Bắt Được Em

Chương 14: Đấu lại với cô




Từ Du Chính dời khỏi Từ trạch, tâm tư anh giao động không ngừng, hóa ra năm đó Tần Quách Hiền là người cố tình điều chỉnh người để không ai phát hiện ra cô ấy, anh đã nói với Tần Quách Hiền rất nhiều lần đó chính là Chu Giai Kỳ không hề có ác ý. Vậy mà cậu ta lại làm như vậy, có xứng đáng để ở bên cạnh anh nữa không?

Từ Du Chính nhẹ nhàng ngồi trong xe xem lại những dự án mới gần đây của nhà họ Chu, Giai Đình vốn là một công ty nhỏ rất bài bản. Tự mình phát triển thì rất nhiều khó khăn, vậy nếu như được thu mua dưới quyền của Từ Thị chắc chắn sẽ được thêm nhiều hợp đồng, nguồn vốn dồi dào và ổn định.

Nhìn những tập tài liệu trên tay, Từ Du Chính nhẹ nhàng nhìn lên người đàn ông đang lái xe ở phía trước, bất chợt anh lên tiếng:

- Hiền, cậu đã phản bội tôi rồi, liệu có khi nào đâm sau lưng tôi không.

- Tử tổng, tôi thực sự không dám.

- Được, vậy tôi để dự án thu mua Giai Đình cho cậu.

- Từ tổng muốn điều tôi đi sao?



- Cậu đã làm những gì tôi tin cậu chắc chắn còn nhớ.

Tần Quách Hiền yên lặng, anh tự biết được sai lầm của mình, Từ tổng vốn không phải là người vạch ra lỗi lầm của người khác, nhưng chuyện của cô gái kia anh ấy chắc chắn để tâm. Tần Quách Hiền anh luôn hiểu lần cô ấy có ý đồ sâu sắc đối với Từ tổng ở thời điểm bấy giờ. Nhưng khi phu nhân nói cho anh biết chuyện cô bé kia bị sảy thai, cùng với những năm qua anh bí mật điều tra về cô đều khiến anh cắn rứt không thôi.

Lần này Từ Du Chính điều anh về thu mua công ty kia, không phải muốn anh làm trâu làm ngựa cho cô ấy hay sao.

Tần Quách Hiền vốn luôn theo dõi về công ty nhỏ đó, nhưng để có thu mua họ về để nhận nguồn tiền ở phía Từ thị rót xuống, liệu nhà họ sau từng ấy việc, có khi hận Từ Thị còn không hết, lần này đùng là anh đắc tội nặng nề rồi.

Tần Quách Hiền đưa được Từ Du Chính về Từ thị liền nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Càng khiến anh giật mình hơn đó chính là Chu Giai Kỳ gọi điện cho anh. Nói cho anh nghe chuyện cô biết anh đổi thuốc của mình. Tần Quách Hiền có nói riêng với cô đến chuyện muốn để nguồn vốn của Từ Thị hỗ trợ Giai Đình phát triển chỉ nhận được câu từ chối của cô.

Ba năm trước cô đã không cần tiền của anh, ba năm sau đương nhiên lại càng không cần. Đối với Chu Giai Kỳ hiện tại, cuộc sống của cô là đầy đủ rồi, cô không cần cái gọi là cao sang, cái gọi là lọ lem may mắn bước chân vào nhà giàu. Những điều họ đang làm chẳng qua chỉ là thấy hối hận và ăn năn về đứa nhỏ chưa kịp thành hình kia mà thôi.

