Chương 1: Từ nay về sau trở thành phàm nhân
Tuyết Kiếm Tông, một trong cửu đại tông phái của Đại Việt quốc, nằm ở vùng phía Bắc lạnh giá, quanh năm suốt tháng chỉ có tuyết trắng rơi trên đầu.
Tại đài diễn võ, hàng ngàn đồ đệ đều có mặt trên khán đài, quan sát trận tranh tài cuối cùng giữa Trần Viễn Phương và Chu Minh Khải.
Cả hai đều là đệ tử ngoại môn xuất sắc nhất của Tuyết Kiếm Tông, vốn dĩ hai người đã chính thức trở thành đệ tử nội môn, chẳng qua người giành chiến thắng sẽ nhận được Khai Mạch đan, nên bọn họ sẽ dốc hết sức chiến đấu.
Trần Viễn Phương không có bất kỳ người thân nào, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng nhìn thấy mặt, may mắn được chưởng môn thu nhận, từ đó bước chân vào con đường tu hành.
Tuy nhiên, Trần Viễn Phương trời sinh không có linh căn, đạo mạch lại không hiển, ấn định kiếp này dù tu luyện đến đâu cũng đều dừng chân ở Luyện Thể cảnh, chưởng môn dần tỏ ra chán ghét, đồng môn đều khinh thường.
Nhưng bằng nghị lực của mình, hắn vẫn tu luyện đến Luyện Thể cảnh tầng chín, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là sẽ tấn thăng lên Khai Mạch cảnh, mọi sự chán ghét và khinh thường trước đó đều không còn đổ dồn về phía hắn nữa.
Nếu như hấp thụ được Khai Mạch đan, đạo mạch khai thông, linh căn thức tỉnh, thì con đường tu luyện sẽ rộng mở đối với hắn, không còn bị gói gọn ở Luyện Thể cảnh, mà có thể chính thức đạt tới Khai Mạch cảnh, tu luyện thêm sẽ đến Chu Du Cảnh, hoặc thậm chí Địa Tạng cảnh.
Cho nên hắn không muốn đánh mất cơ hội lần này, bằng mọi giá phải giành được Khai Mạch đan, chỉ như thế hắn mới tồn tại được trong thế giới tu tiên hỗn loạn này.
"Trần Viễn Phương, ngươi có thể đi tới mức này đã là cực hạn rồi, nếu không muốn chịu tổn thương bởi kiếm của ta, tốt nhất ngươi nên nhận thua, trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn màng!" Thiếu niên đối diện mặc đạo bào đen, chĩa kiếm thẳng về phía trước, kêu ngạo nói một câu.
Đứng trước lời khiêu khích đầy sự kiêu ngạo của đối phương, Trần Viễn Phương không mảy may quan tâm tới, ánh mắt hắn lạnh như băng, chỉ chăm chăm nhìn về phía đối phương, chờ đợi trận đấu bắt đầu.
Ngay lập tức, đạo sư mặc huyền bào phất tay áo, một màn chắn linh lực vô hình được dựng lên xung quanh đài diễn võ, đồng thời hét lớn: "Hai bên chú ý nghe theo hiệu lệnh, khi pháo hoa nổ, trận chiến sẽ được bắt đầu!"
Mặc dù Chu Minh Khải vô cùng kiêu ngạo, nhưng hắn ta có đủ thực lực để làm điều đó, bởi sự khác biệt về linh lực, linh căn và cả đạo mạch hắn ta đều trên Trần Viễn Phương ít nhất một bậc.
Điều này đồng nghĩa với việc, nếu cả hai đối đầu trực diện, hay đối chiến trong thời gian dài thì Chu Minh Khải vẫn chiếm được nhiều ưu thế hơn.
Trần Viễn Phương tất nhiên biết rõ chuyện này, vì thế nên hắn luôn chú tâm nhìn về phía đối phương, quan sát từng hành động cử chỉ nhỏ nhặt nhất.
