Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bất Tử Tại Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 11: Bí cảnh




Chương 11: Bí cảnh

Trần Viễn Phương lẩn trốn vách đá, chậm rãi quan sát tình hình xung quanh bí cảnh.

Trước đây hắn từng nghe sư phụ nói qua, bên trong núi tuyết tồn tại một loại bí cảnh, hàng năm bí cảnh sẽ được trưởng lão các tông phái hợp lực mở phong ấn.

Bây giờ nhớ lại thời điểm bốn tháng trước, hắn nhận ra đám người Minh Nguyệt Thần Tông tiến vào rừng tuyết là muốn đột phá cảnh giới lên Địa Tạng cảnh để tiến vào bí cảnh này.

Bí cảnh Tuyết Chi Sơn, một loại bí cảnh có quy tắc đặc biệt, chỉ cho phép tu hành giả Địa Tạng cảnh tiến vào, những tu hành giả có cảnh giới thấp hơn, hoặc cảnh giới cao hơn không được phép tiến vào, nếu cưỡng chế đi vào, chắc chắn sẽ bị quy tắc đ·ánh c·hết.

"Chắc hẳn đám đệ tử Tuyết Kiếm Tông cũng sẽ tiến vào bí cảnh, Chu Minh Khải hắn luôn nói bản thân có thiên phú tu luyện, hơn một năm qua chắc hẳn đã đột phá lên Địa Tạng cảnh?"

Trần Viễn Phương lẩm bẩm nhìn về phía đám tu hành giả đứng trước bí cảnh, chẳng mất chốc đã nhìn thấy hoa tuyết trên y phục một đám người, biểu tượng đặc trưng của Tuyết Kiếm Tông.

"Cổ Nghi sư tỷ không có trong đám người này, hẳn sư tỷ đang bận tu luyện, sớm ngày đột phá lên Ngưng Thần cảnh, cũng không biết suốt hơn một năm qua sư tỷ sống như thế nào, có vì lời nói của ta mà chừa lại đường sống cho Chu Minh Khải?"

Trần Viễn Phương nhớ rõ khoảnh khắc hắn rời khỏi Tuyết Kiếm Tông, hắn biết thế nào Cổ Nghi sư tỷ cũng sẽ vì hắn rồi tìm đến chỗ Chu Minh Khải, giúp hắn trả lại mối nhục hủy đi đan điền.

Dĩ nhiên hắn không mong muốn điều đó xảy ra, thân phận của Chu Minh Khải bất phàm, Cổ Nghi sư tỷ dính dáng đến chuyện này sẽ gặp phải nhiều vấn đề rắc rối, ảnh hưởng đến con đường tu hành của nàng, chẳng thà cứ để mọi thứ đi qua, xem như một đoạn ký ức vô nghĩa và vứt bỏ nó vào xó xỉnh nào đó.

Lúc này, những đạo quang ảnh từ bốn phương tám hướng bay tới chỗ bí cảnh, đám tu hành giả đều cúi đầu cung kính trước các vị trưởng lão, trong đó có một người đạt tới cảnh giới Thông Thiên cảnh, dường như không thuộc bất kỳ tông môn nào.

"Dương Lăng đại sư, lần này lại nhờ ngài giúp mơ phong ấn rồi." Phùng Chí Thanh, trưởng lão Tuyết Kiếm Tông nhẹ cúi người nói.

Dương Lãng đại sư là trận pháp đại sư vô cùng nổi tiếng ở Đại Việt quốc, người đầu tiên tu luyện trận pháp đạt tới cảnh giới Thông Thiên cảnh, thiên phú trận pháp thì tuyệt đối không một ai trong Đại Việt quốc sánh bằng, ngay cả các đế quốc khác cũng chưa chắc có người sáng ngang với lão.



Hơn nữa, lão là người sáng lập Thiên Cơ Tháp, nơi dành riêng cho những tu hành giả đam mê với trận pháp, phù chú, hội họa, thế lực này không thua kém gì so với các tông môn đỉnh cấp.

"Không vấn đề gì, các ngươi cũng tặng ta không ít tài nguyên, chút chuyện nhỏ này thật sự không đáng nhắc tới." Dương Lãng đại sư khách sáo đáp, sau đó lão phất tay một cái, trận pháp hiện lên bên trên bí cảnh, nói: "Được rồi, các ngươi nhanh cùng ta truyền linh lực vào trận pháp, mở ra phong ấn bí cảnh!"

Ngay lập tức, đám trưởng lão của các tông phái nghe theo hiệu lệnh từ Dương Lãng đại sư, toàn bộ truyền dẫn linh lực đến trận pháp, giúp trận pháp được khuếch đại, cuối cùng hình thành trận pháp hoàn chỉnh.

Tại mắt trận, một nguồn linh lực khổng lồ phóng thẳng xuống bí cảnh, khiến phong ấn bên ngoài bí cảnh không ngừng dao động dữ dội, màn chắn vô hình bên ngoài nhanh chóng bị nguồn linh lực khổng lồ phá hủy, mở ra vòng xoáy bên ngoài bí cảnh.

