Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bất Tử Tại Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 2: Bỉ ngạn quỷ




Chương 2: Bỉ ngạn quỷ

Mặt trời bị che khuất bởi những áng mây dày đặc, tuyết trắng không ngừng rơi xuống trên cơ thể thiếu niên, cùng cơn gió lạnh thô bạo quét qua, thổi xuyên qua lỗ thủng đẫm máu giữa ngực.

Từ xa, những con quạ đen, những con linh cẩu ngửi thấy mùi máu tanh, nhanh chóng kéo theo bầy đàn tới, chẳng mấy chốc đã bao vây lại xung quanh, chặn hoàn toàn mọi lối đi.

Mặc dù tình t·rạng n·guy k·ịch, thế nhưng Trần Viễn Phương vẫn còn giữ lại một chút hơi thở mỏng manh, mờ mờ ảo ảo nhìn về đám quạ và linh cẩu.

Với cái cơ thể không có trái tim, máu dường như đã ngừng chảy, vậy mà hắn vẫn duy trì được sự sống, quả thật nghị lực sống của hắn vô cùng phi thường, vượt qua cả ranh giới của c·ái c·hết.

Miệng hắn bắt đầu mấp máy, cố gắng lẩm bẩm lời nào đó, rồi liên tục phun ra mấy ngụm máu, làn da dần dần sẫm màu, khuôn mặt xanh xao, khắp nơi hiện lên những vệt tím.

Khi đám quạ đen cùng linh cẩu tiến lại gần, Trần Viễn Phương nhìn thấy vẻ mặt thèm thuồng của bọn chúng, hàm răng sắc nhọn, máu tươi còn đang dính trên khóe miệng chúng, chứng tỏ chúng vừa mới ăn thịt một loài động vật hay ai đó ở gần, nên mới di chuyển đến đây nhanh như vậy.

Ta sẽ bị đám thú vật chuyên ăn xác này cắn xé đến c·hết sao?

Ta đau quá, đau đến mức từng huyết mạch chảy trong cơ thể ta không ngừng run lên, đau đến mức tinh thần như bị hàng ngàn, hàng vạn mũi kim sắc nhọn đâm vào.

Rốt cuộc thì ta phải chịu đựng cảm giác kinh khủng này trong bao lâu nữa?

Làm ơn, nếu muốn g·iết, hãy g·iết ta ngay lập tức, dùng cách thức nào cũng được, chỉ cần giúp ta c·hết mà không cảm nhận được đau đớn.

Nhân loại phải tuyệt vọng như thế nào mới có thể nói ra những lời này?

Từ lúc sinh thời, chưa từng gặp qua cha mẹ, chưa từng được ăn uống đủ đầy, ngày ngày chỉ ăn sương thay cơm, cơ thể yếu ớt, bệnh tật triền miên. Nhưng chưa bao giờ Trần Viễn Phương chọn c·ái c·hết để giải thoát bản thân, hắn vẫn sống, cố gắng sống thật tốt.

Cho đến khi được chưởng môn thu nhận, hắn mới lần đầu cảm nhận được hơi ấm của tình người, cảm nhận được mùi vị cơm và thịt, cơ thể khỏe mạnh, bệnh tật tan biến, hắn sống lại, trở thành một con người mới.

Giờ đây, đứng trước hắn là c·ái c·hết, ham muốn sống đã không còn cháy trong tim, hắn muốn c·hết, muốn c·hết hơn bất kỳ lúc nào, hắn không muốn chịu đựng cảm giác đau đớn này thêm một giây phút nào nữa.

Cố gắng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tuyết trắng rơi vào trong miệng, chạm vào v·ết t·hương trên lỗ thủng giữa ngực, mùi vị của tuyết khác với sương, nhưng nó có thể giúp hắn duy trì sự sống, chỉ là cái cảm giác đau rát lại đang giày xéo cơ thể hắn.



Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, đám quạ đen và linh cẩu cứ đứng yên một chỗ nhìn về phía hắn, như thể bọn chúng muốn nhìn khoảnh khắc hắn thật sự c·hết đi, khi đó sẽ đến xé xác hắn ra thành từng mảnh, rồi cắn nuốt bụng.

Trần Viễn Phương đang tưởng tượng đến cảnh tượng đó, điều này khiến tâm trạng hắn trở nên tốt hơn, hắn nghĩ: "Nếu ta xé xác bọn chúng trước, vặt lông, lóc da trên người chúng, rồi cắn nuốt từng thớ thịt trên cơ thể chúng, như vậy ta có thể sống tiếp?"

Lạnh quá... Đau quá...

Ta phải ở trong tình trạng này đến khi nào đây?

