Chương 14: Thú triều
Chín ngọn núi tuyết, mỗi ngọn núi tuyết đều tồn tại rất nhiều dị thú, trong đó băng thú chiếm đa phần, lực lượng cũng hơn hẳn đại đa số dị thú khác.
Mà mỗi dị thú đều đạt cảnh giới Địa Tạng cảnh, trừ một số ít loài băng thú sống trên đỉnh núi có cảnh giới Chu Du cảnh, thì hầu như mỗi dị thú đều tương đồng về lực lượng cũng như cảnh giới.
Mục đích của tu hành giả khi tiến vào bí cảnh Tuyết Chi Sơn này chỉ có hai thứ. Một là săn g·iết dị thú, thu thập tài nguyên trên người chúng. Hai là tìm kiếm thiên tài địa bảo trên các núi tuyết.
Ngoài ra, mục tiêu quan trọng hàng đầu vẫn luôn là trung tâm bí cảnh, tiến được vào bên trong, săn g·iết dị thú hay tìm kiếm thiên tài địa bảo đều trở nên dễ dàng hơn.
Tuy nhiên, chỉ mới hai canh giờ trôi qua, đám dị thú bị thu hút bởi tiếng kêu gào đã kéo ồ ạt về phía ngọn núi tuyết đối diện trung tâm bí cảnh, hình thành nên thú triều.
Thú triều không còn xa lạ với đám tu hành giả ở Linh Lung đại lục nữa, cách hàng trăm năm dị thú từ Hỗn Nguyên vực sẽ phá vỡ xiềng xích xông vào bốn phương tám hướng trên khắp đại lục.
Mỗi lần thú triều kéo tới, sinh linh lầm than, n·gười c·hết như rơm rạ, giới tu hành sẽ hứng chịu bi kịch vô cùng khủng kh·iếp.
Thú triều diễn ra bên ngoài đã mang đến tai hoạ cho giới tu hành và cả phàm nhân yếu đuối. Bây giờ lại diễn ra bên trong bí cảnh bị giới hạn khoảng cách đường đi, gần như chỉ có quay về nơi tiến vào bí cảnh để thoát ra ngoài mới giữ được mạng sống.
Hơn nữa, đám tu hành giả đang ở ngọn núi tuyết bị thú triều nhắm tới, chỉ có dùng ngự kiếm thuật, ngự kiếm phi hành mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm tiềm tàng.
Nhưng mà, quy tắc không cho phép tu hành giả phi hành trong bí cảnh, dường như đường sống suy nhất của bọn họ đã bị cắt đứt rồi, và chẳng còn cách nào khác ngoài leo l·ên đ·ỉnh núi tuyết.
Vốn dĩ đám tu hành giả sợ hãi băng thú vương trên đỉnh núi nên vẫn luôn dè chứng, giờ đây thật sự không còn phương pháp nào giúp thoát khỏi tình trạng ngặt nghèo này.
Vì thế nên đám tu hành giả bắt đầu hướng l·ên đ·ỉnh núi tuyết, dùng hết tốc lực của mình nhanh chóng di chuyển lên trên, dẫu cho sức cùng lực kiệt cũng phải lê lết thân thể lên trên, nếu không sẽ phải bỏ mạng tại chốn hoang vu lạnh lẽo.
Chẳng qua là, trên đời này không có thứ gì dễ dàng cả, bao gồm việc đám tu hành giả chạy trối c·hết l·ên đ·ỉnh núi. Bởi đám dị thú đã đuổi theo phía sau họ rồi, khoảng cách vô cùng gần.
"Đáng ghét, ta không muốn c·hết ở nơi này, rốt cuộc phải làm thế nào đây?"
"Đừng than vãn nữa, nhanh chóng chạy về phía trước đi, chỉ cần chạy, chạy và chạy là được, tuyệt đối đừng quay đầu nhìn lại!"
"Khốn kiếp, ai chẳng biết phải chạy mới sống sót? Nhưng chạy hết sức thì đã sao? Bọn chúng vẫn đang bám theo bên tạnh ta, không thể làm gì được cả!"
Giữa lúc đám đệ tử Vũ Hoá Tông đang tranh cãi kịch liệt, bóng dáng của vô số tu hành giả hiện lên trên đầu bọn họ, lợi dụng linh lực làm bàn đạp phóng nhanh qua các loài cổ thụ.
"Tuyết Kiếm Tông, đám người bọn họ có thể bay nhảy tự do như vậy, tại sao chúng lại không thể phi hành?"
"Mẹ kiếp! Ngươi đến cùng là giả ngu, hay thật sự ngu ngốc? Bọn họ đang dùng linh lực áp lên chân, tạo thành một loại phụ kiện nào đó giúp bọn họ bật nhảy trên không. Đây không phải ngự kiếm phi hành nên không bị quy tắc áp chế, hay bị quy tắc cưỡng chế ra khỏi bí cảnh!"
