Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bất Tử Tại Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 12: Băng thú




Chương 12: Băng thú

Trước khi có thể tiến vào trung tâm bí cảnh, tu hành giả phải bước qua được hiểm cảnh bên trong núi tuyết, không đơn thuần chỉ là dị thú thông thường, chúng mạnh hơn rất nhiều so với đám dị thú bên ngoài.

Trần Viễn Phương di chuyển được một đoạn bỗng dừng lại, nấp sau cổ thụ khổng lồ, lặng lẽ dùng Ngũ Quan Chi Cực quan sát động tĩnh phía trước, cả đám tu hành giả đang chật vật đối đầu với dị thú.

Tiếp tục quan sát tới vị trí xa hơn, vẫn chưa có người nào tiến quá xa, đa phần đều dừng lại đối đầu với dị thú, và đám người cách xa nhất chỉ khoảng vài dặm, khoảng cách không đáng kể.

Chẳng qua, thứ Trần Viễn Phương muốn quan sát không phải đám tu hành giả bình thường này, dù sao bọn họ đều ở Địa Tạng cảnh tầng chín trở xuống, hoàn toàn không ngăn cản được hắn.

Tuy cảnh giới của hắn cũng tương tự bọn họ, Địa Tạng cảnh tầng tám, nhưng với lực lượng siêu phàm từ bỉ ngạn quỷ, cảnh giới đã không còn là thước đo sức mạnh, lực lượng của hắn mạnh hơn tu hành giả Ngưng Thần cảnh, nhiều khả năng vẫn đủ sức đối đầu với cường giả Thông Thiên cảnh.

Đương nhiên chuyện này còn phải nói đến võ kỹ, thuật pháp, đạo thuật mà hắn học được, cường giả Thông Thiên cảnh sở hữu lực lượng lớn mạnh, lại còn dùng được loại võ kỹ, đạo thuật, những thứ này dư sức đánh hạ một kẻ chẳng có mấy võ kỹ như hắn rồi.

Thứ mà hắn muốn quan sát, chính là một loại lực lượng thần bí có điểm tương đồng với lực lượng của bỉ ngạn quỷ đang ở trong bí cảnh Tuyết Chi Sơn, hắn nghi ngờ quỷ vật đang ký sinh trên người một tu hành giả nào đó.

Hơn nữa, hắn cũng nghĩ đến một điều, lực lượng thông thường tu hành giả không thể g·iết hắn, nhưng nếu như lực lượng đến từ quỷ vật thì sẽ như thế nào? Liệu quỷ vật có thể g·iết c·hết quỷ vật?

"Tìm thấy rồi! Không ngờ đến tông môn đỉnh cấp như Thái Thượng Kiếm Tông lại có một đệ tử bị quỷ vật nhập thân mà không một ai biết."

Trần Viễn Phương nhìn về đám đệ tử Thái Thượng Kiếm Tông đang giao chiến với băng thú, một loài dị thú vô cùng mạnh, chỉ xuất hiện trên núi tuyết lạnh giá.

Trong số năm mươi hai đệ tử Thái Thượng Kiếm Tông, có một người vô cùng điềm tĩnh, hắn luôn nở nụ cười tà dị dõi theo đồng môn của mình, dường như đang ấp ủ âm mưu, muốn thực hiện trong bí cảnh này.

Khi đã tìm hiểu được tình hình cũng như biết vị trí con quỷ vật kia, hắn thu lại Ngũ Quan Chi Cực, sau đó nhanh chóng di chuyển l·ên đ·ỉnh núi tuyết.



"Trước tiên phải tìm được chìa khóa, con quỷ vật này cứ để nó lấy thêm sức mạnh đi, như vậy nó sẽ dễ dàng g·iết ta hơn."

Những điều Trần Viễn Phương biết được về bí cảnh Tuyết Chi Sơn không nhiều, nhưng đa phần là những điều quan trọng nhất, chìa khóa tiến vào khu vực trung tâm bí cảnh nằm ở một trong chín ngọn núi tuyết.

Thật ra bí cảnh Tuyết Chi Sơn có tổng cộng chín chìa khóa, tám chìa khóa trước đều đã bị tìm thấy bởi những tiền bối, giờ đây còn lại duy nhất một chìa khóa, suốt mười năm nay vẫn chưa ai tìm thấy nó.

Và ngọn núi đang có nhiều tu hành giả bên trong, bao gồm Trần Viễn Phương, được cho là nơi cất giữ chìa khóa cuối cùng, bởi thế nên ai nấy cũng đều tập trung tại đây.

Mà, dẫu không tìm được chìa khóa tiến vào trung tâm bí cảnh, thì tu hành giả vẫn đoạt được tài nguyên bên ngoài khu vực trung tâm, dù sao mọi thứ trong bí cảnh đều mang đến rất nhiều lợi ích, đa phần tu hành giả không đủ thực lực đều chọn ở yên đâu đó trên chín ngọn núi tuyết tu luyện.

