Bắt Được Em

Chương 17: Một cơ hội




Từ Du Chính nhìn thấy Chu Giai Kỳ đi dạo trong siêu thị nhỏ nơi này, liền để cho người phụ trách dời đi trước, lặng lẽ kéo một chiếc xe kéo đi theo sau cô, muốn xem xem cô có thói quen mua gì ăn gì. Anh đã đi theo sau cô một hồi lâu liền không thấy cô có phản ứng gì, anh chỉ có thể cười thầm bởi chính anh cũng chưa bị cô phát hiện. Nhưng sau khi mỉm cười với suy nghĩ của mình anh ngẩng đầu lên liền không thế cô đâu hết.

Chợt một vật sắc lạnh kề đến bên phía cổ anh đủ cho anh biết vật đó là gì. Từ Du Chính nhẹ nhàng đứng lại, dơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng. Lúc này, người phía sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng:

- Không muốn chết thì đưa tiền đây!

Từ Du Chính chỉ có thể bất lực cười lên thành tiếng, cái giọng nói như mèo kêu này của cô có thể dùng để đi trấn lột tiền hay sao. Anh quay lưng lại liền thấy cô đang đứng lên chiếc ghế nhựa mới có thể với dao đến cổ anh. Anh nhẹ nhàng cầm lấy chiếc dao nhỏ trên tay cô xuống sau đó ôm cô xuống khỏi chiếc ghế kia. Không nói nhiều chỉ cùng cô cười dịu dàng đặt lại chiếc dao về đúng vị trí của nó.

- Anh cho em hết tiền của anh, em có lấy hay không? Là anh nguyện ý dâng lên cho em, không phải nói đến việc cướp của cướp sắc của em đâu, có được không?



- Anh biết nấu cơm không? Biết em thích ăn món gì không? Biết em có thói quen gì không?

- Anh đều học được hết, ba Chu nói em thích ăn thịt lười ăn rau, không biết ăn những loại rau có lá mà chỉ ăn loại củ, em không thích uống nước có ga mà thích uống các loại sữa hạt, em thường thích ăn cay nhưng dạ dày không tốt, tất cả những điều này anh đều đang học, chỉ là cần em chỉ dẫn anh nhiều hơn, anh muốn em cho anh một cơ hội.

- Em không muốn cho.

- Giai Kỳ, anh biết hôm đó khi đến nhà em đã tỉnh, khi đó anh đã nghĩ anh có thể dùng thủ đoạn hèn hạ nhất những ba năm trước ép buộc em, nhưng anh đã không thể làm như thế, anh nhớ em từng nói em muốn được anh tôn trọng, muốn anh hiểu được cảm giác của anh, vậy nên anh muốn theo đuổi em lại từ đầu, chứ không giống như chuyện của ba năm trước.

Chu Giai Kỳ không lên tiếng thêm gì chỉ lẳng lặng đi về phía trước, không đuổi anh đi cũng như không hề lớn tiếng, nhưng khi Từ Du Chính nhìn thấy Chu Giai Kỳ cần vào gói đồ ăn vặt đặt vào chiếc xe nơi anh vẫn kéo nãy giờ mà trống không liền mỉm cười đẩy xe đi đến bên cạnh cô.

- Vậy làm phiền Từ tiên sinh thanh toán giúp em rồi, em sẽ tiêu thật nhiều thật nhiều tiền của Từ tiên sinh đến lúc nào chán liền đá anh không cần anh nữa.

Từ Du Chính nghe được nửa câu đầu liền vui vẻ cười nhưng đến nửa câu sau anh hận không thể cùng cô cãi nhau một trận, cô mới ngầm đồng ý với anh, anh không thể nào mà phá vỡ sự hài hòa của lúc này được.



Chu Giai Kỳ hôm nay lựa chọn thật nhiều đồ ăn vặt, sau cùng vẫn là không quên mua thêm một ly trà sữa rồi dời khỏi, lúc này đến Từ Du Chính cũng thắc mắc nhìn cô. Không phải anh mới kêu Tần Quách Hiền đưa đến rất nhiều trà sữa rồi sao. Sau khi nghe được câu chuyện Tần Quách Hiền vì muốn trốn tránh chuyện mọi người trong văn phòng gán ghép yêu đương liền tỏ ra ý vậy khiến anh cũng chỉ biết bật cười không thôi.

