mức đầu óc như muốn nổ tung, tai, mắt và mũi thì không ngừng chảy máu.

Đám tu sĩ ma đạo bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này liên tục dập đầu xuống đất, máu từ trán bọn họ bắt đầu thấm vào tuyết trắng, càng lúc càng nhiều.

Trần Viễn Phương hấp thụ máu từ nữ tu sĩ ma đạo, rồi quăng xác nàng qua một bên, lập tức dùng cước đá mạnh vào đầu một tên tu sĩ ma đạo, khiến cho cái đầu trên cổ hắn bay ra ngoài.

Chưa đầy nửa giây sau, hắn tiếp tục lao tới cắn xé một tên tu sĩ ma đạo, làm biến dạng cơ thể hắn ta, trông vô cùng khủng kh·iếp, tiếp tục dẫn máu từ hắn ta truyền vào cơ thể bản thân, không khác gì công pháp tu luyện của ma đạo.

Bây giờ chỉ còn lại một người duy nhất, hắn ta muốn bỏ trốn, bắt đầu bò trên mặt tuyết, cố gắng bò thật nhanh, vừa bò vừa khóc nức nở như một đứa trẻ.

"Làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn... Làm ơn đừng đến đây, đừng đuổi theo ta, đừng đuổi theo ta..."

"Ai đó, ai đó làm hơn cứu ta với, con quỷ tàn bạo này muốn g·iết ta, làm ơn hãy cứu ta..."

Bạch, bạch, bạch ~

Tiếng bước chân vang bên tai tu sĩ ma đạo, nó không dồn dập, mà chậm rãi lạ thường, từng bước từng bước đều không sai lệch một chút nào, càng lúc thanh âm càng rõ ràng.

Bỗng nhiên, tên tu sĩ ma đạo cảm nhận được bàn chân mình vừa mới rơi ra, cảm nhận được máu tươi đang chảy xuống, đau đớn nhưng không thể hét thành lời.

Tên tu sĩ ma đạo chỉ nghĩ đến một điều, chính là chạy, phải chạy khỏi tên ác quỷ phía sau, tuyệt đối không được để hắn nhìn thấy, chẳng qua hắn không chạy được, hai bàn chân đã bị cắt đứt rồi.

Tam Thập Lục Kiếp Pháp!

Trong tức khắc, Trần Viễn Phương thi triển Tam Thập Lục Kiếm Pháp, kiếp pháp vốn dĩ hắn không tu luyện được, hiện tại lại có thể thi triển một cách dễ dàng, thậm chí uy lực còn mạnh hơn rất nhiều so với Chu Minh Khải.

Ba mươi sáu đạo kiếm khi đâm xuyên qua từng bộ phận trên cơ thể tu sĩ ma đạo, khiến cho cơ thể hắn ta thủng nhiều lỗ, rất đáng sợ, và máu của hắn ta tiếp tục được Trần Viễn Phương hấp thụ như những người trước.

...

Tuyết trắng rơi trên cơ thể, dễ dàng cảm nhận được thông qua xúc giác, cùng một chút ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt, đánh thức thiếu niên khỏi cơn ngủ say.

Trần Viễn Phương tỉnh dậy, chứng kiến rừng cây ở trước mặt, xung quanh không có bất kỳ dị thú hay con người nào đi qua, yên tỉnh đến lạ.

Hắn vểnh mũi lên, cố gắng ngửi ngửi mùi gì đó, ngửi thấy mùi máu tanh lan tỏa khắp xung quanh bản thân, mùi máu tanh rất gần.



"Huh? C- Cái quái gì đây? Sao trên người mình dính nhiều máu thế này?"

Trần Viễn Phương kinh ngạc, máu đông lại trên cơ thể hắn, bám vào y phục rất nhiều, hơn nữa có cảm giác trên mặt dính dính thứ gì đó như bùn đất.

Đột nhiên hắn đứng dậy, hướng về phía trước, nơi có một hồ nước đã đóng băng, nhanh chóng chạy thật nhanh tới đó.

Nhìn vào mặt hồ, khuôn mặt hắn phản chiếu bên dưới, các vết đỏ sẫm hiện lên trên mặt, đặc biệt xuất hiện rất nhiều ở phần miệng.

Hắn run rẩy nhe răng ra, răng hắn nhuốm màu đỏ máu, hơn nữa còn vướng miếng gì đó trong khóe răng giống hệt miếng thịt.

Dùng tay lấy ra, Trần Viễn Phương bàng hoàng khi biết đó thật sự là miếng thịt, rồi một cơn buồn nôn bỗng ập tới, khiến hắn liên tục n·ôn m·ửa.

"Rõ ràng đám linh cẩu và quạ đen đã nổ banh xác, không thể có chuyện ta cắn g·iết chúng cả..."

"Nhưng mà, ta nhớ trước khi bản thân hoàn toàn mất đi ý thức đã gặp đám tu sĩ ma đạo... Lẽ nào...?"

"Không không không, không thể nào, nhất định không thể xảy ra chuyện đó..."

Bỗng chốc, những ký ức về cảnh tượng g·iết người trước đó truyền lại trong đầu Trần Viễn Phương, hình ảnh vô cùng chân thật và rõ ràng.

Trần Viễn Phương biết từ nay về sau hắn trở thành bán quỷ, nhưng chuyện g·iết người man rợ như vậy chắc chắn hắn không làm được.

Đúng thật hắn không g·iết người, con quỷ trong người hắn mới là kẻ g·iết người man rợ.

Chỉ là, như vậy thì có gì khác chứ? Rốt cuộc vẫn do chính tay ta g·iết người?

"Khốn kiếp! Ta nhất định không để ngươi làm theo ý mình, cho dù c·hết ta cũng phải kéo ngươi theo!"

Trần Viễn Phương cầm lấy thanh kiếm, vô cùng quyết đoán đâm thẳng vào tâm mạch, xuyên qua phía sau.

Tuy nhiên, hắn không cảm nhận được đau đớn, v·ết t·hương cũng nhanh chóng lành lại, như thể cơ thể hắn đã trở nên bất tử.

Hắn không cam tâm, rút kiếm ra rồi tiếp tục đâm vào, hành động này lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng kết cục vẫn chẳng có gì thay đổi, hắn vẫn không cảm nhận được đau đớn, vẫn sống như thường.

Trần Viễn Phương khuỵu gối, tâm trạng vô cùng khủng hoảng, hắn đã chính tay g·iết người, còn g·iết một cách man rợ như vậy.

Trong lúc tinh thần hoảng loạn, Trần Viễn Phương bỗng bình tĩnh lạ thường, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định, giữ chặt thanh kiếm, lập tức để kiếm lên cổ, trực tiếp cắt đầu mình.