Giữa lúc mơ hồ, tầm nhìn vặn vẹo, những suy nghĩ dần trở nên lệch lạc, Trần Viễn Phương chứng kiến cả cơ thể của quạ đen và linh cẩu nổ tung thành từng mảnh, máu me cùng xương thịt bê bết khắp nơi.

Sau đó, bóng dáng màu đỏ máu, không rõ hình dạng cụ thể, giống như một dòng máu chảy xiết, đang chảy về hướng Trần Viễn Phương, mọi nơi dòng máu đi qua đều bốc lên mùi tanh hôi, đồng thời làm tan chảy mọi thứ.

Dòng máu chảy đến bên cạnh, chậm rải chảy vào giữa ngực, dần dần lấp đấy lỗ thủng, tạo nên một phần thân thể mới màu đỏ máu, cuối cùng hình thành hoa văn hình hoa bỉ ngạn.

Ngay lập tức, tinh thần Trần Viễn Phương tiếp nhận một nguồn sức mạnh thần bí, như thể ai đó đang cố chiếm lấy tinh thần hắn, làm cho cơ thể hắn liên tục co giật dữ dội.

...

Trong màn đêm sâu thẳm, Trần Viễn Phương cảm nhận được cơ thể mình đang chuyển động, hắn đưa tay sờ lên mặt, cảm giác vô cùng chân thật, chỉ là không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở phía trước.

Đột nhiên, thanh âm quỷ dị vang vọng bên tai, có cảm giác ai đó đang tiến lại gần, khiến cho bầu không khí trong không gian tối tăm này thêm ngột ngạt.

Hự!

Trong thoáng chốc, cả cơ thể Trần Viễn Phương bị ép chặt lại, nó nhớp nháp, bốc mùi hôi tanh của máu tươi, càng lúc càng thắt chặt vào, đến mức cả cơ thể có khả năng bị phân thành từng khúc nhỏ, hoặc thậm chí ép thành một vũng máu.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Ngay cả khi c·hết, ta cũng không thể một cách nguyên vẹn?

Cái cơ thể này đã thủng một lỗ lớn giữa ngực rồi, bây giờ còn muốn ép c·hết linh hồn ta?



Mẹ kiếp! Ngươi nghĩ ta sẽ để yên cho ngươi muốn làm gì thì làm sao?

Trần Viễn Phương liên tục giãy giụa, cố gắng vươn tay ra đẩy mạnh thứ nhớp nháp đang bám lấy cơ thể, nhưng càng cố đẩy ra, nó lại càng bám chặt hơn.

Chẳng mấy chốc, cơ thể Trần Viễn Phương được bao bọc bởi màu đỏ máu, dần dần hắn có thể nhìn thấy bàn tay đẫm máu, rồi cổ bắt đầu bị bóp mạnh, khiến cho việc hô hấp trở nên khó khăn.

Hắn cảm thấy mình sắp biến thành quỷ rồi, đây chính là cách thức mà quỷ vật thường sử dụng để chiếm lĩnh thân xác người khác, một khi bản thân bị chiếm lĩnh thân xác, thì đồng nghĩa với c·ái c·hết.

Thà rằng cứ c·hết quách ở đâu đó, hoặc bị đám linh cẩu và quạ đen kia ăn xác, còn hơn là cơ thể bị quỷ vật kiểm soát, như vậy chỉ khiến cho thế gian thêm hỗn loạn.

Không được, những người vô tội kia sẽ bị chính tay ta g·iết, điều này tuyệt đối không được phép xảy ra!

Nhưng mà, ta có thể làm gì bây giờ? Đến bản thân ta còn không lo được, nói gì đến việc bảo vệ người khác khỏi nguy hiểm?

Khoảnh khắc này, Trần Viễn Phương hoàn toàn buông bỏ, chống cự vô ích, chi bằng cứ để mọi thứ tiếp diễn theo tự nhiên.

Hơn nữa, tất cả lỗi lầm đều do hắn gây ra, bây giờ có phạm thêm sai lầm nữa cũng chẳng thành vấn đề gì.

Nếu từ đầu đã là sai làm, vậy thì cứ sai lầm đến cùng đi!

Khi quỷ vật đang nuốt chửng linh hồn của Trần Viễn Phương, đột nhiên nó dừng lại mọi hành động, chẳng mấy chốc đã nới lỏng cơ thể hắn, rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt và hoá thành hình dạng tương tự hắn.

Hình dạng của quỷ vật giống hệt Trần Viễn Phương, chỉ khác ở chỗ toàn thân nó mọc lên vô số hoa bỉ ngạn đỏ.

Quỷ vật không có tên gọi nhất định, mọi người thường nhìn hình dáng của chúng để gọi tên.

