Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bất Tử Tại Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 15: Nếu ngươi bỏ qua bọn họ, ta sẽ dâng sinh mạng mình cho ngươi!




Chương 15: Nếu ngươi bỏ qua bọn họ, ta sẽ dâng sinh mạng mình cho ngươi!

Cách đỉnh núi tuyết chưa đến nửa dặm, đám đệ tử Tuyết Kiếm Tông khó khăn di chuyển trên các nhánh cổ thụ, lại bị thú triều phía sau đuổi theo, khiến bọn họ phải dùng hết sức lực tăng tốc đi lên phía trên.

Không chỉ riêng gì đám dị thú, đám đệ tử các tông môn khác cũng bắt đầu cản trở, dùng mọi thủ đoạn chèn ép lẫn nhau, đã có rất nhiều tu hành giả bị bỏ lại phía sau và bị đẩy vào trong vòng vây của thú triều.

Hơn nữa, càng lên cao, những cái xác toàn da bọc xương liên tục rơi xuống, càng lúc càng nhiều, và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, như thể đang bị hai phía trên dưới bao vây t·ấn c·ông, hoàn toàn không tìm được đường sống.

Khi khoảng cách tới đỉnh núi rất gần, một cái hắc ảnh di chuyển cực kỳ nhanh về phía đám đệ tử Tuyết Kiếm Tông, bàn tay thối rữa gớm ghiếc tựa tay chân dị thú hiện ra trước mắt một người.

"Nhanh tránh!"

Tiếng hét từ phía sau vang lên, tên đệ tử giật mình phóng sang bên phải, may mắn tránh thoát khỏi đòn t·ấn c·ông trực diện vô cùng bất ngờ này.

Nhưng ngay sau đó, hắc ảnh lập tức xuất hiện lần nữa trước mặt hắn, ban đầu chỉ thấy bàn tay thối rữa, khi nhìn kỹ toàn diện bóng dáng, mới phát hiện toàn thân của kẻ ở trước mặt đều bị thối rữa, bốc lên mùi h·ôi t·hối khó ngửi.

Mà ở giữa bụng của thứ quỷ dị trước mặt trồi lên một cái đầu không rõ hình dạng, trông rất đáng sợ, nó há cái miệng lớn ra, hướng về phía hắn, chuẩn bị nuốt trọn vào bụng.

May mắn thay, một đạo kiếm khí với hoa bỉ ngạn đặc trưng tản phát xung quanh chặn đứng cái miệng lớn, đồng thời ba mươi lăm đạo kiếm khí từ đâu bay tới bao vây thứ quỷ dị gớm ghiếc lại.

Tất cả đám đệ tử đều xoay đầu nhìn lại Chu Minh Khải, những tưởng hắn là người thi triển Tam Thập Lục Kiếm Pháp, nhưng chỉ thấy được khuôn mặt khó chịu, tay nắm chặt lấy thanh kiếm.

"Đừng nhìn nữa, ta không phải người thi triển Tam Thập Lục Kiếm Pháp!" Chu Minh Khải tức giận nói, sau đó phóng nhanh lên phía trước, tăng tốc hướng về đỉnh núi tuyết, vừa chạy vừa hét lớn: "Các ngươi định đứng đó đến bao giờ? Muốn c·hết sao? Nhanh chóng chạy trốn khỏi quỷ vật đi!"

Sau khi nghe tiếng hét có phần giận dữ này từ Chu Minh Khải, cả đám người lập tức chạy nhanh l·ên đ·ỉnh núi, dường như có người đang giúp họ, và chỉ giúp riêng bọn họ, chứ không phải tất cả mọi người có mặt tại đây.



"Không biết là ai đang giúp chúng ta, nhưng ta nghĩ có liên quan đến Tuyết Kiếm Tông, Tam Thập Lục Kiếm Pháp không phải kiếm pháp đại trà, các đề tự tông pháp khác cũng chưa từng thấy ai sử dụng qua, lẽ nào có người nào trong chúng ta đi trước mở đường?"