Đây là trận pháp cực phẩm dùng để mở các loại phong ấn, Thiên Địa Khai Phong Trận, muốn luyện thành loại trận pháp cực phẩm này, Dương Lãng đại sư đã phải dùng đến hai mươi lăm năm. Trong suốt khoảng thời gian đó lão chỉ tập trung vào nghiên cứu trận pháp, không làm bất kỳ thứ gì khác.

Thiên Địa Khai Phong Trận mặc dù đã được luyện thành, gần như có thể mở tất cả phong ấn trong Linh Lung đại lục. Nhưng loại trận pháp này quá khủng bố, phải cần đến nguồn linh lực khổng lồ để khai trận, một khi đã khai trận, chỉ có thể truyền linh lực vào cho đến lúc cạn kiệt, lúc đó mới dừng trận pháp lại.

Để đảm bảo không bị kẻ địch tập kích trong quá trình thi triển trận pháp, Dương Lãng đại sư cùng các trận pháp sư đã tạo ra kết giới ngăn cách và bảo vệ khỏi lực lượng đến từ bên ngoài.

Bởi vì núi tuyết không thuộc về bất cứ ai, nên các tông phái ma đạo vẫn có thể tiến vào như thường, hiện tại một số đệ tử ma đạo nổi bật đang có mặt ngay bên cạnh bí cảnh, nhưng lần này không có đệ tử của Minh Nguyệt Thần Tông.

Dương Lãng đại sư vừa niệm pháp vừa nói: "Tất cả những tu hành giả Địa Tạng cảnh bây giờ được phép tiến vào, các ngươi có thời bảy ngày để tranh đoạt thiên tài địa bảo. Sau bảy ngày nếu các ngươi không quay về điểm xuất phát và ra khỏi bí cảnh, thì các ngươi sẽ ở trong bí cảnh một năm để chờ ngày phong ấn được mở ra, tốt nhất nên tranh thủ thời gian ra ngoài sớm. Hơn nữa, không phải cứ ở trong bí cảnh là các ngươi có thể thoải mái thu thập tài nguyên, thực chất khi phong ấn đóng lại, linh lực bên trong cũng biến mất, đồng thời mọi thứ giống như ngưng đọng thời gian. Hi vọng các ngươi hiểu lời ta nói, còn giờ thì nhanh chóng tiến vào đi!"

Đám đệ tử các tông phái lập tức ồ ạt kéo vào bí cảnh, đa phần là các tu sĩ chính đạo, còn đám tu sĩ ma đạo thì vẫn như mọi khi, luôn vào sau cùng để thực hiện kế hoạch đen tối của chúng.

Ngay khi đám tu sĩ chính đạo tiến hết vào trong, lần lượt đám tu sĩ ma đạo tiến vào, Trần Viễn Phương tranh thủ thời gian này trà trộn vào đám người Huyết Kiếm Tông.

Trước đó hắn từng g·iết một đám đệ tử Huyết Kiếm Tông, nhặt được túi trữ vật của chúng, bên trong có khá nhiều tài nguyên, cũng như y phục trong tông môn, lần này đều nhờ vào nó nên hắn dễ dàng trà trộn và đi vào bí cảnh.



...

Bí cảnh Tuyết Chi Sơn.

Trần Viễn Phương chậm rãi mở mắt ra nhìn, phía trước gồm chín ngọn núi tuyết nằm ở bốn phương tám hướng, và một khu vực trống nằm giữa trung tâm chín ngọn núi tuyết.

Hắn chỉ từng nghe nói vài điều về bí cảnh Tuyết Chi Sơn, nơi nguy hiểm nhất trong bí cảnh này chính là khu vực trống giữa chín ngọn núi tuyết, cũng như khu vực chứa nhiều thiên tài địa bảo nhất, đa phần tu hành giả vào bí cảnh đều sẽ cố đi vào khu vực trung tâm để đoạt nhiều tài nguyên.

Lúc này, đám đệ tử Huyết Kiếm Tông đang bàn bạc kế hoạch, mục tiêu của các nhóm đệ tử ma đạo tương đối giống nhau, đều nhắm vào các tu sĩ chính đạo trước, sau đó mới tranh giành tài nguyên, hoặc mai phục ở đâu đó, chờ đám tu sĩ chính đạo chiếm được tài nguyên sẽ xông ra đoạt từ tay họ.

Đột nhiên, Trần Viễn Phương cảm nhận được vô số ánh mắt đang tập trung nhìn về phía hắn, đám đệ tử Huyết Kiếm Tông tỏ ra nghi ngờ, liên tục thì thào lẩm bẩm.

"Các ngươi có ai từng nhìn thấy hắn chưa?"

"Chưa từng thấy, tuy mặc y phục của Huyết Kiếm Tông chúng ta, nhưng chắc chắn không phải người của Huyết Kiếm Tông."

