Vương Khả trừng mắt nói.
- Làm gì có, làm gì có, ha ha ha!
Điền Sư Trung cười trừ.
Mới đầu, ta vốn quả thực muốn nuốt Định Hải Châu của ngươi, nhưng giờ sao nói ra miệng được, vạn nhất ngươi không đáp ứng vay tiền thì sao?
- Một viên Định Hải Châu trị giá một ngàn vạn cân linh thạch, cứ theo quy định ngân hàng mà làm, cho ngươi vay nửa giá trị, chính là năm trăm vạn cân linh thạch, tương đương năm trăm ức Kim Ô tệ! Ngươi thấy thế nào?
Điền Sư Trung nhìn Vương Khả nói.
- Được, vậy quyết định vậy đi, ta có sáu viên Định Hải Châu, cùng một lúc thế chấp cho vay, tính chiết khấu cho ngươi, ta lấy hai ngàn tám trăm ức Kim Ô tệ, được không?
Vương Khả nói.
- Vương Khả, có phải ngươi tính lầm rồi không? Sáu viên Định Hải Châu hẳn là cho vay ba ngàn ức Kim Ô tệ mới đúng, sao ngươi còn tính chiết khấu số tiền vay làm gì?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Được rồi, đừng nói nhảm, ta làm thế cũng là vì giúp Kim Ô tệ nhanh chóng phát hành, ngân hàng, siêu thị Kim Ô nhanh chóng lớn mạnh, như vậy chúng ta mới có được thị trường càng tốt đẹp!
Vương Khả nói.
Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo, Hắc Bạch nhị trưởng lão đều nhìn chằm chằm sáu viên Định Hải Châu trước mặt, ai nấy không ngừng nuốt nước bọt.
Sáu viên Định Hải Châu, giá trị chí ít sáu ngàn vạn cân linh thạch, Vương Khả lại chỉ dùng chúng vay nợ hai ngàn tám trăm vạn cân linh thạch, không, chỉ dùng chúng lấy về một đống giấy lộn?
Đầu tên Vương Khả này bị vào nước, sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy được?
Thậm chí chúng nhân còn hoài nghi, đứa đầu óc có bệnh như Vương Khả làm sao lại dựng lên được gia nghiệp lớn đến vậy? Dựa vào cái gì, đây rõ ràng là một đứa ngu!
Cao ốc Thần Vương số một! Trà sảnh!
Điền Sư Trung bố trí một kết giới cách âm cho Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo, Hắc Bạch nhị trưởng lão thảo luận.
- Sư huynh, tên Vương Khả này điên rồi? Sáu viên Định Hải Châu mà chỉ dùng thế chấp vay nợ hai ngàn tám trăm vạn cân linh thạch? Chỉ bằng hai viên Định Hải Châu, ra ngoài tùy tiện chỗ nào cũng có thể bán đến cái giá này?
Hoàng Hữu Tiên thần tình cổ quái nói.
- Không phải linh thạch, là Kim Ô tệ, chính là cái tiền giấy mà chúng ta tùy tiện in ra kia, đống giấy lộn đó, chúng ta muốn in bao nhiêu chẳng được? Cái này, cái này … Vương Khả điên thật rồi!
Ô Hữu Đạo cũng hưng phấn nói.
Điền Sư Trung lại nhíu mày:
- Ta đang nghĩ, liệu có khả năng Vương Khả đang đào hố để chúng ta nhảy vào không? Theo như tin tình báo của ta, Vương Khả là người rất khôn khéo, sao lại, sao lại... !"
- Khả năng, Vương Khả thật muốn giúp các ngươi?
Bạch trưởng lão nói giúp Vương Khả.
Chúng nhân:
-...... !
Vương Khả muốn giúp chúng ta? Lời này nghe sao mà chói tai quá vậy? Chúng ta muốn giết hắn, hắn lại táng gia bại sản giúp chúng ta?
- Có lẽ, là chúng ta suy nghĩ nhiều, tên Vương Khả này chính là một kẻ điên?
Hoàng Hữu Tiên nhíu mày nói.
Chúng nhân:
-...... !
Cả đám thực sự nhìn không ra, Vương Khả đào hố ở chỗ nào! Hắn dùng sáu viên Định Hải Châu, cầm về một đống giấy? Cái này, nhìn thế nào cũng không lỗ được.
