Bất Diệt Thần Vương

Chương 955: Ta giúp ngươi lớn mạnh




Với chút công đức ấy muốn làm gì cũng không được! Còn làm sao cạnh tranh với siêu thị Thần Vương bọn ta, phải thêm chút sức, phát triển siêu thị Kim Ô cho thật lớn mạnh. Điền Sư Trung, ta đánh giá cao tiềm năng siêu thị Kim Ô của ngươi!

Vương Khả trịnh trọng nói.

Điền Sư Trung:

-...... !

Tại sao, tại sao trong lòng ta cứ có cảm giác không chân thực? Vì cớ gì mà ngươi giúp ta nhiệt tình vậy?

- Đúng rồi, trừ thương phẩm không đủ, nhân khí không vượng, ngươi còn có gì cần trợ giúp?

Vương Khả hỏi.

Điền Sư Trung:

-...... !

Ngươi nói thế này, ta làm sao tiện mở miệng cho được.

- Không sao, tiên môn chính đạo Thập Vạn Đại Sơn cùng khí liền cành, cùng là danh môn chính phái, tự nhiên phải trợ giúp lẫn nhau. Ngươi có khó khăn gì cứ việc nói thẳng! Đừng khách khí, chỉ cần có thể giúp, ta nhất định toàn lực hỗ trợ!

Vương Khả vỗ ngực nói.

- Còn có, hiện nay doanh thu tiêu thụ không được lớn lắm, phạm vi khu vực Tử thị Đại Tử vương triều quá nhỏ, Kim Ô tệ phát hành rất chậm. Ta cần càng nhiều cương thổ và phàm nhân, giúp ta mau chóng lưu thông Kim Ô tệ ra thị trường! Ngươi có thể giúp ta được không?

Điền Sư Trung cười lạnh nói.

Đưa khu vực phàm nhân ngươi nắm giữ cho ta, ngươi nguyện ý?

- Ách, ngươi phát hành bao nhiêu Kim Ô tệ?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi lại.

- Ta cầm ra ba ngàn vạn cân linh thạch làm thế chấp, phát hành ba ngàn ức Kim Ô tệ, nhưng mà, hiện tại dựa theo phương pháp của các ngươi, phát bổng lộc cho nhân viên quan phủ, lại mới chỉ phát xuống được một trăm ức Kim Ô tệ, đại bộ phận Kim Ô tệ vẫn lưu kho, nguyên nhân một là vì thời gian quá ngắn, hai là, phàm nhân quá ít, phát hành quá chậm, ngươi có cách giải quyết nào không?

Điền Sư Trung cười lạnh nói tiếp.

- Mới phát hành được ba phần mười, đúng là quá chậm! Như thế thị trường lưu thông không sôi động được, kinh tế rất khó để phát triển, căn bản không cách nào lớn mạnh ngân hàng Kim Ô và siêu thị Kim Ô, khó trách ngươi lại lấy được ít công đức như thế!

Vương Khả nhíu mày nói.

Điền Sư Trung:

-...... !

Ta đang muốn ngươi nhả ra cương thổ, không phải để ngươi chế nhạo ta.

- Ngươi đừng vội, Điền Sư Trung, ta nói đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ giúp ngươi làm tốt. Không phải chỉ là khó khăn khi phát hành Kim Ô tệ thôi sao, việc này, ta bao!

Vương Khả vỗ ngực nói.

- Ngươi bao?

Điền Sư Trung trừng mắt nhìn Vương Khả.

Ngươi muốn nhường ra mảnh lớn cương thổ khu vực phàm nhân cho ta? Ngươi điên thật rồi?

- Thế này đi, Kim Ô tệ không cách nào khoái tốc lưu thông, ta nghĩ được một cách, ta giúp ngươi lưu thông, ta giúp ngươi nhanh chóng vận hành, thế nào?

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Ngươi muốn làm thế nào?

Điền Sư Trung hiếu kỳ hỏi.

- Không phải ngươi có ngân hàng Kim Ô? Chắc cũng giống như ngân hàng Thần Vương chúng ta, có làm nghiệp vụ thế chấp cho vay? Ngươi có cho vay không?

Vương Khả hỏi.

- Thế chấp cho vay?

Điền Sư Trung sửng sốt, sao ngươi đột nhiên lại nhảy đến thế chấp cho vay rồi?