"H- Hiểu rồi, vậy chúng ta cũng làm giống họ...?" Một tên đệ tử Vũ Hoá Tông đứng bên dưới thắc mắc hỏi.
Câu hỏi của hắn ta còn chưa nói hết, một giọng nói mang theo cảm giác khó chịu truyền đến tai hắn ta, thẳng thắn mắng nhiếc.
"Con mẹ nó! Ngươi cảm thấy bây giờ là lúc hỏi mấy câu ngớ ngẩn vậy à? Nhanh chân lên, đừng ngơ ngác đứng đó nữa, nếu không muốn c·hết thì lập tức áp linh lực lên đôi chân, lập tức nhảy lên nhánh cổ thụ!"
Tên đệ tư ngơ ngác bên dưới gật gật đầu, sau đó lập tức truyền dẫn linh lực xuống chân, giảm nhẹ trọng lượng phải gánh chịu từ đôi chân xuống, nhanh chóng phóng lên nhánh cổ thụ rồi cùng đám đồng môn huynh đệ di chuyển l·ên đ·ỉnh núi tuyết.
...
"Thanh âm dồn dập này như thể hàng ngàn dị thú đang kéo tới, có vấn đề gì đang diễn ra ở bên ngoài?"
Trần Viễn Phương ngồi trong tận cùng của hang động, nghe thấy tiếng bước chân thô bạo không ngừng vang lên, hơn nữa còn cảm nhận được rung chấn dữ dội.
"A ba a ba."
"A ba a ba."
Trần Viễn Phương ngừng vận công, vừa hay đã luyện hoá xong hết linh lực thuần túy bên trong trái tim băng thú vương, định dùng Ngũ Quan Chi Cực thăm dò động tĩnh bên ngoài thì dị thú đen tuyền chạy vào, liên tục kêu lên mấy tiếng.
"Nhìn ngươi hoảng hốt như vậy, bên ngoài thật sự đang xảy ra vấn đề lớn, với động tĩnh này chắc không phải thú triều đâu?"
Trần Viễn Phương biết rõ động tĩnh khủng bố liên tục diễn ra xung quanh núi tuyết là do thú triều gây ra, nhưng vấn cố nhủ không phải thú triều.
Đối với tu hành giả thì chuyện gặp phải thú triều tương đối bình thường, chỉ là vấn đề bình thường đó nằm ở thế giới bên ngoài, nơi có vô số cường giả toạ trấn, chứ không phải nơi đâu đâu cũng là đường cùng như bí cảnh.
Mà, dưới tầm mắt của dị thú đen tuyền bên dưới, khuôn mặt Trần Viễn Phương trông chẳng lo lắng chút nào, ngược lại hiện rõ vẻ hưng phấn.
"Nếu trước đây vẫn còn ở Tuyết Kiếm Tông, là một phàm nhân không thể tiến xa trên con đường tu hành, có lẽ ta sẽ cảm thấy hoảng sợ. Chẳng qua, giờ đây ta sở hữu thân thể bất tử, thú triều tựa như một cảnh tượng trăm năm khó gặp, khiến ta chỉ muốn ngắm nhìn nó thật lâu."
Trần Viễn Phương vừa lẩm bẩm bên cạnh con dị thú đen tuyền kỳ lạ đứng trước mặt hắn, vừa niệm lực lên đầu ngón tay, lập tức phóng linh lực vào một tảng đá lớn, khiến nó nổ tung thành những mảnh vụn.
Một chìa khoá bạc rơi xuống đất, hắn nhanh chóng thu vào túi trữ vật, rồi nhẹ nhàng nâng dị thú đen tuyền ở trước mặt lên vai.
Sau đó, hắn chậm rãi bước về phía trước, mỗi một bước chân của hắn đều bằng trăm bước người thường, giống như đang dùng thuấn di.
Đi được hơn mấy chục bước đã nhìn thấy lối ra bên ngoài hang động, đồng thời cảm nhận được động tĩnh vô cùng rõ ràng, cũng như nhìn thấy quan cảnh hỗn loạn bên dưới.
Trần Viễn Phương trầm tư, một lúc sau nhìn thẳng vào dị thú đen tuyền trên vai, lẩm bẩm bên tai nó: "Gọi ngươi là Tiểu Hắc Kê đi, tuy chẳng biết ngươi có tiếp tục ở bên cạnh ta hay không, nhưng nói chung vẫn nên gọi ngươi bằng cái tên nào đó cho tiện xưng hô."
Hắn không hề quan tâm tới thú triều, bình thản đặt tên cho dị thú kỳ lạ này, dường như muốn thu nhận nó trở thành người của hắn, cùng hắn về sau tu luyện.
"Tiểu Hắc Kê, ngươi cảm thấy thú triều này có thể phá hủy núi tuyết không? Hay chính những tu hành giả dưới kia mới là kẻ sẽ phá hủy núi tuyết này?"
