Vài ngày sau đó, Từ Du Chính liền đưa Chu Gia Huy đến nơi mẹ mình đang ở, nơi bà sống không quá tốt nhưng cũng không hề nói là tồi tàn. Từ Du Chính cũng kể lại những chuyện cờ bạc của Dương Hiền Nhị khiến cho chính bản thân Chu Gia Huy cũng không thể chấp nhận được, một người mẹ sẵn sàng vì bốn trăm vạn tệ có thể bán đi lần đầu tiên của cô con gái vừa tròn mười tám. Anh thương không đành, hận cũng chẳng hết, một bên là mẹ, một bên là em gái, anh buộc phải đưa ra lựa chọn cho chính mình.
Dương Hiền Nhị nhìn thấy bóng dáng Chu Gia Huy liền hiểu được dụng tâm của anh, nhưng bà nhất quyết không muốn anh lo lắng cho bà, trải qua ba năm bà cũng đã tĩnh tâm hơn rất nhiều, thậm chí đã có thể nhận ra được sai trái của mình đã gây ra. Bà đến hiện tại chỉ cảm thấy may mắn bởi người đàn ông kia cuối cùng cũng là thật tâm với con gái bà, nếu không có lẽ, bà cả đời cũng không thể tự tha thứ cho bản thân mình được.
Chu Gia Huy quay trở về công ty liền đứng trước cửa phòng em gái một hồi lâu, cô gái ấy dường như vẫn đang say sưa làm việc, công việc của cô vốn không nhiều, nhưng là người đã từng trải qua nhiều vấp ngã trong kinh doanh khiến cô gái nhỏ nhất trong gia đình lại luôn là người suy nghĩ thận trọng nhất.
Tất cả những hợp đồng kế hoạch đều được cô kiểm tra kỹ càng trước khi trình lên cho anh, thậm chí cô không tiếc thời gian của mình để lập ra kế hoạch thử nghiệm cho đến khi đạt được mục đích chính xác nhất, điều này khiến cho Chu Gia Huy giống như có một chiến tướng khi bên cạnh có một người đồng hành tuyệt vời đến vậy. Ba năm qua hai người cùng nhau trải qua đến như thế, mặc dù biết trong lòng cô còn nhiều mối chẳng chở nhưng anh biết cô đã cố gắng giấu xuống đáy lòng có nghĩa là bản thân cô cũng không muốn nhớ đến. Anh không thể muốn cô lại khơi nên những cảm xúc đau thương và mất mát đó được.
Cuộc sống của gia đình họ có lẽ như bây giờ là đầy đủ và vui vẻ nhất rồi.
Lúc quay trở lại thang máy, vốn dĩ Chu Gia Huy không có mấy để ý, nhưng người phụ nữ trong khoang thang máy kia lại khiến anh sững sờ, người đó, đã năm năm rồi, anh trốn tránh năm năm, đến hiện tại, sự trốn tránh của anh dường như lại là vô ích.
Hai người đứng trong thang máy, đều trầm tư yên lặng, thang máy cứ thế đi lên đến tầng cao nhất rồi dừng lại, không gian vẫn lạnh lẽo và trầm tư. Đến cuối cùng Chu Gia Huy vẫn là lạnh lùng bước ra khỏi thang máy. Lúc này, thư ký của Chu Gia Huy đi đến thang máy nhìn thấy Hải Tuệ liền nhẹ nhàng gọi cô đến làm thủ tục khai báo để chuẩn bị vào phòng vấn. Hóa ra hôm nay cô đã đăng kí đến đây phỏng vấn làm trợ lý Tổng giám đốc.
Kết thúc buổi phỏng vấn Chu Gia Huy cuối cùng vẫn không nhịn được báo thư ký gọi Hải Tuệ quay trở lại. Hai người lần này đối diện nhau, nhưng vẫn yên lặng như thế cho đến khi Chu Gia Huy quyết định lên tiếng trước:
- Em đi du học về rồi?
- Đúng, chuyện năm năm trước anh có gì muốn giải thích với em không?
- Em xác định làm việc ở đây chứ không phải một nơi nào khác tốt hơn sao?
- Em quay trở về đây không được sự chấp nhận của mẹ, nên em và mẹ từ mặt nhau rồi!
- Em nhất định muốn anh nói lại chuyện năm năm trước sao?
- Anh nghĩ là anh làm như vậy là tốt cho em sao? Anh có biết năm năm qua em sống như nào không, đêm nào em cũng không ngủ được, mỗi lần nhớ đến anh em lại sợ chính bản thân mình quên mất anh, nên em tự dặn lòng mỗi phút em đều nhớ. Em cố gắng quên đi, nhưng đến khi em sắp quên được anh rồi thì em mới biết rằng, vốn không phải anh không yêu em, mà là ngày hôm đó mẹ em đã đến gặp anh.
- Hải Tuệ, chúng ta đừng nói đến chuyện này được không?