...

Trên đỉnh núi tuyết, ngọn núi đối diện với trung tâm bí cảnh.

Trần Viễn Phương men theo sườn núi di chuyển lên tới đỉnh, vốn dĩ muốn cưỡi kiếm phi hành, nhưng quy tắc đã ngăn chặn hắn làm điều đó, chỉ có thể dùng sức di chuyển thật nhanh.

Trước mắt hắn lập tức xuất hiện băng thú, chúng to lớn hơn so với đám băng thú bên dưới chân núi, tất cả đều đứng loanh quanh một cái hang động, dường như đang cố bảo vệ thứ quý báu gì đó bên trong.

Ngẫm nghĩ lại một hồi, Trần Viễn Phương chợt nhớ ra, lúc trước các vị sư huynh Tuyết Kiếm Tông từng tiến vào bí cảnh Tuyết Chi Sơn có nói, tuyệt đối không được l·ên đ·ỉnh núi tuyết, nơi này tồn tại băng thú vô cùng hùng mạnh, một khi bị nó phát hiện, c·ái c·hết là điều khó tránh khỏi.

Thông thường mà nói, nơi càng nguy hiểm, càng xuất hiện nhiều thứ tốt, có lẽ đám tu hành giả vẫn chưa tìm thấy chìa khóa cuối cùng dẫn lối vào trung tâm bí cảnh, là bởi vì chìa khóa cuối cùng đang nằm trên đỉnh núi, dưới sự canh gác của đám băng thú Chu Du cảnh, và một dị thú hùng mạnh nào đó trong hang động.

"Không phải nói đây là bí cảnh dành cho Địa Tạng cảnh sao? Với số lượng băng thú Chu Du cảnh nhiều như vậy, thật sự đám tu hành giả bình thường có thể chống chọi lại?"



Dị thú đồng cảnh giới tuy linh lực thấp hơn tu hành giả một chút, nhưng lực lượng của nó vẫn ngang băng với tu hành giả, thậm chí lực lượng mạnh hơn vài ba phần, đối đầu trực tiếp đã khó, nếu sơ suất cái càng khó sống hơn. Cho nên tu hành giả thường hợp sức cùng nhau vây bắt dị thú đồng cảnh giới, chứ chẳng ai ngu ngốc đến nỗi tự nạp mạng mình cho chúng cả.

Băng thú Địa Tạng cảnh bên dưới chân núi đã có thể một mình đối đầu với ba tu hành giả Địa Tạng cảnh, dùng cả đoàn người Địa Tạng cảnh vây bắt băng thú Chu Du cảnh, đừng nói vây bắt, nhiều khả năng còn bị g·iết sạch.

Trần Viễn Phương chậm rãi quan sát động tĩnh xung quanh trước, chắc chắn rằng xung quanh không xuất hiện bất kỳ tu hành giả nào, tránh cho lúc hắn g·iết đám băng thú lại lộ ra lực lượng của bỉ ngạn quỷ.

Linh lực và lực lượng của quỷ vật hoàn toàn khác biệt, tu hành giả có thể dễ dàng nhận ra điểm khác biệt đó thông qua màu sắc linh lực và mùi vị tỏa ra từ quỷ vật.

Mặc dù chưa chắc chắn mùi vị quỷ vật từ Trần Viễn Phương có khác biệt gì so với những loại quỷ vật khác hay không, nhưng chỉ với màu sắc linh lực bị pha tạp, đám tu hành giả nhất định phát hiện được điều bất thường.

Sau khi không cảm nhận được linh lực của tu hành giả trong phạm vi xung quanh đỉnh núi, Trần Viễn Phương bắt đầu tạo ra bão tuyết, chuẩn bị thi triển Tuyệt Sát Kiếm Tuyết.

Với khả năng sử dụng quỷ lực gần như vô hạn, Trần Viễn Phương có thể sử dụng loại kiếm pháp Tuyệt Sát Kiếm Tuyết vô số lần, chỉ cần xung quanh có dị thú, hoặc tu hành giả bị hắn g·iết, hắn sẽ lập tức được hồi phục khi hấp thụ từ bọn họ.

Trong nháy mắt, dưới bão tuyết cuồn cuộn, hoa bỉ ngạn bên trong nhẹ nhàng lưu chuyển khắp nơi, hướng vào cơ thể đám băng thú, ngoại hình của đám băng thú khá giống với tuyết sư, nhưng to lớn hơn, trên đỉnh đầu có một cái sừng nhọn lớn như lưỡi kiếm.

Lực lượng hoa bỉ ngạn rất dễ chạm vào đám dị thú to lớn như băng thú, hơn nữa chúng không cảm nhận được nguy hiểm khi hoa bỉ ngạn chạm vào cơ thể. Bởi vì hoa bỉ ngạn chỉ là huyễn cảnh, nó thu hút sự chú ý, đồng thời xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, chờ đợi khoảnh khắc Tuyệt Sát Kiếm Tuyết được thi triển hoàn toàn sẽ phát động t·ấn c·ông từ bên trong.