Trần Viễn Phương nói vài lời ám chỉ đám tu hành giả đang cố leo l·ên đ·ỉnh núi tuyết, bọn họ kéo theo đám dị thú ở phía sau, tựa hồ đang bị bọn chúng t·ruy s·át.
Sở dĩ hắn nói ra lời ám chỉ kỳ lạ này, bởi vì một đám tu hành giả đang thi triển trận pháp lên núi tuyết, muốn chém một phần núi tuyết ra, ngăn chặn đám dị thú xông lên.
Điều này đồng nghĩa với việc, đám tu hành giả đang cố gắng chạy l·ên đ·ỉnh núi sẽ bị những tu hành giả ở phía trên ngăn chặn đường đi, cùng với đám dị thú rơi xuống mặt đất, sau đó bọn họ phải đối mặt với hàng vạn dị thú xung quanh, kết cục chắn chắn không chỉ đơn thuần là c·ái c·hết.
Mà, dù sao sinh mạng của bọn họ khi bước vào bí cảnh đã được định rõ từ trước rồi, sống hoặc c·hết, việc tranh đoạt tài nguyên nhất định sẽ dẫn đến giao chiến, một khi đã giao chiến thì một sống hai c·hết.
Cho nên đối với loại tình huống này, đám tu hành giả càng ở trên cao càng có lợi thế, vừa diệt trừ đi những kẻ cùng tranh đoạt tài nguyên, vừa giảm thiểu sức mạnh của các tông môn khác, giúp tông môn của mình trở nên lớn mạnh hơn.
Tuy nhiên, đám tu hành giả đang thi triển trận pháp thì bị ai đó ngăn cản, khiến trận pháp mất tác dụng, đồng thời linh lực từ bọn họ cũng dần tan biến, dưới sự truy đuổi của thú triều, còn bị kẻ nào đó đánh úp, lần này thật sự khó cho đám tu hành giả này rồi.
Nhưng Trần Viễn Phương không quan tâm tới sống c·hết của họ, hắn đang tận hưởng cảm giác ngắm nhìn khung cảnh trăm năm khó gặp này, tận mắt chứng kiến từng người từng người bên dưới bị thú triều đè bẹp, tiếng la hét cầu cứu liên tục vang lên khắp chốn.
Mà xen lẫn trong những thanh âm ồn ào dồn dập giữa thú triều và tu hành giả, có một người đang nhân cơ hội g·iết c·hết tu hành giả, hấp thụ sinh cơ từ cơ thể họ, cũng giống như Trần Viễn Phương, chẳng quan tâm gì đến sống c·hết của người khác, ngược lại còn lợi dụng chuyện này gia tăng lực lượng.
Trần Viễn Phương biết rõ kẻ đang g·iết tu hành giả là quỷ vật, quỷ vật nhập vào thân thể của đệ tử Thái Thượng Kiếm Tông, dường như hắn đã g·iết hết đám đồng môn, sau đó mới bắt đầu săn lùng tu hành giả, lợi dụng thú triều hỗn loạn gieo rắc thống khổ lên người khác.
"Ra tay rất dứt khoát, lại khát máu như vậy, nếu để hắn sống lâu hơn, hấp thụ nhiều sinh cơ từ tu hành giả, có lẽ hắn sẽ trở nên cực kỳ mạnh và khó đối phó."
Hắn chỉ lẩm bẩm một câu, lại không can thiệp vào quá trình truy đuổi tu hành giả của quỷ vật, lẳng lặng dùng Ngũ Quan Chi Cực quan sát hành động của hắn ta.
Đơn giản mà nói, khả năng loại quỷ vật này g·iết được hắn vô cùng cao, những loại tác động thông thường không có khả năng g·iết hắn, nhưng nếu là khả năng hấp thụ sinh cơ, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Hắn không nghĩ sinh cơ bị hấp thụ hết hoàn toàn vẫn còn sống được, nếu hấp thụ sinh cơ thật sự không thể g·iết hắn, chắc chắn chẳng còn thứ gì cản được hắn cả.
Nhưng, trước khi để loại quỷ vật này hấp thụ sinh cơ của hắn, hắn phải cứu đám đệ tử Tuyết Kiếm Tông khỏi nó, nói thế nào thì trước đây chưởng môn từng thu nhận, cứu hắn một mạng, tất nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Hắn khuôn khắc ghi ân cứu mạng của chưởng môn, nợ một thì sẽ trả lại mười, đây là lần đầu tiên hắn trả lại món nợ đó, tuyệt đối không để cho thú triều đè bẹp bọn họ, hay bị loại quỷ vật khát máu kia g·iết c·hết.
Ngay lập tức, hắn dùng Tam Thập Lục Kiếm Pháp ngăn chặn phương hướng t·ấn c·ông của quỷ vật Lâm Hạc, mở ra một lối đi l·ên đ·ỉnh núi tuyết.