"Ta thấy ngươi nghĩ nhiều rồi, ba sáu đạo kiếm khí không đại biểu cho Tam Thập Lục Kiếm Pháp, vả lại, ngươi nhìn xem linh lực trên từng đạo kiếm khí trông có giống với linh lực đệ tử Tuyết Kiếm Tông chúng thường dùng không?"

"Được rồi được rồi, trước mắt cứ l·ên đ·ỉnh núi rồi tính tiếp, người ta đã có lòng giúp đỡ, dù là ai thì cũng chẳng quan trọng, giữ được tính mạng mình mới thực sự quan trọng, cũng không phụ tấm lòng giúp đỡ của họ."

Đám đệ tử Tuyết Kiếm Tông xì xào bàn tán trên đường di chuyển l·ên đ·ỉnh núi, ai nấy đều tỏ lòng biết ơn trước người đang giúp họ, cũng hi vọng người này thuộc về Tuyết Kiếm Tông.

Mặc dù mọi người đều vui mừng vì cơ hội sống sót đang mở rộng trước mắt, duy chỉ Chu Minh Khải cảm thấy khó chịu, như thể hắn cảm nhận được nguồn linh lực quen thuộc tỏa ra từ ba mươi sáu đạo kiếm khí đó, một nguồn linh lực từ người mà hắn không hề muốn nhìn thấy một chút nào.

Đột nhiên, một đạo hồng ảnh lướt ngang qua người Chu Minh Khải, hướng tới chỗ quỷ vật đang bị ba mươi sáu đạo kiếm khí bao vây. Người này lạnh lùng, sắc bén, khí chất lại chẳng giống như những tu hành giả bình thường, mà giống với người đã trải qua nhiều chuyện kinh thiên động địa, hoàn toàn không quan tâm tới vạn vật xung quanh, chỉ chú tâm vào một mục tiêu duy nhất.

Chu Minh Khải bỗng dừng lại, mở to mắt nhìn về đạo hồng ảnh vừa lướt qua, cảm nhận của hắn về người này tương đối quen thuộc, thật sự đã từng gặp mặt vô số lần, thậm chí đã từng giao chiến với nhau, nhưng lại không nhớ hắn ta rốt cuộc là ai.

...

Trần Viễn Phương lao tới chỗ quỷ vật, chứng kiến hình dáng quỷ dị của nó, trông hệt như một đống bùn bốc mùi, lại có đến hai cái đầu, và dường như phần đầu ở bụng chính là quỷ vật thật sự.

"Sinh mệnh quỷ, cái tên này rất hợp với ngươi, nhưng hình dạng của ngươi lại không phù hợp với nó." Trần Viễn Phương đối diện với sinh mệnh quỷ, thu lại hết ba mươi sáu đạo kiếm khí, tiếp tục nói: "Có điều chuyện này không quan trọng, ta biết ngươi rất thèm thuồng sinh mệnh của đám tu hành giả quanh đây. Chỉ là, ngươi có thể g·iết hết đám người kia, ngoại trừ những đệ tử Tuyết Kiếm Tông. Nếu ngươi chọn g·iết đám tu hành giả kia thì ta sẽ không ngăn cản, nhưng tuyệt đối không được động đến người của Tuyết Kiếm Tông!"

Sinh mệnh quỷ liên tục phát ra những âm thanh kỳ lạ, nó không hề sợ Trần Viễn Phương, nhưng vẫn lắng nghe những lời hắn nói, như thể nó cảm nhận được điểm tương đồng giữa bản thân với hắn, cả hai đều có cùng nguồn gốc với nhau, không việc gì phải đấu đá lẫn nhau cả.

Tuy nhiên, lắng nghe là thế, sinh mệnh quỷ lại không có ý định tha cho bất cứ ai, nó trầm giọng nói: "Ngươi cũng giống như ta, đều là quỷ vật, tại sao lại giúp đỡ đám nhân tộc yếu đuối đó? Chẳng phải quỷ vật chúng ta luôn nhờ vào lực lượng của chúng để phát triển sao? Ta sẽ không nghe theo lời ngươi nói, tất cả bọn chúng đều đáng c·hết, và chỉ xứng đáng làm thức ăn cho ta!"