Lúc này, pháo hoa ở giữa đài diễn võ bất ngờ phóng thẳng lên cao, hai bên không ai nhìn vào pháo hoa, thay vào đó là chuẩn bị tư thế t·ấn c·ông.
Ầm ~
Tiếng nổ lớn trên đầu hai người vang lên, trong nháy mắt bọn họ lao về phía nhau, âm thanh sắt thép v·a c·hạm từ lưỡi kiếm sắc bén liên tục vang lên, thậm chí có thể nhìn thấy ánh lửa lóe lên mỗi lần v·a c·hạm.
Nhưng chỉ đấu được ba hiệp, Trần Viễn Phương đã trở nên khó khăn khi bị đẩy lùi về sau, một người đã khai thông đạo mạch và sở hữu linh căn có sự khác biệt vô cùng rõ rệt.
Mặc dù Chu Minh Khải sở hữu linh cặn hạ phẩm, chẳng qua bấy nhiêu cũng đủ tạo nên chênh lệch rồi, hơn nữa nãy giờ hắn còn chưa dùng hết sức, mới dùng vài phần công lực thôi cũng khiến đối phương rơi vào thế hạ phong.
"Thú thật ta rất nể phục sự kiên trì của ngươi, một kẻ không linh căn, không đạo mạch mà vẫn có thể đạt tới Luyện Thể cảnh tầng chín khi mười tám tuổi, hơn hẳn những kẻ đồng trang lứa và có thiên tư hơn ngươi." Chu Minh Khải nhếch mép cười khinh: "Tuy nhiên, đấy là đối với những kẻ lười biếng vô dụng, có tài năng mà không biết tận dụng! Còn ta thì khác với bọn chúng, ta có tài năng và nỗ lực, ngươi vĩnh viễn không thể đạt tới trình độ của ta!"
Đột nhiên bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, toàn thân Chu Minh Khải phát ra nguồn linh lực cuồng bạo, linh lực trong cơ thể tuôn trào khắp nơi, lập tức thổi bay Trần Viễn Phương về sau.
Những đồng môn có mặt trên khán đài theo dõi trận chiến này đều tỏ ra kinh ngạc, việc từng chán ghét Trần Viễn Phương thuộc về quá khứ, bọn họ dần kính trọng hắn vì sự nỗ lực không ngừng nghỉ, lần này đến xem vì muốn nhìn hắn đoạt được Khai Mạch đan, tiến vào con đường tu hành thật sự, như thế mới xứng đáng với những gì hắn bỏ ra.
Chẳng qua, bây giờ bọn họ kinh ngạc không phải Trần Viễn Phương, mà là Chu Minh Khải, hắn ta tấn thăng từ Luyện Thể cảnh lên Khai Mạch cảnh chỉ trong phút chốc, đối với loại tình huống này, ai cũng nhìn ra Trần Viễn Phương hoàn toàn không có cơ hội giành chiến thắng.
"Có lẽ ngươi hiểu được những gì ta vừa nói rồi đúng chứ?" Chu Minh Khải tràn đầy lực lượng, mỗi bước chân đều tạo nên rung chấn trên mặt đất, vừa đi vừa nói: "Ngay từ đầu ta đã nói rồi, nếu ngươi xin nhận thua thì không chịu bắt cứ thương tổn nào. Nhưng bây giờ mọi thứ đã quá muộn màng rồi, có trách thì trách ngươi không biết tự lượng sức!"
Trần Viễn Phương bỗng tối tăm mặt mày, đến cả hắn cũng biết rõ tình huống này không có một chút cơ hội chiến thắng nào, càng chiến đấu chỉ càng khiến bản thân gặp nguy hiểm mà thôi.
Nguy hiểm thì đã sao chứ? Nếu ta không thử, làm sao biết được có giành chiến thắng hay không?
"Chậc, nhìn vẻ mặt này của ngươi khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu, tại sao cứ phải chịu khổ như thế làm gì? Nhận thua khó lắm sao? Nhục nhã lắm sao?" Chu Minh Khải nhíu mày, thanh kiếm trên tay phát ra linh lực cuồn cuộn, hắn chĩa kiếm về phía trước, khó chịu nói: "Đúng là đàn gảy tai trâu, chịu c·hết đi!"
