Phương Sân trừng mắt giận nói.
- Ta không đùa giỡn nàng!
Mạc Tam Sơn vội thanh minh.
- Ngươi không đùa giỡn? Thế chẳng lẽ Thiết Lưu Vân vu hãm ngươi? Cho Thiết Lưu Vân một trăm lá gan hắn cũng không dám vô duyên vô cớ vu hãm ngươi, ngươi còn mặt mũi nói không đùa giỡn?
Phương Sân trừng mắt nói.
- Ta thực sự không đùa giỡn, lúc ấy tình thế cấp bách, ta tưởng đấy là Cung Vi, liền lao tới chụp, kết quả tiểu nha đầu tưởng ta sờ đùi nàng, ta hoàn toàn vô tội!
Mạc Tam Sơn buồn bực nói.
- Đùi tiểu nha đầu kia, ngươi có sờ hay không?
Phương Sân trừng mắt nói.
- Nhưng đấy là... !
Mạc Tam Sơn còn muốn giải thích.
- Ta hỏi ngươi, có mò hay không?
Phương Sân trừng mắt nhắc lại.
- Có mò, chỉ là, ta tưởng nàng là Cung Vi, ta... !
Mạc Tam Sơn vẫn muốn biện minh.
- Đánh rắm, đùi Cung Vi mà ngươi cũng dám mò? Ngươi biết lần này chúng ta vì ngươi mà đã vất vả thế nào, trả ra bao nhiêu không hả? Ngươi nhìn lại mình xem, trừ sờ đùi, ngươi còn biết làm cái gì?
Phương Sân trừng mắt giận nói.
Mạc Tam Sơn:
-...... !
Trụ trì tâm tình không tốt, giờ đã mất đi lý trí, ta có giải thích thế nào cũng đều vô dụng. Tại sao, tại sao lại thế này?
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục đi tìm cho ta!
Phương Sân quát.
- Vâng!
Mạc Tam Sơn buồn bực ứng tiếng.
-----------
Một tháng sau, Kim Ô Tông, Kim Ô Điện!
Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên, Hắc trưởng lão phong trần mệt mỏi đi về.
Tự có thuộc hạ dâng lên nước trà cho ba người, ba người ngồi xuống, nghỉ ngơi thư giãn một phen.
- Sư huynh, chuyến đi lần này đúng là không dễ dàng!
Hoàng Hữu Tiên cười nói.
- Thời gian gấp chút, may mà cuối cùng vẫn hoàn thành! Được rồi! Hoàng Hữu Tiên, lần này ngươi làm rất tốt, khiến ta rất hài lòng!
Điền Sư Trung nhấp một ngụm trà cười nói.
- Khôi lỗi chúng ta nâng đỡ lần này chỉ chấp chưởng hai phần ba Đại Tử vương triều, so với khu vực phàm nhân do Vương Khả nắm giữ thì vẫn nhỏ thua không ít!
Hoàng Hữu Tiên nhíu mày nói.
- Không sao, thứ ta muốn không phải cương thổ, mà là thí nghiệm, ta muốn nghiệm chứng xem phương pháp kia của Vương Khả có thể sao chép được hay không! Dùng phàm nhân thu thập công đức? Ai, trước kia bao nhiêu người đều thất bại, Vương Khả lại làm thành?
Điền Sư Trung nhấp một ngụm trà cảm thán nói.
- Đoạn thời gian này, toàn bộ Tử thị Đại Tử vương triều đều nghe lệnh chúng ta! Dựa theo sư huynh giao phó, toàn diện phục chế công ty Thần Vương! Chúng ta mở ngân hàng Kim Ô, siêu thị Kim Ô, phát hành Kim Ô tệ! Lấy tốc độ nhanh nhất, tối đa một tháng liền có thể chính thức đi vào vận hành!
Hoàng Hữu Tiên mong đợi nói.
- Vương Khả có thể làm được, chúng ta cũng có thể làm được! Ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, dựa vào bắt chước, chúng ta đã thành công không chỉ một lần hai lần! Công ty Thần Vương đã không còn bí mật gì mà chúng ta không biết! Lần này, đã làm phải làm cho lớn!
Điền Sư Trung híp mắt nói.
