Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bất Tử Tại Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 13: Băng thú vương




Chương 13: Băng thú vương

Bên trong hang động vô cùng rộng lớn, tựa như một vùng đất, các vách tường xung quanh đều bị đóng băng, ngược lại sáng hơn bên ngoài khá nhiều, vừa lấp lánh vừa lạnh lẽo, lại không bị bóng tối che khuất như sào huyệt của tuyết lang vương.

Đoạn đường ban đầu tương đối dễ đi, dường như không gặp phải bất cứ băng thú nào trên đường, thậm chí đã đi hơn phân nửa hang động nhưng vẫn chưa gặp dù chỉ một băng thú.

Phải mất một khoảng thời gian Trần Viễn Phương mới đi tới điểm cuối của hang động, chỉ thấy một con băng thú khổng lồ nằm dài trên tảng băng lớn, rồi đột nhiên ánh mắt sắc bén lóe lên màu đỏ sẫm từ băng thú hướng về phía hắn.

Trần Viễn Phương nhìn kỹ ngoại hình của băng thú, nó lớn gấp ba lần băng thú Chu Du cảnh bên ngoài, không chỉ một sừng sắc nhọn, mà có đến năm cái sừng sắc nhọn, giống như nó đang đeo một cái vương miện trên đầu, cùng với đôi mắt đỏ sẫm đặc trưng.

"Băng thú vương? Thật sự là băng thú vương sao?"

Trần Viễn Phương có chút kinh ngạc, ngay từ ánh mắt sắc bén lóe lên đã nói rõ băng thú vương không tầm thường chút nào, và cảnh giới của nó cực kỳ cao, Ngưng Thần cảnh tầng ba.

Có điều, so với Bạch đạo sư của Minh Nguyệt Thần Tông, băng thú vương hoàn toàn không thể sánh bằng, hơn nữa còn chẳng nhìn ra điểm đặc biệt gì ngoài cảnh giới cao cả.

Băng thú vương ngồi dậy, liếc nhìn về phía Trần Viễn Phương, nó vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài nên cảm thấy có chút đói, ánh mắt cùng khuôn mặt hiện lên rõ vẻ đói khát.

Đột nhiên, băng thú vương gầm gừ dữ dội, tiếng hét của nó tạo ra áp lực vô hình bay tới chỗ Trần Viễn Phương, trong nháy mắt nhảy vồ vào hắn, há cái miệng khổng lồ với những cái răng nhọn ra.

Tam Thập Lục Kiếm Pháp!

Ngay lập tức, Trần Viễn Phương thi triển kiếm pháp Tam Thập Lục Kiếm Pháp, ba mươi sáu đạo kiếm khí đồng loạt xuất hiện xung quanh hắn, khi băng thú vương vừa lao tới, ba mươi sáu đạo kiếm khí tức tốc lao thẳng về phía nó.

Ba mươi sáu đạo kiếm khi này được bao bọc bởi linh lực thần bí từ bỉ ngạn quỷ, mỗi đạo kiếm khí đều tồn tại những đóa hoa bỉ ngạn, trông khung cảnh vô cùng đặc sắc, đặc biệt nhất là khi những đạo kiếm khí bỉ ngạn này đâm vào băng thú vương.

Thoạt nhìn, ba mươi sáu đạo kiếm khí đâm trúng cơ thể băng thú vương, thực chất lại chẳng gây chút tác động nào lên cơ thể nó, đến ngay cả lớp lông dày bên ngoài cũng không bị trầy sướt, thậm chí rơi ra một sợi lông cũng chẳng thấy.

Trần Viễn Phương nhanh chóng nhận ra khả năng phòng ngự của băng thú vương cực kỳ cao, mạnh hơn so với lúc chiến đấu cùng Bạch đạo sư, hoặc là nói Tam Thập Lục Kiếm Pháp quá yếu.