Tốc độ của Chu Minh Khải được tăng lên khi tấn thăng Khai Mạch cảnh, mới nửa giây trước còn cách mười mấy mét, chớp mắt đã thấy xuất hiện trước mặt Trần Viễn Phương, đồng thời chém ra mười mấy nhát.
Cả cơ thể Trần Viễn Phương run lên khi hứng chịu những nhát chém thô bạo từ phía đối phương, mỗi giây mỗi khắc đều bị đẩy lùi về sau, chỉ cần sơ sẩy trong chốc lát thôi là sẽ rước họa vào thân ngay.
"Ngươi chịu đòn giỏi thật, vậy thì cố gắng hứng chịu đòn này đi!" Chu Minh Khải dừng lại trong thoáng chốc, thanh kiếm trên tay hắn bỗng hóa thành ba mươi sáu đạo kiếm khí, lập tức tất cả đạo kiếm khí bay thẳng tới chỗ Trần Viễn Phương.
Đây là Tam Thập Lục Kiếm Pháp, một loại kiếm pháp hạ phẩm. Ban đầu người tu luyện chỉ tạo ra được mười hai đạo kiếm khí, khi đó chính thức bước vào giai đoạn Nhập Môn. Sau đó nâng lên thành hai mươi bốn đạo kiếm khí, tiến vào giai đoạn Tiểu Thành. Cuối cùng luyện đến ba mươi sáu đạo kiếm khí, người tu luyện đã đạt tới giai đoạn Đại Thành, có thể cùng lúc phóng ra ba mươi sáu đạo kiếm khí với uy lực tương đương.
Chu Minh Khải bằng tuổi Trần Viễn Phương, chỉ mới mười tám tuổi đã luyện được một môn kiếm pháp đạt tới Đại Thành, thật sự mà nói thiên phú của hắn không tầm thường chút nào, nếu cho hắn ta thêm nhiều thời gian tu hành, tương lai nhất định trở thành cường giả.
Ngay khi ba mươi sáu đạo kiếm khí bay nhanh về phía Trần Viễn Phương, đồng thời bao quanh bốn phương tám hướng xung quanh hắn, chặn hết mọi lối thoát, dường như Chu Minh Khải muốn kết liễu hắn trong một đòn này.
Chỉ thấy Trần Viễn Phương đứng yên bất động, ánh mắt tựa hồ sâu không thấy đáy, bình tĩnh đến đáng kinh ngạc, điều này càng kích thích Chu Minh Khải hơn, lập tức điều khiển ba mươi sáu đạo kiếm khí đâm thẳng vào trong.
Dù sao cũng được chưởng môn thu nhận từ nhỏ, Trần Viễn Phương hiển nhiên được truyền dạy một môn kiếp pháp hạ phẩm như bao đồng môn khác là Tam Thập Lục Kiếm Pháp.
Nhưng mà, tài năng tu luyện kém cõi, khiến hắn không cách nào tu luyện đến giai đoạn Tiểu Thành, dù đã nỗ lực rất nhiều vẫn chẳng thể đạt tới giai đoạn tiếp theo.
Hắn không hiểu rốt cuộc bản thân hiểu sai về cách tu luyện, hay là do thật sự tài năng tu luyện của bản thân kém cõi, rõ ràng đều tu luyện giống hệt người khác, bằng một cách thần kỳ nào đó hắn vẫn không thể tiếp cận được với loại kiếm pháp hạ phẩm này.
Cho đến một ngày, hắn hiểu ra lý do tại sao bản thân không thể tu luyện Tam Thập Lục Kiếm Pháp và dừng ở giai đoạn Nhập Môn.
Bởi vì hắn luôn cho rằng môn kiếp pháp này có vấn đề, quá nhiều yếu điểm dễ dàng bị khai thác, yếu điểm không chỉ nằm ở kiếp pháp, mà còn nằm ở người thi triển.
