Bất Diệt Thần Vương

Chương 945: Hệt như nằm mơ




Ngươi hoàn toàn có thể đi tìm bọn họ, chỉ cần bọn họ nể mặt ngươi, liền hoàn toàn có thể tự mình giao dịch riêng với ngươi, các ngươi cứ phái người đợi ở cửa dịch vụ hối đoái, chẳng mất bao lâu liền sẽ đổi được mười ức Thần Vương tệ.

Vương Khả cười nói.

Ánh mắt Triệu Tứ sáng lên, đúng nhỉ, ta có thể tìm những đệ tử tiên môn khác đổi được mà, không phải chỉ là tốn thêm chút tiền thôi sao?

- Ồ, ha ha ha, được, đa tạ Vương huynh đệ chỉ điểm, đa tạ!

Triệu Tứ cảm kích nói.

Vương Khả mỉm cười gật đầu.

Triệu Tứ cáo biệt Vương Khả, kích động phóng tới nơi xa.

- Vị huynh đệ này, ngươi có Thần Vương tệ không? Bán cho ta đi, ta cần, ta đổi linh thạch, tỷ lệ quy đổi cao hơn cao ốc Thần Vương nhiều, chín ngàn Thần Vương tệ đổi một cân linh thạch. Đúng, đổi cho ta, bên công ty Thần Vương một vạn Thần Vương tệ mới đổi được một cân linh thạch, đổi cho ta không phải càng kiếm tiền!

Triệu Tứ kích động đề nghị.

Nơi không xa, Trương Chính Đạo tròn mắt nói:

- Đây chẳng phải là “hoàng ngưu” mà ngươi nói cho ta lúc trước? Vương Khả, mối lợi này, sao ngươi lại nhường cho người khác?

- Ngươi biết cái gì!

Vương Khả khinh thường nói.

Trương Ly Nhi lại nhíu mày trầm tư, không hiểu tại sao Vương Khả không chịu đáp ứng yêu cầu của Triệu Tứ. Ở cao ốc Thần Vương, Trương Ly Nhi đã học hỏi được rất nhiều điều, đồng thời cũng rất khâm phục thủ đoạn của Vương Khả, muốn hiểu được rõ ràng nguyên nhân trong đó.

- Bạch trưởng lão, ngươi thấy không?

Vương Khả nhìn sang Bạch trưởng lão.

- Ta thấy được, Vương Khả, ngươi vừa kiếm tiền lại vừa cứu giúp đệ tử chính đạo, trước kia ta đã hiểu lầm ngươi!

Bạch trưởng lão đắng chát nói.

- Không, ta không phải nói cái này, ta đang nói là, làm sao kiếm được một tháng trăm vạn, ngươi thấy rõ chưa?

Vương Khả nói.

- Ách?

Bạch trưởng lão sững sờ.

- Ngươi xem, Thiết Lưu Vân là Nguyên Anh Cảnh, ngươi cũng là Nguyên Anh Cảnh. Hiện tại Chân Nguyên Huyết của Thiết Lưu Vân đã thành hàng hot, một bình năm mươi vạn cân linh thạch! Năm mươi vạn cân linh thạch đấy! Thật ra, ngươi cũng có thể làm như hắn!

Vương Khả nói.

Nét mặt Bạch trưởng lão cứng lại:

- Ngươi nói muốn tìm ta hợp tác kiếm tiền chính là để ta bán máu?

- Có gì mà không được? Không cần ngươi một lần rút sạch, có thể rút liên tục từng chút một, một tháng rút ra một hộp Chân Nguyên Huyết, hoàn toàn không vấn đề. Tu hành giả hồi máu tương đối chậm, nhưng dù là vậy, ngươi liều mạng chút, một tháng chắc cũng rút được hai hộp, vậy chẳng phải bằng với một trăm vạn cân linh thạch?

Vương Khả nói.

Mặt Bạch trưởng lão đen như đáy nói:

- Muốn ta rút máu? Ngươi nằm mơ!

- Ta nằm mơ cái gì, trên đời này làm gì có chuyện kiếm tiền dễ dàng? Ngươi có điều kiện tốt như vậy mới được, người khác muốn kiếm tiền như ngươi cũng không cơ hội! Hơn nữa bán Chân Nguyên Huyết còn có thể cứu giúp đệ tử chính đạo! Ngươi xem, vừa kiếm tiền, lại vừa có thể làm từ thiện, chuyện tốt như thế biết đi đâu để tìm? Ngươi suy nghĩ kỹ đi, cũng chỉ có chỗ này của ta mới mang đến cho ngươi cơ hội thực hiện mộng tưởng thu nhập một tháng trăm vạn! Người khác ai sẽ giúp ngươi? Dựa vào ai đều vô dụng, tốt nhất vẫn phải dựa vào chính mình! Ngươi dựa vào sư tôn Hoàng Hữu Tiên có ích gì không? Cuối cùng chẳng phải vẫn dựa chính ngươi?

