Bắt Được Em

Chương 15: Mặt dày




- A Kỳ, anh xin lỗi, là do anh hèn hạ, anh chấp nhận hết, em đánh anh, mắng anh, chửi anh đều được, xin em trở về bên cạnh anh được không?

- Vậy anh giết người rồi, người chết liệu sống lại được không?

- Anh biết em hận anh chuyện đứa bé, anh đã tìm đến mẹ anh để hỏi thật rõ ràng chuyện năm đó. Bà ấy chỉ muốn đón em về Từ Trạch chăm sóc, không hề có ý muốn lấy đứa bé dời khỏi em.

- Anh sai rồi, bà ý chỉ cần đứa bé.

Càng nói, ý thức của Chu Giai Kỳ lại càng mơ hồ như nhứ lại những chuyện sảy ra khi ấy, bàn chân cô nhỏ bé chạy thật nhanh đi nhưng lại không thể thoát khỏi những người đàn ông cao lớn đang đuổi theo phía sau. Những cơn đau bụng khiến cô ngày càng khó chịu, nhưng cô làm sao biết được người ấy là muốn giết cô hay là muốn loại trừ hậu họa cho chính Từ Du Chính cơ chứ.

- Nhưng anh biết không, đến khi tôi mất đi đứa bé rồi, tôi mới biết rằng điều anh nói là sự thật.

- Phải, là anh nói Hiền đổi thuốc của em thành vitamin.



- Anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không?

- Anh muốn em ở bên cạnh anh.

- Ban đầu, vì lo lắng mẹ tôi nói tôi trở thành kẻ mua vui cho đàn ông lấy tiền nên tôi buộc phải ở bên cạnh anh. Sau này tôi lo sợ vác bụng bầu đi học ở tuổi học sinh, nên tôi rất chăm chỉ uống thuốc anh đưa đến. Tôi tin tưởng anh đến như vậy, nhưng anh không hề có, lại càng không hiểu được, vậy chúng ta cần gì phải nói với nhau những chuyện không thể ở bên cạnh nhau kia cơ chứ.

- Giai Kỳ, em cho anh một cơ hội được không, chỉ cần một lần.

- Được, vậy anh tránh xa tôi và Giai Đình ra, tôi nhất định sẽ cho anh một cơ hội đến lễ tang của tôi.

Tâm tư Từ Du Chính lạnh đi, đám tang của cô. Ý là nếu anh còn đến gần cô, cô nhất định sẽ tự làm hại đến bản thân mình sao. Cô ấy vốn dĩ đã từng làm anh sửng sốt khi nghe đến chuyện sinh ra sát ý, lần này lại chính là bản thân mình sao? Anh biết làm điều gì để được cô tha thứ bây giờ.

- Được, vậy chúng ta, ngắm mặt trời lặn xong xuống núi được không? Chỉ một lần này thôi.

Từ Du Chính khẽ nhìn Chu Giai Kỳ sau đó mở cánh cửa xe đem đến bên cạnh cô một chiếc chăn mỏng, nơi này là đỉnh núi, khi mặt trời xuống nhất định sẽ có sương, cô vừa xong liền vài ngày không ra khỏi nhà, chắc chắn sẽ không chịu nổi sương xuống nơi này.

Sau khi bao bọc lại người cô xong anh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn lên phía ánh mặt trời đợi đến khi từng ánh sáng nhạt kia biến mất.

Hơi thở người phụ nữ bên cạnh đã nhẹ nhàng trầm ổn, Từ Du Chính đủ biết cô đã thiếp đi rồi, đầu cô ngả về phía vai anh nhưng lòng bàn tay cô luôn nắm chặt, giống như từ tiềm thức của cô luôn có một điều gì đó đau đớn khiến cô luôn phải vật lộn lại hay chính là nỗi đau cô gào xé trong thâm tâm.



Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, hơi ấm anh trùm xuống bao bọc người con gái đã ba năm chưa gặp lại. Hương thơm mát dịu nhẹ của cô được anh níu lại mà quyến luyến. Đến giờ phút này đây anh cứ muốn mãi như vậy, anh được ôm cô vào lòng, cảm nhận được hơi thở của cô với anh mới là điều hạnh phúc.

Nhưng nếu anh không làm đúng nguyện vọng của cô, vậy có phải, điều cô nói lúc kia sẽ thành sự thực.

Ánh mặt trời tắt hẳn phía sau núi, Từ Du Chính nhẹ nhàng ôm cô xuống đặt cô vào ghế phụ sau đó nhẹ nhàng lái xe thật cẩn thận xuống núi. Xe đậu trước cửa nhà họ Chu thật lâu anh cũng không hề gọi cô dậy, mà chỉ ngồi nhẹ nhàng nhìn ngắm cô thật yên bình. Từ Du Chính anh cũng từng có ước mơ đơn giản đó là mỗi ngày đều được thấy cô, mà có lẽ cơ hội của anh quá khó rồi.