Bỉ ngạn quỷ, Trần Viễn Phương có thể gọi quỷ vật với cái tên như vậy, nhưng hắn chắc chắn một điều rằng, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện quỷ vật mang hình dạng của một loại hoa.



Thông thường, quỷ vật xuất hiện với hình dạng vô cùng gớm ghiếc, giống như quỷ vật đã t·ấn c·ông Trần Viễn Phương và moi tin hắn, kim sư quỷ. Dáng người của nó sẽ bị biến dạng khi chiếm lĩnh hoàn toàn linh hồn và thể xác vật chủ, đồng thời mọc ra móng vuốt, hoặc là biến dị một bộ phận nào đó.

Đương nhiên dị thú không phải hình dạng ban đầu của quỷ vật, chưa một ai nhìn thấy hình dáng thật sự của chúng cả. Chỉ biết rằng chúng thường ký sinh lên dị thú để nhận được tu vi lớn mạnh, từ đó săn g·iết nhân loại, hấp thu lực lượng của bọn họ.

Lúc này, bỉ ngạn quỷ trong hình dạng của Trần Viễn Phương tiến lên phía trước, nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn. Một nguồn lực lượng thần bí đi thẳng vào cơ thể, kích thích đạo mạch vốn không hiển, giúp khai thông toàn bộ đạo mạch.

Đồng thời, đan điền bị Chu Minh Khải đánh vỡ trước đó bắt đầu được hình thành lại, như thể nó chưa từng biến mất, thậm chí còn chứa đựng được nhiều linh lực hơn ban đầu.

Bỗng chốc bỉ ngạn quỷ hoá thành hoa bỉ ngạn khổng lồ, rễ hoa bên dưới dần sinh sôi nảy nở, di chuyển khắp nơi trong không gian tối tăm, như thể đang muốn cắm rễ ở đây.

Trong chớp mắt, ánh sáng màu đỏ máu hiện lên trước mặt, thắp sáng rực rỡ cả không gian tối tăm này, và có thể nhìn thấy vô số rễ hoa bỉ ngạn đã bám vào khoảng không vô tận ở xung quanh.

Sau đó, vô số rễ hoa bắt đầu mọc thành hoa bỉ ngạn trưởng thành, phủ kín toàn bộ không gian xung quanh, dù đi đến đâu vẫn luôn xuất hiện hoa bỉ ngạn, bên trên, bên dưới, trái phải đều là hoa bỉ ngạn.

Một sự rung chấn dữ dội ập đến đầu Trần Viễn Phương, khiến hắn choáng váng mặt mày, mọi thứ diễn ra trước mắt mờ ảo và vặn vẹo.

Cuối cùng, ánh sáng trắng chói loá chiếu vào mắt hắn, cái giá lạnh thấu xương lập tức truyền đến, mà cảm giác đau đớn ở bụng và ngực trước đó cũng hoàn toàn tan biến.

...

Tuyết trắng nhẹ nhàng rơi trên thân thể, dễ dàng cảm nhận qua xúc giác.

Tiếng hơi thở dồn dập bất ngờ truyền đến, thanh âm tâm mạch kêu lên thình thịch thình thịch.

Không rõ bao lâu rồi mới cảm nhận lại được những âm thanh và cảm giác chân thật của một người sống như thế này.

Trần Viễn Phương đưa tay lên trước mặt, cố mở to mắt nhìn vào chúng, các ngón tay, mạch máu, hay thậm chí v·ết t·hương trên cơ thể đều lành lặn không một vết xước.

"A a a, giọng nói, giọng nói của ta trở lại rồi? Như vậy có nghĩa ta vẫn còn sống sót?"

Nhất thời hắn chưa thể tin bản thân vẫn còn sống, một người mất đi trái tim, còn thủng một lỗ lớn giữa ngực, chưa kể đến đan điền còn b·ị đ·ánh vỡ, vậy mà trong phút chốc mọi thứ trở lại bình thường.=

Nhưng khi nhìn kỹ vào ngực mình, Trần Viễn Phương thấy hoa văn hình hoa bỉ ngạn nằm ngay giữa ngực, lẩm bẩm: "Rõ ràng đây là ký hiệu của quỷ vật để lại trên cơ thể vật chủ mỗi khi chúng hoàn toàn chiếm lĩnh thân xác, những chuyện xảy ra trong lúc mơ hồ điều là sự thật? Bây giờ ta cũng trở thành quỷ rồi sao?"

Lẩm bẩm vài lời, đột nhiên từ xa xuất hiện bóng dáng vài người, mặc dù khoảng cách tương đối xa, Trần Viễn Pbương vẫn nhìn thấy rất rõ ràng hình dáng khuôn mặt của bọn họ.

"Một đám tu sĩ ma đạo?"