Chính vì thế, thay vì cố gắng tu luyện Tam Thập Lục Kiếp Pháp như bao đồng môn khác, hắn quyết định tìm cách khắc chế nó, lợi dụng yếu điểm để triệt hạ đối phương.
Khoảnh khắc ba mươi sáu đạo kiếm khí lao tới từ bốn phương tám hướng, Trần Viễn Phương bình tĩnh cúi đầu xuống, sau đó đâm thẳng kiếm lên vị trí ba mươi sáu đạo kiếm khí vừa mới đâm vào.
Nói là yếu điểm, thực chất do người thi triển chưa thể tận dụng hết khả năng của kiếm pháp nên mới tạo ra yếu điểm, đặc biệt đối với những kẻ kiêu ngạo như Chu Minh Khải thì càng dễ lộ sơ hở.
Ba mươi sáu đạo kiếm khí do Chu Minh Khải thi triển chỉ t·ấn c·ông vào một vị trí và rất khó thay đổi quỹ đạo của chúng, phải mất khá nhiều thời gian để thành thục được khả năng thay đổi quỹ đạo.
Trần Viễn Phương chỉ đơn giản là lợi dụng việc Chu Minh Khải chưa thành thục được khả năng thay đổi quỹ đạo của ba mươi sáu đạo kiếm khí, rồi căn chuẩn thời gian bao mươi sáu đạo kiếm khí bay tới chỗ mình, nhánh chóng cúi xuống tránh né, cuối cùng đâm thẳng lên phá tan kiếm pháp này.
Lập tức, ba mươi sáu đạo kiếm khí b·ị đ·ánh bật ra tứ phía, Trần Viễn Phương tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này xông lên phía trước, tiếp cận vị trí Chu Minh Khải.
Có điều, dù bị phá tan kiếm pháp, Chu Minh Khải lại không biểu hiện chút ngạc nhiên nào, thậm chí còn nhếch mép cười, như thể mọi thứ đang đi đúng như kế hoạch của hắn.
"Ngu ngốc, ngươi nghĩ với chút tiểu xảo này thì sẽ đánh bại được ta sao?" Hai ngón tay Chu Minh Khải tỏa ra chút lục quang mờ nhạt, mỉm cười đắc ý nói: "Đúng là tự tìm đường c·hết, kết thúc trận chiến vô nghĩa này thôi!"
Ba mươi sáu đạo kiếm khí rải rác dưới mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, chúng đồng thời lơ lửng giữa không trung, trong chớp mắt lao về phía Trần Viễn Phương với tốc độ cực kỳ nhanh.
Mặc dù đã phá được kiếm pháp, nhưng để tận dụng được hoàn toàn điểm yếu của đối phương, đòi hỏi tốc độ ra chiêu và lực lượng của Trần Viễn Phương phải lớn mạnh, như thế mới hạ gục được Chu Minh Khải.
Dùng hết tốc lực của mình tiến về phía trước, Trần Viễn Phương vẫn không thể tiếp cận được Chu Minh Khải, mà ba mươi sáu đạo kiếm khí ở phía sau đã lao tới chỗ hắn rồi, việc hạ gục Chu Minh Khải trước khi ba mươi sáu đạo kiếm khí dừng lại rất khó.
Tuy nhiên, Trần Viễn Phương biết rõ điều này, đây chỉ là một phần kế hoạch của hắn, muốn đánh bại đối thủ mạnh hơn mình một bậc thì phải bày ra nhiều tiểu xảo nhất có thể, tất nhiên vẫn cần may mắn ở trong đó.
Thời điểm ba mươi sáu đạo kiếm khí bay tới, Trần Viễn Phương bất ngờ ngừng lại, dùng sự dẻo dai của mình luồn lách khỏi ba mươi sáu đạo kiếm khí, để chúng lao nhanh tới trước mặt.
Lúc này ba mươi sáu đạo kiếm khí hướng thẳng tới chỗ Chu Minh Khải, khoảng cách vô cùng gần nên việc tránh né là gần như không thể, đồng thời Trần Viễn Phương cũng lấy lại tư thế, lập tức đâm thẳng kiếm về phía trước.