Vương Khả khuyên nhủ.

Cơ mặt Bạch trưởng lão không ngừng co giật, mẹ nó, ta lên phải tặc thuyền? Nhưng mà, ta không đáp ứng, quay về sư tôn cũng bức tử ta.

- Ta phải suy nghĩ!

Bạch trưởng lão buồn bực muốn thổ huyết.

- Được, ta không miễn cưỡng! Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ rồi hẵng trả lời ta, yên tâm, ta không thu tiền của ngươi! Ta không kiếm lời một phân tiền từ ngươi, quy định của siêu thị Thần Vương thế nào ngươi cũng biết, chắc ta không cần phải nhiều lời, ta chờ tin tức tốt từ ngươi!

Vương Khả vỗ vỗ bả vai Bạch trưởng lão.

Bạch trưởng lão:

-...... !

Bên ngoài cao ốc Thần Vương, trong một rừng cây!

Phương Sân ôm lấy vết thương nơi ngực, dù đã qua hai ngày kể từ khi bị Lý Bắc Đấu đâm kiếm trúng, hắn vẫn rất đau đớn. Phía đối diện là Mạc Tam Sơn với vẻ mặt cực kỳ khó coi.

- Ngươi nói cái gì? Ta dẫn theo thập bát đồng nhân đi cao ốc Thần Vương đại náo một trận, còn dẫn ra Lý Bắc Đấu giúp ngươi, thậm chí bị đâm một kiếm, thế mà giờ ngươi lại nói với ta, ngươi thất bại?

Phương Sân trừng mắt nói.

- Trụ trì, việc này không thể trách ta, Lý Bắc Đấu mới vừa rời khỏi sơn môn chưa bao lâu, ta liền đi bắt Cung Vi, nhưng mà, ai ngờ nàng lại tự chạy, ta còn hỏi đệ tử thủ sơn môn, đệ tử thủ sơn môn cũng tận mắt nhìn thấy, song vì là tông chủ Thiên Lang Tông nên không ai dám đứng ra ngăn cản!

Mạc Tam Sơn cười khổ nói.

- Chẳng phải ngươi nói với ta lần này tuyệt không sơ suất? Đây là đã lần thứ bao nhiêu ngươi thất bại rồi?

Phương Sân trừng mắt nói.

- Ta cũng không ngờ Cung Vi lại đột nhiên thức tỉnh!

Mạc Tam Sơn đắng chát nói.

- Không phải ngươi nói, dù đoạn thời gian này Cung Vi thỉnh thoảng tỉnh lại, nhưng vẫn rất hư nhược ư? Nàng đã yếu thế rồi, ngươi còn không đuổi được!

Phương Sân trừng mắt nói.

- Ta đuổi, nhưng mà, tên điên Thiết Lưu Vân kia một mực lôi kéo không cho ta đi, ta bị hắn làm phiền, không cách nào đuổi theo Cung Vi, đợi lúc ta thật không dễ dàng mới thoát khỏi Thiết Lưu Vân thì Cung Vi không biết đã chạy đi đâu!

Mạc Tam Sơn buồn bực nói.

- Thiết Lưu Vân? Sao hắn lại lôi kéo không cho ngươi đi?

Phương Sân ngạc nhiên hỏi.

- Ta... !

Sắc mặt Mạc Tam Sơn rất khó coi.

- Nói đi!

Phương Sân giận quát

- Hắn muốn đòi công đạo, vu ta khinh bạc sư muội hắn, còn định lôi ta đi tìm Vương Khả phân xử! Hoặc là phải xin lỗi sư muội hắn, ta... !

Mạc Tam Sơn buồn bực nói.

- Ở cái lúc then chốt nhất, ta mang theo thập bát đồng nhân dẫn ra Lý Bắc Đấu giúp ngươi, thậm chí ta còn bị Lý Bắc Đấu đâm một kiếm, bị Vương Khả chọc cho một bụng đầy phẫn nộ, ta vì cái gì? Không phải là vì có thể tranh thủ đủ thời gian cho ngươi đi bắt Cung Vi? Trong cái lúc quan trọng đó, ngươi khinh bạc nữ nhân của Thiết Lưu Vân làm gì? Ngươi không thể chọn lúc khác được à? Chúng ta vì ngươi bận rộn nửa ngày, ngươi lại đi đùa giỡn nữ đệ tử nhà người ta? Ngươi có điên không!