Khoảnh khắc Tuyệt Sát Kiếm Tuyết được thi triển hoàn toàn diễn ra vô cùng nhanh, hai mươi bốn băng thú đứng trong bão tuyết, nhìn bão tuyết dần dần trôi đi cùng với hoa bỉ ngạn.

Khi bão tuyết cùng hoa bỉ ngạn biến mất khỏi tầm mắt, chúng bắt đầu cử động cơ thể, nhưng lại không thể làm được, dường như toàn thân đang bị trói chặt, hay nói đúng hơn, chúng không còn cảm nhận được các bộ phận trên cơ thể nữa.

Xoẹt!



Đạo quang ảnh như lôi điện chợt lóe lên, toàn bộ hai mươi bốn băng thú đều bị phân tách thành từng mảnh, thậm chí các phần bị phân tách còn chưa rơi xuống, khí huyết cùng linh lực đã được Trần Viễn Phương hút vào cơ thể.

Lúc này, một số bộ phận của băng thú tan thành mây khói, chỉ còn sót lại hai thứ, là trái tim cùng với cái sừng sắc nhọn, hai nguyên liệu vô cùng tốt dành cho tu hành giả.

Đối với trái tim băng thú, tu hành giả hấp thụ tinh hoa bên trong, giống như linh khí thông thường, chẳng qua nó đã được chắt lọc sẵn từ trước, toàn bộ đều trở thành linh lực tự nhiên, càng hấp thụ nhiều trái tim băng thú, linh lực trong cơ thể càng trở nên thuần khiết, nhưng chỉ phù hợp với băng linh căn, tu luyện hàn khí.

Về phần cái sừng sắc nhọn của băng thú, thứ này được dùng để chế tác v·ũ k·hí, vô cùng cứng cáp, Chu Du cảnh rất khó phá hủy được v·ũ k·hí chế tạo từ sừng của băng thú. Hơn nữa, kết hợp sừng của băng thú với hắc thiết và dung nham sẽ giúp v·ũ k·hí trở nên bền chắc hơn.

"Đáng c·hết! Ngươi vậy mà dám hấp thụ trái tim băng thú trước cả ta sao? Ngươi có tin ta đem ngươi đi nướng không?"

Trần Viễn Phương giật mình khi thấy dị thú kỳ lạ trên vai hắn nhảy xuống nuốt trái tim băng thú vào bụng, chẳng mấy chốc đã nuốt hết gần phân nửa trái tim băng thú.

"Chậc, kệ đi kệ đi, cho ngươi hết, chốc nữa ta g·iết dị thú bên trong nhất định thu được tài nguyên tốt hơn, phỏng chừng còn là băng thú vương, hấp thụ trái tim băng thú vương chắc chắn tốt hơn gấp trăm lần so với trái tim băng vương thông thường rồi."

Trần Viễn Phương nhìn dị thú toàn thân đen tuyền ăn hết đống trái tim băng thú, tốc độ tiêu hóa của nó cực kỳ nhanh. Thậm chí còn dùng cái miệng nhỏ đó nuốt cả trái tim to lớn vào bụng mà không hề bị mắc nghẹn. Điều này khiến hắn cảm thấy con dị thú này rất đặc biệt, bởi thế nên mới cho nó ăn hết trái tim băng thú quanh đây.

Thận trận quan sát động tĩnh xung quanh thêm một lần nữa, Trần Viễn Phương không muốn trong lúc săn g·iết dị thú có người đến làm phiền. Chưa kể đến dị thú bên trong có thể là băng thú vương, tài nguyên từ nó rất nhiều, tốt nhất không nên để người khác can thiệp vào.

Trần Viễn Phương quan sát một hồi, giống như lúc đầu, không cảm nhận được linh lực của tu hành giả xung quanh, hắn lập tức tiến vào trong hang động, bỏ lại dị thú kỳ lại của hắn bên ngoài.

"Ngươi ở đó tĩnh tâm cảm nhận linh lực từ trái tim băng thú đi, ta thấy ngươi trực tiếp nuốt vào như vậy sẽ rất phí phạm."

"Chắc nó không hiểu lời ta nói nhỉ? Cũng chẳng biết nó thật sự có khả năng hấp thụ linh lực khi nuốt vào bụng, hay chỉ vì đói quá nên làm liều nữa? Kệ đi, trước mắt nên làm chuyện chính!"

"Ngươi ở bên ngoài cố gắng canh gác giúp ta, tuyệt đối đừng di chuyển lung tung, nếu không sẽ trở thành gà nướng đấy!"

Sau đó, Trần Viễn Phương biến mất vào trong hang động, để lại dị thú đen tuyền bên ngoài đang nằm dài ngơ ngác nhìn lên bầu trời.