Khi thanh kiếm của Trần Viễn Phương cùng ba mươi sáu đạo kiếm khí lao tới vị trí Chu Minh Khải, hắn ta đứng yên một chỗ, chỉ thấy nụ cười và ánh mắt khinh thường của hắn ta hiện lên.
"Đây là tất cả những gì ngươi có thể làm được để đánh bại ta?" Chu Minh Khải khinh thường nói. Cùng lúc đó cơ thể hắn được bao phủ bởi băng tuyết dày đặc, đánh bật cả ba mươi sáu đạo kiếm khí và thanh kiếm trên tay Trần Viễn Phương, tiếp tục nói: "Chắc hẳn ngươi điều tra về ta rất nhiều, nhưng những gì ngươi biết chỉ là phần nổi của tảng băng chìm!"
Hàn Băng Chi Thân?
Khuôn mặt Trần Viễn Phương hiện lên vẻ kinh ngạc, Hàn Băng Chi Thân là võ kỹ phòng ngự thượng phẩm, đòi hỏi người tu luyện phải trải qua nhiều khó khăn, ngâm mình trong sông băng hàng tháng, thậm chí phải ngâm mình trong sông băng suốt cả năm mới đạt tới giai đoạn Nhập Môn.
Giai đoạn Nhập Môn của Hàn Băng Chi Thân, người tu luyện chỉ tạo được bức màn băng như tấm khiên che chắn phía trước, mà Chu Minh Khải có thể khiến cơ thể hóa thành băng, như một bộ giáp kiên cố, chứng tỏ hắn đã luyện tới giai đoạn Tiểu Thành.
Thời khắc này, ý chí kiên định bấy lâu nay của Trần Viễn Phương cuối cùng cũng b·ị đ·ánh sập, hắn luôn nghĩ rằng nỗ lực sẽ bù đắp được sự khiếm khuyết về thiên phú. Nhưng khi được chứng kiến thiên phú thật sự của một người, chênh lệch trình độ giữa cả hai quá lớn, hắn mới nhận ra bản thân thật sự quá yếu đuối, quá ngu ngốc, hoàn toàn thất bại trước đối phương.
Cho dù hắn có nỗ lực hết sức tiến về phía trước, cho dù có được Khai Mạch đan mở ra con đường tu hành, hắn vẫn vĩnh viễn không thể chạm tới trình độ của thiên tài, vĩnh viễn là một con ếch ngồi dưới đáy giếng, không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Ngay khi đánh bật ba mươi sáu đạo kiếm khí và khiến Trần Viễn Phương c·hết tâm, Chu Minh Khải chậm rãi tiến tới chỗ đối thủ, nhìn xuống với ánh mắt cao cao tại thượng, khinh bỉ nói: "Lần thứ ba ta nhắc lại lời này, lẽ ra từ đầu ngươi nên nhận thua, còn bây giờ thì đã quá trễ rồi! Phế vật như ngươi chỉ nên sinh hoạt như phàm nhân, ngày ngày trồng rau nuôi cá, chứ không phải cố chấp chen chân vào giới tu hành. Ngày hôm nay ta phế đan điền, phế đi khả năng tu luyện của ngươi, hi vọng ngươi biết khó rút lui, quay về sống cuộc sống của phàm nhân, đừng nỗ lực một cách ngu ngốc như thế này nữa!"
Chu Minh Khải trực tiếp đâm kiếm vào đan điền của Trần Viễn Phương, tuy chưa khai thông đạo mạch, nhưng hắn cũng có đan điền như bao người tu hành, bởi thế mới luyện được tới Luyện Thể cảnh tầng chín.
Mà một khi đan điền bị hủy, đồng nghĩa với việc con đường tu hành hoàn toàn bị cắt đứt, từ nay về sau trở thành phàm nhân.
Ngay cả khi bị đồng môn hủy đan điền ở trước mặt, chưởng môn, người từng thu nhận hắn vẫn chẳng thèm quan tâm tới, ngược lại còn cảm thấy khó chịu, lạnh lùng phất tay áo xoay người rời đi.