Chu Giai Kỳ thật ra đã sớm tỉnh từ khi xe đi xuống ngang núi, nhưng bản thân cô vẫn giả vờ ngủ. Cô lưu luyến hơn thơm trầm mặc ở trong xe, nhưng khi xe đến nhà họ Chu cô lại không muốn dời khỏi. Cô làm sao không nhớ anh cơ chứ. Cô nhớ anh hơn tất cả mọi thứ. Chỉ là vì cô cũng lo lắng, nếu như anh không hiểu được lòng cô, vậy hai người ở cùng nhau làm sao có thể bền vững mà lâu dài được.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa xe khiến không khí bình yên trong xe liền chấm dứt. Người hàng xóm nhà cô thấy chiếc xe là đã đỗ nơi này lâu rồi, liền thấy hai người ngồi cùng nhau:

- Tiểu Chu, là con à, cùng bạn trai về nhà sao, dì lại tưởng xe nhà ai đỗ ở nơi này cơ. Đưa bạn trai về nhà thì lên nhà ngồi chơi đã chứ, cũng lâu lắm rồi khu phố nhà ta chưa có đám cưới nào rồi, con có bạn trai rồi vậy nhanh nhanh tổ chứ đám cưới cho chúng ta được mừng.

- Vâng ạ, con cảm ơn dì. Con tên là Từ Du Chính. - Từ Du Chính nhanh miệng cười nói cùng Dì Trương khiến Chu Giai Kỳ cũng há hốc miệng kinh ngạc, đang muốn phản bác thì liền thấy Từ Du Chính nói tiế:

- Giai Kỳ, anh đưa em lên nhà.

- Đồ mặt dày.



- Anh cũng thấy mặt anh dày, nhưng vì em dày thêm một chút cũng được.

Chu Giai Kỳ nhìn anh xong lại nhẹ nhàng không nói gì hết cùng anh tiến về phía căn nhà nhỏ của nhà mình. Lúc trước ba cô và anh trai không muốn cô gặp phải bất kì vấn đề tâm lý nào, nên đã mua mộ căn trong khu chung cư này, cùng cha và anh trai sống cuộc sống đơn giản.

Khi anh cùng cô bước đến cửa liền nhìn thấy Chu Gia Huy đứng ở cửa chờ cô, cô đã biến mất gần một ngày, điện thoại cà túi xách đều không mang theo lên anh đều không liên lạc được, nhưng khi thấy cô đi về cùng người này, anh quả nhiên có một suy nghĩ em gái anh vẫn chưa thoát ra được người đàn ông này.

Khách đến cửa nhưng Từ Du Chính vẫn nhất định không chịu về, Chu Gia Huy lại không mời anh vào trong nhà khiến bối cảnh càng thêm khó lòng diễn tả. Lúc này ba Chu lại đi ra nữa liền thấy cảnh tượng này, tuy bối rối nhưng là bậc cha chú, không thể cứ như vậy được. Cha Chu vốn là người hiền lành lương thiện, thấy khách không thể nào không mời vào nhà, đấy là đạo hiếu khách, chỉ là đến bản thân ông cũng không biết được là rốt cuộc là đón khách vào nhà hay là đón hổ vào hàng nữa thôi.

Nhưng cái người đàn ông kia lại mặt dày không những ngồi vào uống nước, còn cố gắng nói bóng gió về chuyện anh cùng Chu Giai Kỳ từ chiều đến giờ đi cùng nhau, đều chưa ăn cơm tối, điều đó đương nhiên khiến cha Chu thương xót con gái. Huống hồ vài hôm nay cô đều là mệt mỏi, đến hôm nay mới bước chân ra khỏi nhà.

Từ Du Chính thẩm mỉm cười nhìn Chu Giai Kỳ và Chu Gia Huy, họ có không thích anh vậy anh cố gắng lấy lòng cha Chu và người mẹ kia chắc chắn khả năng ôm cô về nhà là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Chu Giai Kỳ nhìn ra được ý đồ của anh cũng chỉ đành để trong bụng, phụ nữ vẫn là luôn có lúc mềm lòng, cho dù hận anh như thế, nhưng chỉ cần cái ôm nhẹ nhàng hay cứ chỉ ấm áp liền có thể quên ngay mọi điều họ đã từng ghét bỏ. Từ Du Chính cuối cùng cũng đạt được ý nguyện mà ở lại ăn cơm tối cùng nhà cô. Hơn nữa, hắn ta còn lợi dụng nghe được câu nói của ba Chu là lần sau lại tới khiến hắn hẹn luôn ngày mai lại đến xin cơm. Cuối cùng phải đợi ba Chu đồng ý mới chịu đi về.