Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Chúng ta nhờ Trương Ly Nhi bảo quản, được không?
Điền Sư Trung cười nói.
- Ta? Bảo quản Định Hải Châu?
Trương Ly Nhi kinh ngạc nói.
- Sư huynh!
Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo vội la lên.
Trương Ly Nhi ngày ngày bám lấy Vương Khả, làm sao có thể giao cho nàng bảo quản Định Hải Châu được?
- Ngươi không yên tâm ta, nhưng chắc phải yên tâm Trương Ly Nhi chứ? !
Điền Sư Trung nhìn Vương Khả.
- Ta yên tâm Trương Ly Nhi, chỉ là, Trương Ly Nhi có đáp ứng không?
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Trương Ly Nhi, ta bỏ ra một vạn cân linh thạch, nhờ ngươi giữ hộ sáu viên Định Hải Châu trong vòng một năm, một năm sau sẽ dựa vào khế ước thế chấp vay tiền của Vương Khả để quyết định quyền sở hữu Định Hải Châu, thế nào?
Điền Sư Trung cười nói.
- Cho ta một vạn cân linh thạch, nhờ ta bảo quản sáu viên Định Hải Châu? Ha ha ha, còn có chuyện tốt như vậy? Ngươi không sợ ta cuỗm tiền chạy mất? Không, ngươi không sợ ta cuỗm Định Hải Châu chạy mất?
Trương Ly Nhi kinh ngạc nói.
- Ta không sợ, trước mặt nhiều người như vậy, ta không sợ ngươi nói không giữ lời, nếu ngươi cuỗm Định Hải Châu chạy thì cũng không sao! Ta nguyện ý giúp ngươi xử lý việc này! Sáu viên Định Hải Châu kia sẽ tính là sính lễ của đại công tử! Ngươi nuốt Định Hải Châu, chính là nhận sính lễ của đại công tử. Đến lúc đó..., ha ha!
Điền Sư Trung cười nói.
Nét mặt Trương Ly Nhi cứng lại, nếu ta nuốt Định Hải Châu, ta liền phải gả cho tên hỗn đản kia? Dụng tâm ngươi thật là ác độc!
- Hừ! Yên tâm, ta sẽ không chạy!
Trương Ly Nhi hừ lạnh nói.
- Thật ra, ta lại hi vọng ngươi nuốt riêng sáu viên Định Hải Châu, sáu ngàn vạn cân linh thạch, đại công tử bỏ ra được, ngươi không nguyện ý, thực sự đáng tiếc!
Điền Sư Trung lắc đầu.
- Hừ!
Trương Ly Nhi lần nữa hừ lạnh một tiếng.
- Đã thế, vậy thì bắt đầu thôi, để ta sai thuộc hạ khởi thảo hợp đồng, chúng ta cùng lúc ký?
Vương Khả nhìn về phía chúng nhân.
- Được!
Điền Sư Trung ứng tiếng nói.
- Được!
Trương Ly Nhi cũng gật đầu.
Rất nhanh, thủ hạ Vương Khả đi khởi thảo hiệp ước, còn Hoàng Hữu Tiên thì được phân phó đi về lấy Kim Ô tệ.
Nhất thời, bầu không khí trong trà sảnh trở nên rất vui vẻ hòa thuận.
Lý Bắc Đấu, Mạc Tam Sơn trừng mắt nhìn Vương Khả và Điền Sư Trung nhàn nhã uống trà lạnh, thoải mái cười lớn.
Mẹ nó, sao kết quả lại thế này?
Lúc trước nghe nói Điền Sư Trung đi đến, trong lòng Lý Bắc Đấu còn ngấm ngầm phòng bị, vội đi tới chống lưng cho Vương Khả, Manh Thần Kiếm đều không rời tay, tùy thời chuẩn bị ra tay đánh lớn. Ai ngờ, đến nơi rồi, ta lại nhìn thấy cái gì? Vương Khả và Điền Sư Trung nâng chén vui vẻ uống trà lạnh, còn thỏa thuận thành công một mối làm ăn lớn? Mẹ kiếp, sao tà môn vậy được?
Vốn là Mạc Tam Sơn không muốn đến, nhưng bị Lý Bắc Đấu ép buộc, Mạc Tam Sơn đành phải buồn bực đi theo, còn tưởng được nhìn thấy cảnh Vương Khả bị Điền Sư Trung nhục nhã đánh đập, nhưng giờ hắn nhìn thấy cái gì thế này? Hai người uống trà lạnh, kể cho nhau nghe chuyện cười thiếu nhi không nên nghe? Các ngươi, các ngươi đáng ra phải xé phá da mặt, công kích nhau mới đúng chứ? Thế này là thế nào?