Cứ ngỡ tưởng rằng sau khi từ chối Từ thị, Giai Đình có thể yên bình, nhưng lại không thể ngờ Tần Quách Hiền dựa vào các mối quan hệ mua lại cổ phần của những vị cổ đang khác trong Giai Đình, khiến anh ta chính thức trở thành người có cổ phần lớn thứ hai chỉ sao Chu Gia Huy. Ngồi trong cuộc họp cổ đông chỉ còn lại ba người khiến Chu Giai Kỳ mệt mỏi thậm chí còn không muốn mở miệng tiếp lời hai người kia. Chu Giai Kỳ nhìn về phía Tần Quách Hiền anh chỉ có thể nghiêm túc nói với Chu Giai Kỳ chỉ cần cô đồng ý chấp nhận sự rót vốn của Từ Du Chính anh ấy nhất định sẽ chuyển hết cổ phần của anh ấy sang cho cô, bản thân anh ấy chỉ giữ lại năm phần trăm. Nhưng Chu Giai Kỳ lại có suy nghĩ, chính anh ấy là muốn đấu với cô hay sao?

Chu Giai Kỳ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Quách Hiền không hề muốn nói điều gì nữa. Cô mệt mỏi nhìn Chu Gia Huy, khó khăn lắm anh mới kéo được cô ra khỏi căn phòng kia giờ lại bị chính người đàn ông kia phá hoại rồi.

Chỉ khẽ thở dài sau đấy từng bước một bước chân ra khỏi phòng họp áp bức kia, lúc này cô thực sự không hề muốn ở lại công ty một chút nào hết. Nhưng khi vừa mới bước chân ra khỏi đại sảnh của công ty, cô liền bị một cánh tay ôm lấy một mạch đưa cô đến chiếc xe màu đen sang trọng, nhẹ nhàng để cô vào vị trí lái phụ sau đó nhanh chóng tiến về ghế lái phóng thật nhanh ra khỏi thành phố đến một khu công nghiệp nhỏ phía ngoại thành.

Suốt cả quãng đường cho dù Từ Du Chính nói gì Chu Giai Kỳ cô cũng không đáp lại, nhưng đến khi đặt chân xuống nơi này nhìn xuống những công nhân ở công xưởng cô lại nhìn thấy một bóng dáng người phụ nữ. Bà ấy đang làm việc tại nơi này, là chăm chỉ làm việc, tươi cười cùng mọi người. Chính mắt cô cũng không thể tin được người phụ nữ ba năm trước nhẫn tâm bán cô để lấy từng đồng tiền đánh bạc hiện tại lại có thể tập trung vào công việc đến thế.

Nhưng ý của Từ Du Chính anh là sao, là muốn ép cô bán số cổ phần của mình để trả lại tự do cho mẹ cô sao? Nếu mẹ cô vẫn chưa cùng ba cô ly hôn, có lẽ bây giờ bà cũng sẽ không đến mức độ đi làm tại công xưởng này, nhưng con đường đó là do mẹ cô chọn. Mẹ cô từ bỏ hai anh em cô trong thời kì thay đổi tâm lý nhiều nhất, để lựa chọn con đường này, ai sẽ là người thay đổi được cho bà ấy chứ.



Từ Du Chính nhẹ nhàng ôm cô vào căn phòng khách, sau đó lại một lần tiếng cửa mở ra, Dương Hiền Nhị nhìn thấy con gái đang lặng lẽ ngồi trong lòng người đàn ông đó liền cúi đầu không biết nói gì. Từ Du Chính nhè nhẹ hôn lên trán cô sau đó nói một câu để cô nói chuyện với mẹ mình sau đó dời đi để lại căn phòng lớn chỉ còn lại hai người phụ nữ mỗi người mang trong lòng một loại tâm trạng.

- A Kỳ, mẹ xin lỗi, năm đó là do mẹ không tốt, mẹ biết lỗi rồi, đáng lẽ mẹ không lên làm như vậy với con. Ba năm nay mẹ làm ở nơi này, nhìn thấy những người công nhân khổ sở nuôi con mình con khôn lớn, mẹ bất chợt không thể hiểu được vì sao lúc ấy mẹ lại bị đồng tiền làm mờ mắt làm những loại chuyện đấy với cha con con. Hiện tại mẹ cũng không có mặt mũi nào gặp lại mọi người hết.