Hai người cùng nhau đi về lại Giai Đình, cô vui vẻ cầm ly trà sữa đi đằng trước, Từ Du Chính xách hai túi bóng lớn đi đằng sau, nhưng điều khiến anh cảm thấy thích thú hơn là cô gái kia nhất định không chịu để cho Tần Quách Hiền giúp anh xách đồm nhất định phải là anh xách.

Mọi người trong công ty nhìn bóng dáng hai người liền xôn xao bàn tán, cô gái nhỏ đi phía trước trên tay vẫn cầm ly trà sữa vừa đi vừa uống, người đàn ông cao lớn lại đi phía sau cô nhưng lại hoàn toàn dồn sự chú ý lên người cô gái kia. Giàu có, lịch lãm, hoàng kim đều là những từ mà hội chị em trong công ty thi nhau bàn bạc. Đến ngày cả Chu tổng đi qua hai người cũng nhìn nhau nở nụ cười chào hỏi. Chính tỏ một đám cưới sẽ diễn ra vào tương lai gần.

Từ Du Chính lần đầu tiền nhìn thấy Chu Giai Kỳ ăn đồ ăn vặt, cô không ăn nhiều, một gói Snack ăn mãi gần nửa buổi chiều mới hết, đến khi anh hỏi cô lại nói tiêu tiền của anh thật nhiều chứ không hề thích ăn những món này, còn không quên nói rằng những loại này toàn đồ có chất bảo quản hóa học còn không ngon bằng bánh bao của ba Chu.

Cả một buổi chiều loanh quanh cùng Chu Giai Kỳ ở văn phòng nhỏ bé, Từ Du Chính không hề muốn trở về Từ Thị làm việc, anh muốn cùng cô về lại biệt thự ở vùng ngoại ô khi trước, nhưng anh lại sợ cô mới ngầm cho anh cơ hội, nếu đòi hỏi nhiều quá sẽ khiến cô không bằng lòng.

Buổi tối hai người cùng trở về lại căn chung cư nhỏ của nhà họ Chu, bốn người ngồi cùng nhau trên một bàn ăn, bỗng nhiên Chu Gia Huy lên tiếng nói với Từ Du Chính và cả nhà một câu nói:

- Từ Du Chính, tôi biết cậu có tin tức về bà ấy, có thể nói cho tôi được không, dù sao đi chăng nữa, bà ấy cho dù không tốt thì hiện tại tôi cũng không thể vì có chút danh vọng rồi liền phủi tay không nhận mẹ được. ngôn tình tổng tài

Cả căn phòng dường như sững lại, không ai nói thêm một lời gì. Từ Du Chính sau lần đưa Chu Giai Kỳ đi gặp lại người đó cô ấy dường như không hề vui nên anh cũng không nhắc đến nữa, huống hồ gì anh còn nghe được câu nói cô muốn anh giết bà ấy đi, điều này đối với anh quả nhiên quá khó.

- Ba, con không nói sẽ đón mẹ về đây cùng chung sống, con chỉ là sẽ lo cho mẹ cuộc sống không vất vả giống như lúc trước nữa. Dù sao đi nữa, mẹ đã bỏ con là sự thật, nhưng mẹ là mẹ của con càng không thể thay đổi. Con chỉ có thể chịu trách nhiệm chăm sóc không để mẹ quá thiệt thòi, con không thể mang danh là người con bất hiếu. Ba hiểu cho con được không?

- Bà ấy đang sống rất tốt.

Chu Giai Kỳ lên tiếng.

Không khí trong căn phòng vốn dĩ đã căng thẳng, vì lời nói của cô lại càng khiến mọi người lo lắng, bởi vì Chu Giai Kỳ vốn dĩ không thích mẹ, ba năm trước cũng vì thế mà đến hiện tại cha Chu và Chu Gia Huy đều chưa hề nhắc đến chuyện đó. Nhưng làm con không thể không báo hiếu, điều Chu Gia Huy nói không thể cứ để mãi quẩn quanh, Từ Du Chính thấy vậy liền nói sang chuyện kinh doanh cùng Chu Gia Huy giải quyết sự khó sử trong bữa cơm này.