Từ đầu đến cuối Trương Chính Đạo không nói nửa lời, mặc dù xem không hiểu, song hắn cứ luôn cảm thấy ý cười trên mặt Vương Khả có gì đó quai quái, đây là ý cười hiện ra mỗi lần Vương Khả vét được đống lớn tiền. Cảnh này quá quen, lần nào Vương Khả vét được một khoản kếch xù đều là vẻ mặt như thế? Nhưng mà, quái lạ, sao ta chỉ thấy Vương Khả đang tiền? Không hợp lý chút nào!
Trương Ly Nhi lại như có điều suy tư, cẩn thận hồi tưởng lại từng câu nói cử chỉ của Vương Khả, muốn tìm ra chứng cứ Vương Khả gài người, nhưng mà, không có, sao lại không có?
Ô Hữu Đạo, Hắc Bạch nhị trưởng lão lẳng lặng uống trà lạnh, không biết nên nói cái gì.
Chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng Hoàng Hữu Tiên cũng mang theo hai ngàn tám trăm ức Kim Ô tệ đến.
Vương Khả sai thuộc hạ nhanh chóng tiến hành kiểm đếm Kim Ô tệ.
- Một đống tiền giấy mà thôi, Vương Khả, ngươi có cần trịnh trọng vậy không?
Ô Hữu Đạo khinh thường nói.
- Cần chứ, khoản vay lớn thế này, làm sao có thể để xuất hiện sai lầm được!
Vương Khả cười nói.
Ô Hữu Đạo, Hoàng Hữu Tiên đều không giấu được vẻ cổ quái, một đống giấy mà thôi, ngươi cần gì phải chuyện bé xé ra to? Chẳng lẽ còn muốn trốn nợ chắc?
Trong lúc chờ đợi, hiệp ước cũng đã được khởi thảo xong, Vương Khả sai đưa tới cho chúng nhân đọc kỹ.
Nội dung trong hiệp ước rất đơn giản, Kim Ô đệ được cho vay có thể tùy tiện mua bán ở siêu thị Kim Ô, Vương Khả dùng sáu viên Định Hải Châu làm thế chấp, vay nợ hai ngàn tám trăm ức Kim Ô tệ tại ngân hàng Kim Ô, lợi tức tính theo lợi tức cho vay bình thường của ngân hàng Kim Ô. Sáu viên Định Hải Châu sẽ cho Trương Ly Nhi bảo quản, phí bảo quản một vạn cân linh thạch, nếu Trương Ly Nhi nuốt riêng Định Hải Châu, Định Hải Châu sẽ được tính là sính lễ của đại công tử.
Chúng nhân nhìn kỹ từng chi tiết điều khoản, xác nhận tuyệt đối không vấn đề.
- Gia chủ, Kim Ô tệ đã kiểm điểm xong, tổng cộng hai ngàn tám trăm ức Kim Ô tệ, không thừa không thiếu!
Một tên đệ tử Vương gia bước ra cung kính nói.
- Được, vậy chúng ta ký kết thôi!
Vương Khả nói.
Vương Khả, Điền Sư Trung, Trương Ly Nhi, nhanh chóng ngồi xuống ký kết hợp đồng.
- Ha ha ha, hợp tác vui vẻ!
Ký xong, Vương Khả hưng phấn nói.
- Được, Vương Khả, ta chờ tin tức tốt từ ngươi!
Điền Sư Trung cười lớn nói.
- Yên tâm, ta nói giúp là sẽ giúp, ngay ngày mai ta liền bố trí người, toàn lực tiến vào siêu thị Kim Ô mua hàng, còn nữa, Hoàng Hữu Tiên ngươi cũng phải có hành động, cấp tốc liên hệ với các đại tiên môn! Phải nhanh, thời gian là vàng bạc!
Vương Khả cười nói.
- Ha ha ha ha ha!
Điền Sư Trung cười to nói.
Trương Ly Nhi vuốt vuốt Định Hải Châu, lúc này tâm tình nàng đang rất tốt, mặc dù không thể nuốt riêng Định Hải Châu, nhưng chí ít vẫn có thể nắm giữ một năm, còn được cầm một vạn cân linh thạch, đúng là chuyện tốt!
Nhất thời, đại đường cao ốc Thần Vương số một tràn ngập tiếng cười của đám người Vương Khả, Điền Sư Trung.