Thậm chí những đồng môn, những người ngưỡng mộ sự nỗ lực của hắn cũng dần dần c·hết tâm, ai nấy đều ủ rũ mặt mày, nhanh chóng rời khỏi đài diễn võ.
"Khục... khục..." Trần Viễn Phương ho ra máu, dùng tay chặn lấy vết thủng giữa bụng: "Đây chẳng khác nào muốn g·iết người, còn nói gì đến phế đi đan điền chứ? Mà cũng đúng thôi, phế vật như ta, cho dù nỗ lực đến đâu đều không bằng người khác, chỉ bằng cứ c·hết quách đi cho rồi!"
"Viễn Phương sư đệ, đệ đang nghĩ đến chuyện ngốc nghếch gì thế?"
Đột nhiên một nữ tử mặc đạo bào trắng, trên mắt đeo mảnh vải lụa màu đỏ, thoạt nhìn trông vô cùng xinh đẹp, lại thêm dáng người đầy đặn trông rất quyến rũ, đứng bên cạnh Trần Viễn Phương khó hiểu nói một câu.
"C- Cổ Nghi sư tỷ... Thật xấu hổ khi nói chuyện với sư tỷ trong tình trạng này." Trần Viễn Phương khó khăn đáp, cố gắng đứng lên, đối diện với nữ tử xinh đẹp trước mặt, nói tiếp: "Trông đệ bây giờ khó coi lắm đúng không?"
"Đệ đang nói gì vậy? Ta bị mù, đệ bảo ta có biết đệ trông khó coi hay không?" Cổ Nghi sư tỷ nghiêng đầu đáp.
Cổ Nghi sư tỷ là một kẻ mù lòa, nhưng kẻ mù lòa này không tầm thường, Thánh Nữ của Tuyết Kiếm Tông, người mà trong tương lai sẽ kế thừa chức vị chưởng môn.
Trần Viễn Phương chỉ nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói, giọng nói có chút đau khổ và luyến tiếc: "Cổ Nghi sư tỷ, đệ từng nói sẽ nỗ lực đến c·hết để bước chân vào con đường tu hành thật sự. Nhưng bây giờ đệ không muốn nỗ lực nữa, đệ cảm thấy nỗ lực suốt thời gian qua cũng đủ rồi, đã đến lúc đệ nên quay về sống cuộc sống mà bản thân lẽ ra nên sống như vậy từ đầu. Từ nay về sau đệ sẽ trở thành phàm nhân, và không muốn dính líu gì đến giới tu hành này nữa. Suốt khoảng thời gian qua đệ thật sự rất cảm kích vì những gì sư tỷ đã chiếu cố, có lẽ đệ chẳng bao giờ báo đáp lại được, mong sư tỷ đừng quở trách!"
Nghe giọng nói cùng ánh mắt như đến từ một người đ·ã c·hết, Cổ Nghi sư tỷ hơi khó chịu, nàng thở dài một hơi, nhẹ nhàng đáp: "Ài... Ta hiểu rồi, ta luôn tôn trọng quyết định của đệ, nếu đã quyết định thì cứ làm như vậy đi. Ngày sau khó khăn quá thì nói một tiếng, sư tỷ đây sẽ giương tay giúp đỡ..."
"Thành thật cảm tạ ý tốt của tỷ, hi vọng sau này chúng ta có thể gặp lại nhau, ít nhất là trước khi đệ rời khỏi cõi trần này." Trần Viễn Phương nhẹ cúi người, sau đó ôm bụng máu xoay người bước ra khỏi cổng tông môn, đồng thời hét lớn: "Kể từ bây giờ, Trần Viễn Phương không còn là đệ tử của Tuyết Kiếm Tông nữa!"