- Ta thế chấp vay một khoản từ ngân hàng Kim Ô của ngươi! Nhờ đó kích thích doanh số, lập tức, rất nhiều vấn đề liền có thể giải quyết!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Ngươi? Cho vay? Là định cho vay thế nào?

Điền Sư Trung khó hiểu hỏi.

Vương Khả lật tay lấy ra một viên Định Hải Châu!

Định Hải Châu vừa ra, ánh mắt chúng nhân sáng rực lên.

- Định Hải Châu này của ta, chắc hẳn các ngươi đều biết, các ngươi ra giá đi!

Vương Khả nói.

- Ngươi muốn dùng cái này làm thế chấp cho vay?

Hoàng Hữu Tiên kinh ngạc nói.

Ngươi có phải điên rồi không, trọng bảo thế này, người khác đều không nỡ lấy ra, ngươi lại cầm chúng đi thế chấp cho vay? Đầu ngươi bị lừa đá!

- Không sai, các ngươi cứ việc ra giá!

Vương Khả nói.

- Một viên một ngàn vạn cân linh thạch?

Điền Sư Trung thần sắc cổ quái hỏi.

- Định Hải Châu làm sao có thể chỉ trị giá một ngàn vạn cân linh thạch? Bên ngoài tùy tiện một phòng đấu giá đều có thể thổi đến hai ngàn vạn cân linh thạch!

Trương Chính Đạo ở bên vội nói giúp.

- Được rồi, Trương Chính Đạo, đừng nói nữa, chúng ta vẫn phải nể mặt Điền Sư Trung chứ. Nơi này không phải bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn! Một ngàn vạn cân linh thạch thì một ngàn vạn cân linh thạch!

Vương Khả lập tức ngắt lời nói.

- Vương Khả, ngươi... !

Trương Chính Đạo kinh ngạc kêu lên.

Vương Khả, ngươi thật muốn thế chấp Định Hải Châu?

Điền Sư Trung cũng trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi làm thật? Một ngàn vạn cân linh thạch, ngươi thế chấp cho ta? Còn có chuyện tốt thế này?

- Điền Sư Trung, ta nói giúp ngươi, liền sẽ giúp ngươi, ta không muốn vay nợ linh thạch, ta muốn thế chấp vay nợ Kim Ô tệ! Ngươi nhìn xem, một viên Định Hải Châu có thể thế chấp vay được bao nhiêu Kim Ô tệ từ ngân hàng Kim Ô?

Vương Khả hỏi.

Điền Sư Trung trừng mắt nhìn Vương Khả.

Không chỉ Điền Sư Trung, tất cả chúng nhân tại trường đều trừng mắt nhìn Vương Khả. Tên Vương Khả này điên rồi? Kim Ô tệ? Đó chỉ là tờ giấy, chỉ là tờ giấy in hình chân dung Điền Sư Trung mà thôi, ngươi thật tưởng đó là tiền?

Trương Ly Nhi, Trương Chính Đạo nhíu mày, mặc dù muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng cả hai vẫn không mở miệng. Rốt cuộc, so kiếm tiền, hai người tự nhận không bằng Vương Khả, Vương Khả làm gì có chuyện tính nhầm? Trương Chính Đạo thậm chí còn đoán được Vương Khả đang đào hố cho Điền Sư Trung, chỉ là bản thân hắn chưa thấy được rõ ràng mà thôi.

- Ngươi thật muốn dùng Định Hải Châu thế chấp vay Kim Ô tệ?

Điền Sư Trung trừng mắt nhìn Vương Khả.

- Ngươi nói cái gì thế? Vương Khả ta nói muốn giúp ngươi, tự nhiên sẽ giúp ngươi. Chẳng qua, thế chấp thì thế chấp, nhưng ngươi phải đảm bảo, quay đầu ta có thể chuộc về! Ta toàn tâm toàn ý giúp ngươi xúc tiến Kim Ô tệ khoái tốc lưu thông, ngươi cũng phải bảo đảm cho ta được yên tâm, đúng không nào!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Ngươi còn muốn chuộc về?

Điền Sư Trung nhíu mày nói.

- Nói cái gì thế? Ta thế chấp vay nợ chứ đâu phải bán Định Hải Châu! Sao lại không muốn chuộc về? Vay tiền trả lợi tức, thiên kinh địa nghĩa, các ngươi kiếm lời lợi tức là được rồi, lại còn giúp xúc tiến Kim Ô tệ lưu thông, chẳng lẽ ngươi còn muốn nuốt trôi Định Hải Châu của ta?