Chẳng qua, hắn nghiêng về ý thứ nhất hơn, hắn hiểu rõ lực lượng của bản thân lớn mạnh thế nào, chỉ có khả năng phòng ngự cao mới chống đỡ được trước mũi kiếm của hắn.



Hơn nữa, kiếm pháp hạ phẩm, trung phẩm hay thượng phẩm không phải vấn đề, vấn đề nằm ở người thi triển nó có phát huy hết lực lượng hay không, và rõ ràng băng thú vương sở hữu sức phòng ngự cao, chống đỡ được trước Tam Thập Lục Kiếm Pháp là điều hiển nhiên.

"Quả thật ngươi rất mạnh, mạnh hơn ả đạo sư của Minh Nguyệt Thần Tông!"

Trần Viễn Phương cảm khái một câu, nhìn cái miệng rộng cùng hàm răng sắc nhọn của băng thú vương táp thẳng vào cơ thể hắn, nuốt trọn nửa thân trên.

Vốn dĩ hắn hoàn toàn có khả năng tránh khỏi cú táp này từ băng thú vương, nhưng hắn lại không muốn tránh, thay vào đó lại suy nghĩ theo một cách khác.

Bốn tháng trước, thời điểm hắn bị Chu Minh, chưởng môn Minh Nguyệt Thần Tông dùng Nguyệt Thực Tử Vong Chi Trận g·iết, tuy không c·hết, hắn vẫn tìm ra được yếu điểm của bỉ ngạn quỷ.

Bỉ ngạn quỷ ký sinh vào phần ngực của hắn, mà trước đó, khi bị hắc hỏa thiêu đốt, hoa bỉ ngạn gần như khô héo, nhiều khả năng hoa bỉ ngạn, hoặc phần ngực của hắn bị tiêu hóa hoàn toàn, hắn sẽ c·hết.

Dĩ nhiên đây chỉ là cách nghĩ của Trần Viễn Phương, lúc nào nhìn ra cơ hội bản thân có thể bị g·iết, hắn sẽ cố gắng đưa mình vào c·ái c·hết, lần này cũng tương tự, dị thú tiêu hóa thức ăn rất nhanh, lợi dụng điểm này nhờ nó g·iết c·hết chính mình.

Tuy nhiên, trái ngược với những gì Trần Viễn Phương nghĩ, ngay khi băng thú vương nuốt nửa thân trên của hắn vào bụng, cơ thể nó lập tức phóng ra, càng lúc càng lớn, đến mức căng phồng lên.

Trong chớp mắt, cái cơ thể căng phồng của băng thú vương bất ngờ nổ tung, tiếng kêu gào dữ dội vang vọng khắp chốn, hoa bỉ ngạn bên trong văng tứ tung khắp nơi.

Đồng thời, một hoa bỉ ngạn lớn mọc lên ngay bên cạnh trái tim băng thú vương, nó lớn đến mức bao phủ cả hang động rộng lớn này.

Sau đó, hoa bỉ ngạn bắt đầu héo úa, dần dần tan thành từng mảnh vụn nhỏ li ti, từ trong hoa bỉ ngạn bất ngờ xuất hiện bóng dáng của Trần Viễn Phương, như thể hắn đang lột xác, nhưng chỉ đơn thuần là quá trình hồi phục bình thường mà thôi.

"Đến mức này rồi vẫn không thể tác động gì lên bỉ ngạn quỷ sao?"

Trần Viễn Phương nhìn vào cơ thể vẫn còn nguyên vẹn của mình, phần ngực với hoa văn hoa bỉ ngạn cũng chưa biến mất. Thậm chí màu sắc của nó còn thay đổi, trở nên sẫm màu hơn, trông rất kỳ lạ, và có một chút gì đó đau thương đọng lại trong lồng ngực.

Hắn bước tới phía trước vài bước, nhặt trái tim băng thú vương lên, trực tiếp cắn mạnh vào, nuốt một phần trái tim băng thú vương vừa cắn vào bụng, cứ như thế hắn ăn ngấu nghiến như một kẻ c·hết đói.