- Sư huynh, có cần đáp ứng hắn không?
Hoàng Hữu Tiên hỏi.
Điền Sư Trung nhíu mày suy tư, đây còn là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện quái dị như vậy, hôm nay ta đến là vì muốn khai tử công ty Thần Vương của ngươi, thế mà ngươi lại táng gia bại sản giúp ta? Đây không đơn giản là lấy ơn trả oán nữa rồi, mẹ nó, đây là bệnh thần kinh!
Bệnh thần kinh càng tốt, nếu đối thủ nào ta gặp phải cũng điên điên thế này thì tốt biết mấy.
- Đáp ứng! Sao lại không đáp ứng!
Điền Sư Trung trừng mắt nói.
Bản thân lại chẳng tổn thất gì, cớ gì lại không đáp ứng? Loại chuyện tốt như vậy, cả đời sợ rằng khó mà gặp được! Nếu lần này lỡ qua, chẳng phải tiếc nuối cả đời?
- Hô!
Điền Sư Trung triệt hồi kết giới cách âm.
- Các ngươi nghĩ kỹ rồi?
Vương Khả hỏi.
Điền Sư Trung nhìn chằm chằm Vương Khả nói:
- Vương Khả, ta muốn biết, tại sao ngươi phải làm như vậy?
- Ta nói rồi, ta muốn thúc đẩy siêu thị Kim Ô nhanh chóng phát triển, ta cầm Kim Ô tệ làm gì? Còn không phải vì đến siêu thị Kim Ô tiêu phí, đi kích thích kinh tế cho các ngươi, nâng đỡ các ngươi phát triển? Lại nói, ta còn phải trả lợi tức nữa! Một năm gần một trăm ức Kim Ô tệ chứ ít đâu! Ta tới siêu thị Kim Ô mua đồ cũng là để sau đó cầm về bán ở siêu thị Thần Vương, chắc cũng kiếm được chút tiền chênh lệch! Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là trợ giúp các ngươi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Điền Sư Trung:
-...... !
Ngươi muốn lợi dụng sai giá để kiếm tiền chênh lệch? Nhưng mà, chút chênh lệch đó mới lời bao nhiêu?
- Các ngươi không nguyện ý? Ta có ý tốt giúp các ngươi, nếu các ngươi không nguyện ý, vậy thôi đi!
Vương Khả thần sắc tiếc hận nói.
- Nguyện ý, chúng ta nguyện ý!
Điền Sư Trung lập tức đáp ứng nói.
- Tốt, như đã nói, các ngươi đáp ứng cho ta thế chấp vay nợ, nhưng, các ngươi cũng phải cam đoan, Kim Ô tệ của ta có thể sử dụng bất cứ lúc nào trong siêu thị Kim Ô, ngươi đừng có vừa cho ta thế chấp tiền nợ, lại vừa không thể mua đồ ở siêu thị Kim Ô, vậy thì ta thiệt to!
Vương Khả nói.
- Yên tâm, chúng ta sẽ viết yêu cầu này vào trong điều khoản thế chấp vay nợ. Đảm bảo ngươi có thể một mực tiêu phí tại siêu thị Kim Ô!
Điền Sư Trung cười nói.
- Được, được rồi, còn một vấn đề cuối cùng, ngươi làm sao bảo chứng sau một năm cho vay, lúc ta trả khoản có thể chuộc về sáu viên Định Hải Châu? Vạn nhất đến lúc đó các ngươi không cho ta chuộc về thì phải làm sao?
Vương Khả hỏi.
Đám người Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo tròn mắt, vốn chúng ta đâu có ý định để ngươi chuộc về.
Chỉ có Điền Sư Trung là như có điều suy tư, bởi vì Điền Sư Trung hiểu, nếu không thể giải quyết vấn đề này, Vương Khả không khả năng tiếp tục thế chấp vay nợ.
Điền Sư Trung trầm tư một lúc, sau đó đột nhiên quay sang nhìn Trương Ly Nhi.
- Ngươi nhìn ta làm gì?
Trương Ly Nhi nhíu mày nói.
- Ta có một cách, không biết ngươi thấy thế nào?
Điền Sư Trung hỏi
- Hả?