- Cha sức khỏe không tốt, anh hai mới xây dựng được cơ nghiệp, dù không lớn nhưng đủ ăn, cuộc sống đúng là có chút dư giả hơn lúc trước.

- Vậy còn con thì sao? Con có tốt không? Có còn hận mẹ không?

- Xin phép, tôi nên dời đi rồi.

Chu Giai Kỳ dời đi không nói thêm lời nào nữa. Mẹ cô vẫn sống, nhìn khuôn mặt có vẻ vất vả nhưng tinh thần rất ổn định, không còn hoang dại giống như ba năm trước từng đến đòi tiền trước mặt cô. Vậy cũng tốt, ít nhất vẫn còn sống trên đời.

Cô vừa bước chân ra phía cửa liền thấy Từ Du Chính đang đứng đợi cô, anh không nói nhiều nhẹ nhàng theo cô bước lên xe. Trong xe cô vẫn yên lặng, Từ Du Chính nhẹ nhàng nhìn cô không nói nhiều liền tiếp tục đưa cô đến một nới khác. Lần này là trên đỉnh núi, anh kéo cô ra khỏi xe nhấc nhẹ cơ thể cô lên phía đuôi xe để cô ngồi lên trên đấy.

- Giai Kỳ, ba năm rồi, không lẽ em không thể chấp nhận được một lời xin lỗi của anh.

- Từ tiên sinh, lần này anh muốn tôi phải trả anh bao nhiêu giúp mẹ của mình, hay là anh muốn tôi bán cổ phần cho anh lên anh đưa tôi đến đó để uy hiếp tôi rằng mẹ tôi đang ở trong tay anh.

- Giai Kỳ, chúng ta lần này quyết định nói rõ với nhau một lần được không? Anh không muốn chúng ta như vậy mãi, anh thực sự nhớ em, muốn em, cần em, để có thể ôm em vào lòng, muốn em mãi ở bên cạnh nhau được không?



- Không. Chúng ta không cùng một thế giới.

- Giai Kỳ, năm đó anh đã sớm không muốn tính đến chuyện nợ lần giữa hai ta, chỉ muốn em ở bên cạnh anh, nhưng em luôn muốn dời đi khỏi anh. Điều đó khiến anh không chấp nhận được.

- Anh muốn ở bên cạnh tôi sao? Vậy, anh có bao giờ tin tưởng tôi không? Anh có bao giờ bảo vệ tôi không? Tại sao tôi chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.

Năm đó bản thân Chu Giai Kỳ đau đơn nghe từng lời nói mang ngữ điệu sỉ nhục của mẹ anh, nhưng anh không hề đính chính lại lấy một lời, anh mặc kệ không hề quan tâm đến cảm nhận của cô. Hoặc khi đó, anh nghiễm nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mẹ mình không hề kéo cô đến bên cạnh lấy một chút, giống như thể cô mới chính là tội đồ đang bị lên án. Nhưng những điều đó chỉ đơn giản là một chút một tổn thương thôi, thì trái tim cô cũng đủ để vỡ vụn ra rồi.

Từ Du Chính anh lại không muốn nói ra những điều trong lòng anh đang nghĩ, bởi anh cho dù muốn bảo vệ cô, nhưng nơi đó còn có mẹ anh, còn có Tưởng Mẫn Thanh cho dù Tưởng Mẫn Thanh không yêu anh nhưng những người có mặt nơi đó anh đều không thể phủ đầu đón nhận. Hóa ra hai người càng không thể hiểu được nỗi lòng của nhau rồi.

Anh thì luôn muốn giữ cô bên cạnh nên không ngần ngại tính toán mong rằng sự ràng buộc giữa hai người sẽ nảy sinh tình yêu. Còn cô lại muốn tình yêu của hai người là đôi bên tình nguyện.

Hai người lại một lần nữa yên lặng, không thể cùng nhau nói thêm nửa lời. Cuối cùng Từ Du Chính vẫn không muốn như vậy, anh không thể đấu lại cô, càng không thể để hai người chìm đắm trong sự yên lặng này.