Mỗi lần hồi phục, cơn đói lập tức truyền đến cơ thể hắn, buộc hắn phải kiếm thứ gì đó bỏ bụng, mà chỉ có ăn ngấu nghiến như thế mới giúp hắn no, tất nhiên thức ăn phải là dị thú, hoặc thứ nào đó cao cấp như linh quả.



"Chậc! Vốn dĩ muốn dùng trái tim băng thú vương cho tên quỷ vật kia ăn, giúp hắn gia tăng lực lượng. Bây giờ ta phải dùng thứ này giảm cơn đói, nếu không bỉ ngạn quỷ lại nhân cơ hội ta suy yếu sẽ kiểm soát ta."

Trần Viễn Phương ngồi xuống chỗ tảng băng, nơi băng thú vương từng ngủ nghỉ, bắt đầu vận chuyển Hàn Băng Hỗn Nguyên Công, phân giải toàn bộ linh lực bên trong trái tim băng thú vương.

Băng thú vương là dị thú Ngưng Thần cảnh tầng ba, lại ẩn cư bên trong hang động hàn băng nhiều năm, hấp thụ thuần băng linh khí, vô cùng phù hợp với băng linh căn của Trần Viễn Phương.

Ban đầu hắn không nghĩ bản thân sẽ mở được băng linh căn, nhưng không chỉ mở được, mà còn là một loại băng linh căn cực phẩm, tất cả đều nhờ vào việc tu luyện Hàn Băng Hỗn Nguyên Công.

Hơn nữa, người có công lớn nhất trong chuyện này là bỉ ngạn quỷ, nó vừa giúp khai thông đạo mạch, vừa tạo ra băng linh căn phù hợp với môi trường sống của hắn.

Sau một hồi vận công, linh lực xung quanh bắt đầu dao động dữ dội, thậm chí hàn linh khí cũng nhanh chóng di chuyển về phía hắn, được luyện hoá chúng với linh lực.

Quá trình luyện hoá suôn sẻ hơn hắn tưởng, dường như đám tu hành giả kia vẫn chưa lên tới đỉnh núi tuyết, hoặc không muốn đi l·ên đ·ỉnh núi tuyết vì sợ băng thú vương.

"Phù... Phải nhanh chóng luyện hoá chúng rồi tìm chìa khoá, chỉ có bảy ngày nên phải tranh thủ thời gian."

Trần Viễn Phương tiến tục luyện hoá đống linh lực khổng lồ đang bủa vây xung quanh, dòng linh lực này chuyển một phần về phía ngực hắn, phần còn lại đi vào đan điền.

Tu luyện suốt bốn tháng qua, đáng lẽ ra hắn có thể đột phá lên Chu Du cảnh, nhưng bởi vì cảnh giới càng cao, lượng linh lực cần càng nhiều, hơn nữa bỉ ngạn quỷ cũng cần nhiều linh lực hơn lúc đầu.

Việc cảnh giới tăng cao, cũng giúp bỉ ngạn quỷ trở nên mạnh hơn, mà không phải mạnh theo cách thông thường, nó luôn giữ lực lượng trên hắn ít nhất hai đại cảnh giới.

Điều này đồng nghĩa với việc bỉ ngạn quỷ biết hắn muốn trở nên mạnh hơn để kiểm soát ngược lại nó, và việc hắn luôn tìm đường c·hết càng khiến nó muốn nhanh chóng kiểm soát hắn, nên mới hấp thụ nhiều linh lực hơn trước.

Nhưng có lẽ hắn không để tâm tới chuyện này, vẫn quyết định đi trên con đường vận mệnh đã chọn trước đó, có thể c·hết thì sẽ c·hết, không thể c·hết thì tiếp tục sống, rồi bắt đầu tìm đường c·hết, lặp đi lặp lại đến khi tới điểm cuối.

...