Mỗi lần nhìn vào hình dạng của sinh mệnh quỷ, trong lòng Trần Viễn Phương xuất hiện những cảm xúc vô cùng khó chịu. Hắn thà c·hết, chứ nhất quyết không muốn biến thành hình dạng gớm ghiếc như chúng, và kẻ thật sự đáng c·hết chính là lũ quỷ vật bọn chúng mới đúng, nhân tộc dẫu có yếu đuối đi chăng nữa cũng không phải thứ bọn chúng muốn g·iết thì g·iết.

Chẳng qua, bản thân hắn đang trong tình huống không mấy tốt đẹp, lại muốn được c·hết, mà cách duy nhất hiện giờ nghĩ đến được là bị sinh mệnh quỷ hút hết sinh cơ, như thế hắn mới có khả năng c·hết, đương nhiên phải chiều lòng nó, nuôi dưỡng nó lớn mạnh hơn.

Trần Viễn Phương bình tĩnh tiến lại gần sinh mệnh quỷ, hắn biết bản thân nên làm gì để khiến nó nghe theo rồi. "Ta dám chắc một điều, ngươi hoàn toàn không đủ sức đối đầu với ta, lực lượng ngươi hấp thụ được chẳng có gì khác ngoài sinh cơ, còn ta thì khác, linh lực trong cơ thể ta vô cùng vô tận, lực lượng chắc chắn mạnh hơn ngươi gấp trăm lần! Ngươi thử nghĩ xem những điều ta nói rốt cuộc có ý nghĩa gì?"

"Ha ha ha, ý ngươi nói, ngươi có thể g·iết c·hết ta bất kỳ lúc nào sao? Sinh mệnh quỷ cực kỳ khó chịu, giọng điệu khó chịu nói: "Ngươi đừng chọc cười ta, những con quỷ vật khác ham muốn sức mạnh của ta đều cố gắng nuốt chửng ta. Nhưng tất cả bọn chúng đều trở thành chất dinh dưỡng bị ta tiêu hóa, đối phó với loại quỷ vật chưa thể hóa hình hoàn toàn như ngươi, ta chỉ cần khẽ chạm cũng đủ khiến ngươi bay màu khỏi thế gian này rồi!"

Đột nhiên, bão tuyết cuồn cuộn kéo tới, bao phủ lấy không gian xung quanh Trần Viễn Phương, đến ngay cả thú triều phía sau cũng bị loại bão tuyết khủng bố này đẩy lùi.

Nghe thấy lời nói ngông cuồng này của sinh mệnh quỷ, thật sự chạm tới lòng tự tôn của bỉ ngạn quỷ, nó liên tục thúc giục Trần Viễn Phương g·iết c·hết nó, hiển nhiên hắn cũng đang muốn làm điều này, nhưng chủ yếu hù dọa nó mà thôi, và cũng chưa chắc đánh bại được nó.

Tuyệt Sát Kiếm Tuyết!

Trong nháy mắt, đạo kiếm khí với vô số hoa bỉ ngạn trong bão tuyết hướng về phía sinh mệnh quỷ, nhắm vào tứ chi cùng cổ nó, mỗi một hoa bỉ ngạn nếu xâm nhập vào bên trong, đạo kiếm khí lại lướt qua vị trí hoa bỉ ngạn xâm nhập vào với tốc độ vô cùng nhanh.

Sinh mệnh quỷ bị loại bão tuyết này vùi dập, còn nghĩ đó chỉ là một loại huyễn cảnh nên không hề phản kháng, và dường như nó cũng chẳng muốn phản kháng, thay vào đó muốn chứng minh thực lực của bản thân trước Trần Viễn Phương.

Rất nhanh sau đó, bão tuyết tan biến, còn Trần Viễn Phương vẫn đứng tại vị trí ban đầu, khi thanh kiếm trên tay hắn lóe lên đạo hồng quang, toàn bộ tứ chi của sinh mệnh quỷ nổ tung thành từng mảnh, kinh dị đến mức chỉ còn sót lại phần đầu mọc lên ở giữa bụng của nó đang lăn lóc dưới mặt đất.

