Hắc trưởng lão có chút hâm mộ nói.
- Phú bà cái gì? Phú bà ở đâu ra?
Bạch trưởng lão ngây dại.
- Không phải phú bà, chẳng lẽ là nam?
Hắc trưởng lão tròn mắt nói.
Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên đều tròn mắt nhìn Bạch trưởng lão, ngươi … ngươi … hai tháng nay rốt cục ngươi đã trải qua những gì?
Bạch trưởng lão ngơ ngác nhìn đám người trước mắt, các ngươi nói chuyện kiểu gì vậy, sao ta nghe không hiểu? Ta chỉ bán máu mà thôi, phú bà ở đâu ra? Nam là có ý gì?
Vương Khả, Mạc Tam Sơn, Lý Bắc Đấu đuổi tới trà sảnh cao ốc Thần Vương! Trương Ly Nhi và Trương Chính Đạo chỉ vào nơi không xa.
- Nhìn, ở bên kia! Điền Sư Trung? Sao hắn lại tới đây?
Trương Ly Nhi cau mày nói.
- Đúng vậy, hắn vừa đến liền gọi Bạch trưởng lão tới quở mắng một trận, ngươi xem, Hoàng Hữu Tiên còn đang mắng đấy!
Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói.
- Quở mắng Bạch trưởng lão? Tại sao? Con người Bạch trưởng lão tốt lắm mà!
Vương Khả lập tức nói.
- Ta cũng không biết a! Ta từ xa xa nghe được, hình như là nói muốn giới thiệu phú bà cho Bạch trưởng lão! Chẳng lẽ bọn hắn muốn kéo Bạch trưởng lão đi về ra mắt hẹn hò?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
Vương Khả:
-...... !
Mạc Tam Sơn:
-... !
Lý Bắc Đấu:
-...... !
Ra mắt? Đại lão Nguyên Anh Cảnh còn cần ra mắt? Đùa gì vậy?
- Ở xa tới là khách, đi, chúng ta đi gặp bọn họ!
Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.
Mấy người Vương Khả đều gật đầu tán đồng.
Rất nhanh, cả đám đi đến chỗ bàn Điền Sư Trung.
Bởi vì đám người Vương Khả đi đến, trò chuyện nơi không xa bỗng im bặt mà dừng. Lúc này, Bạch trưởng lão thần tình thẹn phẫn nhìn Hắc trưởng lão. Như thể vừa phải chịu đựng vũ nhục cực lớn vậy.
- Trương đại tiểu thư? Chúng ta lại gặp mặt!
Điền Sư Trung đột nhiên khẽ cười ngước nhìn Trương Ly Nhi.
- Hừ, Điền Sư Trung! Ngươi tới làm gì?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
Điền Sư Trung lại quay sang nhìn Lý Bắc Đấu.
- Lý Bắc Đấu? Ngươi ghê thật đấy, tên tà ma Nguyên Thần Cảnh kia ta đều không dám đi trêu chọc, thế mà ngươi lại có thể đoạt được Manh Thần Kiếm từ trong tay hắn? Đúng là anh hùng xuất thiếu niên!
Điền Sư Trung nhìn chằm chằm Lý Bắc Đấu, ngưng trọng nói.
- À, Điền Sư Trung, ngày xưa chúng ta một mực không có cơ hội so tài, bây giờ, ta được đến Manh Thần Kiếm, hay là, chúng ta luận bàn một phen?
Lý Bắc Đấu thử dò xét nói.
Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo ở bên đều biến sắc, ngươi muốn luận bàn? Ai điên đâu mà đi luận bàn với ngươi!
- Hôm nay đến đây không phải là để so tài với ngươi, lần sau đi! Lần này ta đặc ý tới tìm Vương Khả!
Điền Sư Trung đột nhiên nhìn về phía Vương Khả.
Đối với Mạc Tam Sơn, Trương Chính Đạo, Điền Sư Trung tựa hồ căn bản không để ý, thậm chí không liếc mắt nhìn lấy một lần.
- Tìm ta?
Vương Khả nhíu mày hỏi nói.
- Yên tâm, hôm nay ta đến đây không phải vì tranh đấu, mà chỉ là muốn tìm ngươi tâm sự!
Điền Sư Trung cười nói.
Chúng nhân không khỏi kinh ngạc, ngươi tìm Vương Khả tâm sự?
- Tán gẫu hả? Sao không nói sớm, có phải thấy Bạch trưởng lão kiếm được tiền, các ngươi cũng muốn đến tham dự? Hoan nghênh, hoan nghênh!
