Vài ngày sau ngày nào Từ Du Chính cũng xuất hiện trước cửa nhà cô trước giờ ăn tối, nói là nấu cho anh ăn một bữa tối, nhưng anh cũng rất biết điều, hôm thì mang đến chai rượu đế, hôm thì mang đến hoa quả, thậm chí có những ngày anh đến rất sớm cùng phụ ba Chu nấu cơm, tiện thể hỏi dù những thói quen ăn uống của Chu Giai Kỳ, Chu Giai Kỳ cô có ghét cũng không thể ghét nỏi. Thậm chí cô còn biết chính cha cô đã bị Từ Du Chính mua chuộc mất rồi. Bởi cô còn nghe thấy ba cô nói, anh muốn ở lại đây cha cô liền đem phòng kia sửa sang lại thành phòng nghỉ cho anh đến ở.
Thấy thái độ của cha Chu với người đàn ông kia như vậy Chu Gia Huy liền muốn để em gái ra bên ngoài không cần chở về nữa.
Nửa tháng trôi qua, sự có mặt của Từ Du Chính khiến căn nhà vốn neo người trở lên vui vẻ, anh không những cùng Chu Gia Huy bàn về chuyện kinh doanh lại còn có thể cùng cha Chu đánh cơ, mà điều khiến Chu Giai Kỳ bất ngờ hơn đó là, cô không thể hiểu được Chu Gia Huy và Từ Du Chính thân nhau đến vậy từ bao giờ. Hai người một bên chia nhau nấu cơm rửa bát lại thêm một bên cùng nhau bàn về những phương án đốc thúc kinh doanh, vốn dĩ ban đầu cô làm Phó tổng của Giai Đình đến hiện tại cũng chỉ còn là ngồi chờ kí duyệt. Từ Du Chính để chính Tần Quách Hiền làm trợ lý cho cô.
Ban đầu cô cũng không muốn nói nhiều, khuôn mặt không mấy vui vẻ mỗi khi thấy Tần Quách Hiền đến báo cáo, dần dà cô cũng chỉ là ngồi nghe và hỏi lại một vài điểm thắc mắc của riêng cô, sau đó Tần Quách Hiền lại gọn gàng làm sạch sẽ mọi chuyện, Chu Giai Kỳ vốn không muốn anh, nhưng đến lúc thấy anh làm việc quá tốt lại thấy ỉ lại và lười nhác. Mỗi ngày cô đến công ty chỉ để ngồi đọc hợp đồng và kế hoạch, thi thoảng lại đến phòng trà nước ngồi nghe chuyện yêu đương của mấy nữ đồng nghiệp.
Hôm nay cô cũng vậy, giờ trà chiều là lúc mọi người thi nhau kể về những câu chuyện yêu đương thú vị về các cặp đôi, ở Giai Đình vốn không hề cấm chuyện yêu đương chốn công sở, vậy nên chuyện này là khởi nguồn cho mọi nụ cười. Nào là A Trương của phòng kỹ thuật sau thời gian tìm hiểu với bạn gái cuối cùng cũng sắp kết hôn. Hoặc là Tiểu Mỹ vốn là cô gái được mệnh danh là quyến rũ nhất lại được nhận thêm hoa và quà của bạn trai mới, tất cả đều là những người muốn tán tỉnh cô nhưng đều chưa được cô nhận lời.
Bỗng nhiên lại có một đồng nghiệp quay sang hỏi Chu Giai Kỳ:
- Tiểu Chu, em có bạn trai chưa? Chị nghĩ em vừa tài giỏi lại thông minh, chắc chắn cũng có nhiều người để ý lắm đúng không?
- Không có, không có, em còn nhỏ tuổi, hơn nữa, có lẽ em còn đợi anh hai em lấy vợ xong mới hẹn hò.
- Vậy em không thấy anh trai em đưa bạn gái về sao? Vậy em hỏi Chu Tổng xem có muốn hẹn hò với chị thử không, Chu tổng đẹp trai vậy mà có thể ở bên cạnh chị, vậy là cuộc đời chị nở hoa đẹp đẽ rồi.
- Chị chỉ vì cái mặt của anh trai em thôi sao? Anh trai em rất tốt, chăm sóc em từ nhỏ đến lớn, lại biết nấu ăn nữa, đảm bảo chỉ có một không hai.
- Nhưng mà làm sao được, anh ấy không để mắt đế mấy chị em trong cơ quan mình đâu.
Kết thúc lời nói đấy lại là một tràng cười của mọi người, lúc này Tần Quách Hiền mua rất nhiều trà sữa đến mời mọi người, liền bị một nữ nhân viên lên tiếng hỏi:
- Trợ lý Tần có bạn gái chưa?
- Tôi chưa có. - Tần Quách Hiền bình thản trả lời.