Cổ Nghi sư tỷ lắc lắc đầu, hướng về phía Trần Viễn Phương, khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của hắn nữa, nàng lẩm bẩm: "Tội tình gì phải đến bước đường này chứ? Chu Minh Khải ỷ mình là cháu đích tôn của đại trưởng lão nên muốn làm gì thì làm sao? Mà đến cả chưởng môn cũng nhắm mắt bỏ qua, người thật sự muốn Viễn Phương sư đệ rời khỏi giới tu hành?"
"Nếu ta quay về sớm hơn, có lẽ Viễn Phương sư đệ không phải gặp những chuyện này. Nếu ta quay về sớm hơn... Khốn kiếp!" Cổ Nghi sư tỷ tức giận tự trách mình, sau đó cưỡi kiếm phi hành, hướng tới động phủ của Chu Minh Khải, dường như muốn bù lại lỗi lầm của mình.
Vào lúc Cổ Nghi sư tỷ đi được một đoạn, nàng mới nhận ra trên tay mình có một miếng ngọc giản truyền tin, lập tức nàng dừng lại, truyền linh lực vào ngọc giản, giọng nói quen thuộc của Trần Viễn Phương vang lên.
"Đệ không mong tỷ sẽ vì đệ mà tìm đến Chu Minh Khải, hắn không có lỗi, lỗi ở bản thân đệ yếu kém, hi vọng tỷ đừng can thiệp vào chuyện này, cứ để nó cuốn trôi theo gió đi, đừng khiến thù hận kéo dài, chỉ càng làm mọi chuyện trở nên mất kiểm soát mà thôi."
"Đến cùng đệ vẫn chịu đựng tất thảy mọi thứ sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống sau này của đệ chỉ toàn chịu thiệt về mình, đệ muốn sống như vậy đến cuối đời?" Cổ Nghi sư tỷ lẩm bẩm, tặc lưỡi một cái rồi thở dài, cuối cùng vẫn nghe theo lời nhắn nhủ của Trần Viễn Phương, quay về động phủ của mình, từ bỏ việc tìm đến Chu Minh Khải báo thù.
...
Trên đoạn đường phủ đầy tuyết trắng, mùi máu tanh nồng nặc lấn át cả cái giá lạnh của phương Bắc.
Trần Viễn Phương băng bó bụng mình một cách sơ sài, bởi vì thời tiết mà khiến cho v·ết t·hương trở nặng.
Nhưng bây giờ hắn chẳng quan tâm tới v·ết t·hương nữa, thay vào đó là một cảm giác rùng mình khủng kh·iếp xông thẳng đến tinh thần.
Suốt dọc đường đi, các v·ết m·áu rải rác trên tuyết trắng, thấm vào bên trong, tạo nên quan cảnh cực kỳ đáng sợ.
Linh Lung đại lục, không biết từ bao giờ, đám quỷ vật bắt đầu xâm lấn thế gian, chúng ký sinh vào cơ thể nhân loại, kiểm soát toàn bộ hành động, vô cùng n·hạy c·ảm với cá thể là nhân loại, và sẽ g·iết ngay khi nhìn thấy.
Trần Viễn Phương hiểu rõ tình hình hiện tại đang nguy hiểm như thế nào, chỉ là rõ ràng phương Bắc chưa từng xuất hiện quỷ vật, chúng thường xuất hiện ở những vùng mát mẻ hoặc khô nóng, hơn là những nơi lạnh giá.
Đột nhiên, ánh mắt sắc bén màu đỏ thẫm từ xa nhìn chằm chằm vào hắn, cả cơ thể bỗng chốc đứng yên bất động, dù cố làm gì vẫn chẳng thể lay động cơ thể, đến việc cử động một ngón tay cũng trở nên khó khăn.
Sau đó, bàn tay đẫm máu với những móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng vào ngực hắn, làm thủng một lỗ lớn, đồng thời trái tim bị moi ra, trông khung cảnh vô cùng kinh khủng.
C- Chuyện này... Mẹ kiếp! Đến cả việc ta muốn sống như một phàm nhân cũng không được nữa sao? Từ đầu tới cuối ta đã làm sai chuyện gì chứ? Tại sao người gặp phải vấn đề luôn luôn là ta?
Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!!!