Bên ngoài hang động băng thú vương, khung cảnh bây giờ trông vô cùng hỗn loạn, vượt xa trí tưởng tượng của đám tu hành giả.



Rõ ràng vừa mới bước vào bí cảnh, còn chưa săn dị thú, hay tìm được chút tài nguyên nào, bởi vì tiếng kêu gào dữ dội phát ra từ đỉnh núi, khiến cho vô số băng thú và đám dị thú kéo nhau di chuyển l·ên đ·ỉnh núi, tạo thành một màn r·úng đ·ộng kinh thiên động địa.

"Từ trước đến nay, bí cảnh Tuyết Chi Sơn chưa từng xảy ra việc này bao giờ, rốt cuộc trên đỉnh núi xảy ra chuyện gì?"

"Ngay khi bước vào bí cảnh ta đã cảm nhận được chuyện gì đó không ổn, chẳng ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy, chúng ta phải làm gì đây?"

Đám đệ tử Thái Thượng Kiếm Tông đứng ở giữa núi, nép vào vách đá nhìn vô số dị thú đang ồ ạt kéo l·ên đ·ỉnh núi.

Một đệ tử trông có vẻ cảnh giới cao hơn số còn lại bình tĩnh nói: "Trước mắt cứ quan sát động tĩnh xung quanh đã, vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra, nếu tò mò tìm hiểu, có thể chúng ta sẽ gặp nguy hiểm..."

Khục... Khục...

Đang nói, đột nhiên vị đệ tử liên tục ho ra máu, khiến đám đồng môn xung quanh có chút hoảng hốt.

Khi nhìn lại tâm mạch, mũi tên từ phía sau đâm xuyên qua, máu không ngừng chảy xuống, đồng thời cơ thể dần trở nên già nua.

"Lưu Vũ Hán, xảy ra chuyện gì với ngươi vậy?"

"Vương Trung Quốc, ngươi, ngươi, cơ thể ngươi cũng bắt đầu lão hoá rồi?"

Bỗng chốc, một loại cảm giác c·hết chóc hiện lên trong tâm trí đám người Thái Thượng Kiếm Tông, dường như có một loại lực lượng quỷ dị nào đó đang hấp thụ sinh cơ từng người.

"Tất cả bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động của kẻ địch, nhất định phải tìm ra hắn, bằng không tất cả chúng ta ở đây đều c·hết!"

"Chờ đã, nãy giờ các ngươi có nhìn thấy Lâm Hạc sư đệ không? Rõ ràng mới nãy vẫn còn ở bên cạnh ta, bây giờ biến mất không một tung tích rồi?"

Ngay khi một tên đồng môn Thái Thượng Kiếm Tông nhận ra sự bất thường, thanh kiếm từ phía sau hắn bất ngờ đâm xuyên qua phía trước, rồi lập tức sinh cơ bị thứ gì đó hút lấy, chưa đầy ba giây đã hoá thành bộ dạng già nua khó coi.

Khoảng thời gian tiếp theo chính là khung cảnh quỷ dị, vô cùng đáng sợ, mà đám người của Thái Thượng Kiếm Tông đều bị hút khô, hoàn toàn không thể chống cự được trước lực lượng quỷ dị lạ thường này.

Kẻ gây ra tất cả chuyện này là Lâm Hạc, một kẻ đã bị quỷ nhập thân, mất toàn quyền kiểm soát vào tay nó.

Nhưng không thể không nói, con quỷ vật này cực kỳ mạnh mẽ, nó vừa sở hữu lực lượng lớn mạnh, vừa có khả năng hấp thụ sinh cơ, thậm chí linh lực của tu hành giả cũng bị nó hấp thụ.

Sau khi g·iết c·hết đám người Thái Thượng Kiếm Tông, Lâm Hạc trở nên khát máu, đôi mắt đỏ sẫm, toàn thân nổi lên vô số đường kinh mạch, khuôn mặt cũng nhanh chóng biến đổi, không còn là người nữa, mà chính thức hoá thành quỷ.