- Vậy anh có ý đồ với Tiểu Chu của chúng tôi không đấy, tôi thấy năng lực anh rất tốt, chuyên nghiệp, sao không đi làm ở những công ty lớn lại đến đây làm trợ lý cho Tiểu Chu vậy, anh nói thử xem có phải Tiểu Chu làm anh động lòng rồi không?
- Tôi bị giáng chức.
- Vậy anh làm ở đâu mà bị giáng chức.
- Từ Thị.
- Có phải là chỗ của cái người họ Từ cái gì mà Từ Du Chính đó không? Nói cũng lạ ghê, Từ thị và Giai Đình không có quan hệ gì, sao lại giáng chức anh đến đây chứ. Anh nói Từ Thị giáng chức anh xuống đây vậy vẫn nhận lương của Giai Đình sao?
- Phu nhân, tôi xin phép.
Tần Quách Hiền đối mặt với những người còn lại tự nhiên tìm cách lui cho mình. Nhưng câu nói Phu nhân tôi xin phép của anh ta kia, có nghĩ là anh ta đang ở cạnh phu nhân của Từ Du Chính kia, vậy không phải công ty của họ đang là của vợ người kia sao. Vốn đã biết được Từ thị lớn mạnh, ai ai đều muốn lấy lòng, thậm chí muốn đến đấy làm việc, nhưng phu nhân của họ ở nơi này rồi còn cần gì đến đó sao. Phúc lợi đương nhiên không cần lo lắng và bàn đến.
Nhưng khi mọi người nhìn về phía người mà Tần Quách Hiền gọi là phu nhân liền một mặt ngạc nhiên khó tả. Là Chu Giai Kỳ sao, chính là cô gái nhỏ nói không có người yêu này sao, chuyện này khó nói ghê nhé, nếu cô ấy nói như vậy không khác nào là do hai người họ đã ở bên nhau lâu rồi nhưng vì lo lắng phía bên anh trai chưa có bạn gái nên còn chưa muốn công khai sao.
Chu Giai Kỳ nhìn thấy mọi mũi nhọn đang hướng về phía mình liền nhanh chóng muốn dời khỏi, thực sự nơi này ở lâu chính là khó giải quyết.
Cô vốn là một phó tổng nhỏ bé, được anh trai thương yêu chiều chuộng đã đủ khiến cho cả công ty ngưỡng mộ, hiện tại lại thêm một người đàn ông đứng sau chống lưng vậy không phải cô sẽ bị cả công ty ganh tỵ chết mất sao. Huống hồ cô cũng chỉ là muốn bình bình yên yên sống những tháng ngày vui vẻ, yêu đương đủ mệt công việc kiếm tiền lại càng mệt hơn không phải sao. Vậy sao cứ phải đâm đầu vào yêu làm chi nữa, hơn nữa cô còn phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền cơ mà.
Vất vả một lúc mới có thể dời đi, cô hận hực nhìn Tần Quách Hiền đang ngồi ở trước bàn làm việc của mình, từ ngày Tần Quách Hiền đến đây làm trợ lý cho cô liền được kê thêm một bàn làm việc trước mặt cô cạnh cửa ra vào, hơn nữa người kia thi thoảng cũng lấy lý do để đến, Tần Quách Hiền một mặt phải làm trợ lý cho cô, lượng công việc cũng không nhiều chủ yếu là vì Từ Du Chính giao thêm cho việc điều hành sản xuất là thu hút thêm nguồn vốn đầu tư vào Giai Đình, nên công việc của anh so với khi làm trợ lý cho Từ Du Chính vẫn là nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Này, anh không thể nói chuyện hẳn hoi được à, ai là phu nhân nhà anh hả?
- Phu nhân, cô có biết mỗi lần trước mặt Từ tổng tôi gọi một tiếng phu nhân liền không bị quát nữa không? Vậy nên chiêu này rất hữu dụng.
Chu Giai Kỳ nghe xong không buồn đáp lại lời Tần Quách Hiền bước về phía chiếc ghế xoay của mình ngồi xoay xoay, xong lại nhìn thấy khuôn mặt của anh lại càng không muốn ở nơi này nữa. Cô lại đứng lên đi ra khỏi căn phòng.
Suy nghĩ một hồi cũng không biết lên đi đâu, Chu Giai Kỳ liền một mình đến siêu thị nhỏ phía đối diện công ty. Nơi đó cũng thuộc sản nghiệp từ Từ thị, nhưng cô không mấy quan tâm, đi lòng vòng quanh tất cả các khu hàng gia dụng lại đến khi bán đồ ăn vặt. Đến bản thân cô cũng không biết muốn làm gì ở nơi này, chỉ là muốn đi một nơi nào đó, không muốn để những suy nghĩ lớn nhỏ vừa rồi trong đầu. Chu Giai Kỳ lặng lẽ đi khắp các gian hàng nhưng cũng không hề để ý đến người đàn ông vẫn lặng lẽ theo cô.