Vương Khả lập tức cười nói.
Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo thoáng ngây người, ngươi điên à? Ai nói chúng ta muốn tham dự vào ngành dịch vụ tiểu Bạch đang làm? Chỉ có Hắc trưởng lão là trong mắt lóe lên một tia mong đợi.
- Người đâu, ở xa tới là khách, dâng cho một người một chén trà lạnh, ta mời khách!
Vương Khả cao giọng nói.
Lập tức, chúng thuộc hạ Vương Khả dâng tới từng chén trà lạnh.
- Các vị, trà lạnh này là sản phẩm do điện chủ Tây Lang Điện Thiên Lang Tông Mạc Tam Sơn đích thân điều chế ra, cảm giác tuyệt hảo, các vị thử xem!
Vương Khả khách khí nói.
Mạc Tam Sơn ở bên khẽ nhướng mày, ngươi đây là đang khen ta?
- Hả? Tây Lang Điện Mạc Tam Sơn?
Điền Sư Trung thần tình cổ quái nói.
Chẳng phải Hoàng Hữu Tiên nói với ta, Mạc Tam Sơn và Vương Khả thủy hỏa bất dung ư? Sao còn giúp Vương Khả điều chế trà lạnh? Tin tức tình báo không đúng à?
Hoàng Hữu Tiên ở bên cũng không khỏi sửng sốt, chuyện này ta đâu biết?
- Sư huynh, Trương Ly Nhi, Mạc Tam Sơn, các ngươi cũng ngồi đi, khó được mới có dịp khai sơn tổ sư Kim Ô Tông đến chơi, hôm nay ta mời khách! Đừng khách khí làm gì!
Vương Khả thỉnh mời.
Mạc Tam Sơn đen mặt lại nhìn Vương Khả, khai sơn tổ sư nhà người ta tới, ngươi lại đi mời khách uống trà lạnh?
Chúng nhân tuy ngồi xuống, lại vẫn không quên phòng bị đối phương.
- Đừng căng thẳng, Kim Ô Tông chứ đâu phải người ngoài, tiên môn chính đạo Thập Vạn Đại Sơn cùng khí liền cành, mọi người đều là huynh đệ! Tới tới tới, uống trà, còn nữa, Bạch trưởng lão, người tông môn ngươi tới chơi, ngươi phải chiêu đãi nhiệt tình chút chứ, đừng xụ mặt như thế!
Vương Khả lên tiếng làm sôi động bầu không khí.
Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi nhiệt tình thế này là muốn làm gì? Ngay cả Lý Bắc Đấu, Mạc Tam Sơn, thậm chí Trương Ly Nhi, khi nhìn thấy Điền Sư Trung đều hiện vẻ đề phòng, riêng ngươi lại khách khí như vậy? Điền sư huynh nói không động thủ, ngươi liền tưởng thật?
- Vương Khả, ngươi mới đến nên không biết, ngươi giải thích rõ ràng với bọn họ giúp ta!
Bạch trưởng lão buồn bực nói.
- Giải thích cái gì?
Vương Khả sửng sốt.
- Bọn họ hoài nghi số tiền ta kiếm được trong hơn hai tháng qua ở cao ốc Thần Vương không sạch sẽ!
Bạch trưởng lão buồn bực nói.
- Cái gì vậy? Các ngươi hoài nghi Bạch trưởng lão? Vậy thì ta không chấp nhận được, đặc biệt là ngươi, Hoàng Hữu Tiên, ngươi không biết vì ngươi ép nợ mà Bạch trưởng lão thê thảm thế nào đâu. Hai tháng qua hắn mỗi ngày mỗi đêm kiếm tiền, ngươi còn ghét bỏ hắn? Ngươi còn có nhân tính hay không, hắn là đồ đệ của ngươi đấy!
Vương Khả trừng mắt nhìn Hoàng Hữu Tiên.
Hoàng Hữu Tiên đen mặt lại nhìn Vương Khả, ngươi có tư cách gì bao che tiểu Bạch? Ngươi thật tưởng tiểu Bạch là người của ngươi?
- Vừa rồi hình như ta nghe được bọn họ nói cái gì như là phú bà thì phải!
Trương Chính Đạo ở bên bổ sung nói.
- Phú bà? Phú bà nào?
Vương Khả sửng sốt.
Hắn vừa hỏi, bầu không khí tại trường lập tức hiện vẻ cực ngưng trọng, thần sắc Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, Ô Hữu Đạo đều rất cổ quái, chỉ có Hắc trưởng lão là lộ vẻ hưng phấn.