"Khí tức trên người hắn hoàn toàn không giống với khí tức trên người Huyết Kiếm Tông chúng ta, tên này rõ ràng là kẻ g·iả m·ạo!"

"Hơn nữa, rõ ràng trước đó đám đệ tử vừa gia nhập nội môn được phép ra ngoài lịch luyện, đến nay hơn một năm rồi vẫn chưa xuất hiện."

"Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là người đã g·iết đám đệ tử đó và g·iả m·ạo thành người của Huyết Kiếm Tông chúng ta!"

Trần Viễn Phương nghe rất rõ lời nói từ đám đệ tử Huyết Kiếm Tông, quả thật đám người này thông minh hơn hắn nghĩ, lại có thể nhận ra chỉ trong phút chốc.



Nhưng mà, mấy chuyện này thì có vấn đề gì chứ? Chỉ là Địa Tạng cảnh, ngay cả đạo sư Ngưng Thần cảnh của Minh Nguyệt Thần Tông còn bị hắn g·iết trong nháy mắt, đám ô hợp này đừng nói một chiêu, nửa chiêu cũng khiến chúng chầu trời rồi!

Khi bước chân của một tên đệ tử Huyết Kiếm Tông vang lên, toàn bộ bốn mươi chín người cùng lúc xông lên, hướng tới chỗ Trần Viễn Phương, đồng thời vô số thanh kiếm trên bầu trời tản phát ánh lửa lao nhanh xuống.

"Dám s·át h·ại đồng môn chúng ta, còn hiên ngang trà trộn vào hàng ngũ của chúng ta, đúng là sỉ nhục Huyết Kiếm Tông, ngươi phải c·hết!"

Bão tuyết kéo đến, sương mờ che khuất tầm nhìn, vô số hạt tuyết theo cơn bão cuốn lấy đám người Huyết Kiếm Tông, nhốt vào trong bão tuyết lạnh giá vô tận.

Trong bão tuyết, ban đầu chỉ thấy ánh đỏ mờ mờ ảo ảo chiếu rọi xung quanh, sau đó những đóa hoa bỉ ngạn men theo bốn phương tám hướng di chuyển về phía đám người, khiến bọn họ bị mê hoặc bởi thứ xinh đẹp hư ảo này.

Trần Viễn Phương lẫn vào trong hoa bỉ ngạn, từng đạo kiếm ảnh không ngừng chém tới chỗ đám người, nhưng bọn họ vốn dĩ không cảm nhận được bất cứ thương tổn nào, vẫn trơ mắt nhìn về những đóa hoa bỉ ngạn.

Thời điểm bão tuyết tan biến, chỉ còn lại vô số hạt tuyết từ trên trời rơi xuống, hoa bỉ ngạn cũng nhanh chóng biến mất vào giữa không trung, đám người Huyết Kiếm Tông hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra.

Bấy giờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Viễn Phương, hắn lạnh lùng gác kiếm, nhẹ nhàng nâng đỡ đóa bỉ ngạn cuối cùng trên tay, thổi một hơi khiến nó tan biến vào hư không.

Sau đó, vô số đạo kiếm ảnh từ cơ thể đám người Huyết Kiếm Tông hiện lên, mỗi một nhát đều chém vào từng bộ phận trên cơ thể từ bên trong, phá nát lục phủ ngũ tạng.

Chưa đầy nửa giây sau, toàn bộ bốn mươi chín người của Huyết Kiếm Tông bạo thể mà c·hết, khí huyết cùng linh lực bay vào người Trần Viễn Phương, trở thành một phần lực lượng của hắn và bỉ ngạn quỷ.

Trần Viễn Phương bình tĩnh gom hết đống túi trữ vật thu về túi trữ vật của bản thân, rồi nhanh chóng di chuyển đến ngọn núi tuyết phía trước.

Từ khi bước chân vào bí cảnh, đám tu hành giả kia đã di chuyển hết lên núi tuyết rồi, nếu còn chậm trễ, thiên tài địa bảo sẽ chẳng còn lại bất kỳ thứ gì.

Dị thú kỳ lạ trên vai Trần Viễn Phương giống như bám dính vào người hắn, ngay cả khi thi triển Tuyệt Sát Kiếm Tuyết, nó vẫn bình thản ngồi trên vai, chứng kiến một màn bỉ ngạn trong tuyết g·iết c·hết đám người.

Hơn nữa, nãy giờ nó luôn hối thúc hắn tiến vào sâu bên trong núi tuyết, dường như nơi nó muốn đến là trung tâm của bí cảnh, chắc hẳn thứ gì đó vô cùng quý báu đang thu hút nó.

Nhưng mà, hắn cũng chẳng quan tâm lắm, thiên tài địa bảo có hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao mục đích cuối cùng vẫn là được giải thoát khỏi bỉ ngạn quỷ, đám người kia trở nên mạnh hơn ngược lại có thể giúp hắn c·hết, còn nếu bọn họ vẫn yếu đuối như đám người này, vậy thì hắn buộc phải chiếm đống tài nguyên đó tự thăng tiến sức mạnh bản thân.