Nhưng mà, chỉ với phần đầu gớm ghiếc còn sót lại, sinh mệnh quỷ vẫn có thể hồi phục về nguyên bản, lập tức trở về hình dạng quỷ dị ban đầu, như chưa từng bị Trần Viễn Phương chém đứt.

Nhìn vào năng lực hồi phục này của sinh mệnh quỷ, Trần Viễn Phương tìm thấy điểm tương đồng giữa hắn với sinh mệnh quỷ, quả thật khả năng một bên bị triệt tiêu là rất cao.



"Hahahaha, thấy sức mạnh của ta thế nào? Bất lực rồi đúng chứ?" Sinh mệnh quỷ cười đắc ý nói.

Bỗng nhiên, sinh mệnh quỷ lần nữa chứng kiến toàn bộ cơ thể bị phân tách thành từng mảnh vụn rơi rải rác dưới mặt đất, nó rất bình tĩnh, tiếp tục dùng đến lực tái sinh của mình.

Có điều, lần tái sinh này so với trước đó hơi khác biệt một chút, sinh mệnh quỷ không thể mọc lại các bộ phận trên cơ thể, khi nhìn lại mới thấy xung quanh xuất hiện một vòng linh lực bỉ ngạn bao vây toàn thân.

"Hự! Tại sao, tại sao ta không thể hồi phục? Ngươi, rốt cuộc ngươi đã làm gì?" Sinh mệnh quỷ lúc này mới cảm thấy hoảng sợ, liên tục vùng vẫy dữ dội.

Trần Viễn Phương chậm rãi tiến về phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười tà dị, ánh mắt hiện lên màu đỏ sẫm, thanh kiếm trên tay cũng đang được bao bọc bởi linh lực bỉ ngạn.

Sau đó, những gì sinh mệnh quỷ cảm nhận được chỉ là sự đau đớn vô cùng vô tận từ những nhát đâm tới từ Trần Viễn Phương, hắn đâm, liên tục đâm vào bộ phận cuối cùng với cái đầu thối rữa.

"Khoan, khoan đã, dừng lại đi, đau quá..!"

"Làm ơn dừng lại đi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, đừng h·ành h·ạ ta nữa..."

Mặc cho tiếng la hét cầu xin từ sinh mệnh quỷ, Trần Viễn Phương vẫn tiếp tục dùng kiếm đâm vào, khiến cho phần thối rữa của sinh mệnh quỷ thủng nhiều lỗ lớn, máu xanh không ngừng nhễu nhại bên dưới mặt đất, trông thật sự rất kinh tởm.

Đâm được một lúc, Trần Viễn Phương bỗng dừng lại, tình hình thú triều vẫn còn đang diễn ra, không thể mất quá nhiều thời gian với sinh mệnh quỷ, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt bị chôn sâu trong đống bùn thối rữa của sinh mệnh quỷ.

"Nếu ngươi bỏ qua bọn họ, ta sẽ dâng sinh mạng mình cho ngươi!"

Sinh mệnh quỷ kinh ngạc, rõ ràng nó có thể c·hết bất kỳ lúc nào trước người này, nhưng tại sao hắn lại nói ra lời như thế?

"Ý, ý ngài là sao? Ngài sẽ dâng sinh mạng mình cho ta? Nhưng tại sao chứ, ngài có thể g·iết ta mà?"

Trần Viễn Phương trừng mắt, chĩa kiếm vào đôi mắt của sinh mệnh quỷ, trầm giọng nói: "Đừng nhiều lời, ta nói gì thì ngươi chỉ việc nghe theo! Bây giờ ngươi có thể g·iết đám tu hành giả kia, hoặc g·iết hết đám dị thú tạo ra thú triều này, ngoại trừ ngươi của Tuyết Kiếm Tông, ta sẽ không can thiệp vào hành động của ngươi."

Sinh mệnh quỷ liên tục lay động cơ thể như muốn gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn đáp: "Vâng vâng, ta hiểu rồi, ta lập tức g·iết hết đám người kia và cả đám dị thú này, nhất định không động tới một sợi tóc người của Tuyết Kiếm Tông!"