- Vâng! Ngân hàng Kim Ô của chúng ta nhất định sẽ càng dễ được người tiếp nhận hơn ngân hàng Thần Vương của Vương Khả, có sư huynh bảo đảm cho ngân hàng Kim Ô, những người muốn gửi tiền tiết kiệm, muốn đi vay tiền kia chẳng phải sẽ càng thêm tin tưởng? Tiếp đó
- là Kim Ô tệ. Sư huynh một hơi xuất ra ba ngàn vạn cân linh thạch làm thế chấp, có thể nói là khoản tiền trên trời, so với Vương Khả thì thanh thế hơn gấp không biết bao lần!
Hoàng Hữu Tiên cười nói.
- Nhưng mà, siêu thị Kim Ô của chúng ta tính bán thương phẩm gì?
Hắc trưởng lão nhíu mày nói.
- Mô phỏng toàn diện siêu thị Thần Vương của Vương Khả, không cần vẽ rắn thêm chân làm gì! Cứ để đệ tử Kim Ô Tông bày bán đồ second-hand trên kệ hàng, còn nữa, mời đệ tử các đại tiên môn trong Thập Vạn Đại Sơn cũng tới bán đồ ở siêu thị Kim Ô!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Ách, vâng!
Hắc trưởng lão gật đầu.
- Chỉ tiếc, nhân lực làm những chuyện rắc rối phức tạp này quá ít, người của chúng ta vẫn không chuyên nghiệp!
Điền Sư Trung nhíu mày nói.
- Sư huynh, ta đã phái người dùng tiền đi đào người từ công ty Thần Vương, nhưng mà, không biết vì sao nhân viên công ty Thần Vương lại tín nhiệm Vương Khả đến vậy, dù chúng ta đưa ra hứa hẹn cực hấp dẫn, bọn họ vẫn không chịu đến siêu thị Kim Ô làm việc!
Hoàng Hữu Tiên buồn bực nói.
- Vương Khả rất có năng lực quản trị, những thuộc hạ kia đều rất trung thành với hắn, đúng là nhân tài!
Điền Sư Trung híp mắt nói.
- Sư huynh, hay là... !
Trong mắt Hoàng Hữu Tiên chớp qua một tia sát khí.
- Động những nhân viên phàm nhân kia? Ta còn chưa đến mức hạ lưu như vậy! Mà dù có động thì sao? Ngươi biết dưới tay Vương Khả còn có bao nhiêu nhân viên trữ bị? Giai đoạn hiện giờ, tạm thời đừng nghĩ tới những chiêu trò kia, cứ mô phỏng thật tốt cho ta là được, ta muốn xem xem, liệu có thật thu hoạch được công đức không!
Điền Sư Trung lạnh lùng nói.
- Vâng!
Hoàng Hữu Tiên ứng tiếng.
- Nhân viên chưa quen việc, không sao cả, cứ từ từ đào tạo! Người ta mang tới đã tìm hiểu rõ ràng toàn bộ các khâu quy trình của công ty Thần Vương, siêu thị Thần Vương không quá phức tạp lắm đâu!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Vâng, sư huynh yên tâm, một tháng sau, siêu thị Kim Ô sẽ chính thức khai trương!
Hoàng Hữu Tiên trịnh trọng bảo chứng.
- Ừ!
Điền Sư Trung gật đầu.
- Đúng rồi, Ô Hữu Đạo và tiểu Bạch đâu?
Hoàng Hữu Tiên nhìn sang tên đệ tử Kim Ô Tông ở bên cạnh.
- Ách... !
Tên đệ tử Kim Ô Tông kia thoáng ngây người
- Làm sao? Bọn hắn lại gây họa?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt hỏi.
- Không phải, một tháng trước Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão tới cao ốc Thần Vương số một. Sau đó chỉ thấy Ô Hữu Đạo bị thương quay về, hiện giờ còn đang trị liệu, Bạch trưởng lão thì lại không thấy quay về!
Tên đệ tử Kim Ô Tông kia vội giải thích.
- Cái gì? Bọn họ lại đi thích sát Vương Khả? Không phải đã dặn bọn hắn trước yên tĩnh một đoạn thời gian rồi sao? Hừ, thích sát thất bại ngay sau lưng ta, một tên trọng thương, một tên bị bắt tù?
Hoàng Hữu Tiên giận nói.
- Không phải thích sát... ! Ô Hữu Đạo là bị ngộ thương! Còn Bạch trưởng lão, hắn tự nguyện lưu lại cao ốc Thần Vương!