- Em quay lại là để tìm anh, nhất định lần này anh có ra sao, có làm điều gì để trốn tránh em đều không muốn buông tay nữa. Năm năm đối với em là đủ rồi.
Cả căn phòng lại yên lặng, Chu Gia Huy đứng lên nhìn về phía cửa kính, phải anh sao lại không nhớ cô cơ chứ, khuôn mặt cô hàng trăm hàng nghìn lần luôn ẩn sâu trong tâm trí anh, nhưng anh cũng không thể quên những lời nói năm đó của mẹ cô. Mẹ cô muốn cô có danh vọng, có học thức, có thể đứng hiên ngang trong xã hội trong nam khinh nữa như lúc bấy giờ. Cả gia đình họ chỉ có một cô con gái, bà không muốn nói hai người đến với nhau phải là môn đăng hậu đối, nhưng bà muốn con bà kết giao với những gia đình tử tế, đặc biệt càng không muốn con bà có bất kì quan hệ gì với con cái của một gia đình bố mẹ ly hôn, còn người mẹ lại là con nghiện cờ bạc. Từng lới nói đay nghiến thật sâu vào tâm tư của Chu Gia Huy nhiều năm. Khuôn mặt xinh đẹp của cô luôn hiện lên cùng với những lời nói của mẹ cô khiến năm năm nay anh trốn tránh, thậm chí không hề muốn yêu đương với bất kì ai.
Nhưng sau năm năm Hải Tuệ trở về từ nước ngoài, lại thẳng một đường đến nơi này tìm anh, yêu thương của anh ùa về, nhưng làm sao có thể đánh đổi lại được quá khứ. Anh đã nói chia tay với cô rồi, sao có thể vì cô mà không khỏi suy nghĩ. Anh đã chấp nhận buông tay cô để cô có cuộc sống tốt đẹp hơn, anh không muốn cô treo cổ mãi trên một cái cây là anh mà chôn vùi cả cuộc đời tươi sáng của mình. Cô từng là hoa khôi của trường đại học, xinh đẹp giỏi dang, còn anh là một anh học trò nghèo, đánh đổi cả mạng sống của mình bạt mạng đi làm thêm kiếm tiền để có thể nuôi em gái nhưng thành tích học tập của anh chưa bao giờ là thụt lùi, điều đó khiến cô ngưỡng mộ, hai người ở bên nhau đôi lúc được ví như cóc ghẻ và thiên nga. Cô chưa bao giờ để ý đến điều đó cho đến khi nhà trường có một xuất du học duy nhất. Cả anh và cô đều nhường nhau đến khi kết quả thi đều thấy hai người đều bỏ đi câu hỏi cuối cùng không trả lời.
Mẹ cô biết được điều đó đã đến trường và nói với nhà trường rằng anh không chứng minh được năng lực tài chính nên không thể đi du học, nhưng cũng không quên đến gặp anh để lăng mạ và chì chiết, điều đó khiến trong lòng anh như có thêm một bức màn mờ mịt.
Chu Gia Huy chỉ có thể khẽ thở dài, người con gái giỏi dang như vậy nhưng chấp nhận đến đây chỉ để làm trợ lý của anh, anh sao có thể chấp nhận chứ. Anh tin tưởng rằng chính mẹ cô cũng không thể chấp nhận được điều đó.
- Hải Tuệ, trình độ và chuyên môn của em, anh tin chắc chắn em có thể có vị trí tốt hơn là trợ lý Tổng giám đốc, hoặc nếu em muốn làm trợ lý Tổng giám đốc anh có thể giới thiệu em đến Từ thị, nơi đó tốt cho em hơn.
- Chu Gia Huy, bao giờ anh mới có thể dũng cảm bước về phía em vậy, năm năm trước anh chưa từng bước về phía em, không lẽ năm năm sau anh cũng vậy sao?
- Anh nói rồi, anh không muốn gặp lại mẹ em thêm một lần nữa. Em đừng nên ở nơi này, hoặc ít gặp anh thôi.
- Đã vậy em càng muốn gặp anh, ngày ngày thật xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, để anh hối hận.
Chu Gia Huy chỉ có thể bất lực trước câu trả lời của cô. Anh đương nhiên muốn nhìn cô nhiều hơn một chút, nhưng nếu mẹ cô quay trở lại, có phải sẽ lại tiếp tục chà đạp lên lòng tự trọng của anh thêm một lần nữa đúng không?
Anh không sắp xếp vị trí trợ lý của anh cho cô, mà chấp nhận để cô xuống làm trợ lý cho Chu Giai Kỳ, khiến Chu Giai Kỳ cũng không biết phải sống sao. Cô vốn dĩ nhàn hạ, bởi cô đã có một Tần Quách Hiền lo hết tất tần tật mọi việc cho cô rồi, hiện tại lại còn mọc thêm một người trợ lý nữa, văn phòng của cô quá nhộn nhịp rồi.