Thần sắc Lý Bắc Đấu lại rất cổ quái, sao ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng?
Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi mắt lạnh bàng quan, Vương Khả, lời này, ngươi đoán chúng ta tin không?
- Được rồi, tùy ngươi, ta phải trở về nhìn tông chủ, lần sau gặp nguy hiểm, cứ trực tiếp gọi sư huynh!
Lý Bắc Đấu suy nghĩ một lúc rồi cũng không nói gì thêm.
- Được, đa tạ sư huynh! Sư huynh, đa tạ ngươi hỗ trợ, đây là chút tâm ý của sư đệ, mong sư huynh đừng chê!
Vương Khả lật tay nhét một chiếc vòng tay trữ vật cho Lý Bắc Đấu.
Lý Bắc Đấu thoáng sửng sốt:
- Chỗ này là mười vạn cân linh thạch?
Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi ở bên nhìn mà không khỏi tròn mắt, Vương Khả không phải keo kiệt lắm ư? Sao lại, sao lại cúng cho Lý Bắc Đấu nhiều tiền vậy?
- Chút tiền trà nước! Tính là phần tâm ý của sư đệ, mong sư huynh cười nhận!
Vương Khả lập tức nghiêm mặt nói.
Lý Bắc Đấu nhìn vòng tay trữ vật:
- Ta không thiếu tiền!
- Không, không … đây không phải chuyện tiền bạc. Ta biết sư huynh không thiếu tiền, đây là tấm lòng thành sư đệ dành cho sư huynh!
Vương Khả kiên quyết nói.
- Ha ha, ha ha ha, được, vậy sư huynh nhận! Sau này đừng làm thế nữa!
Lý Bắc Đấu cười nói.
Dứt lời, Lý Bắc Đấu quay đầu về lại Thiên Lang Tông.
Đám đệ tử Thiên Lang Tông cũng dồn dập rời đi.
Trương Chính Đạo lập tức tiến lại:
- Vương Khả, sao ngươi đưa tiền cho Lý Bắc Đấu? Ngươi không phải gà trống sắt? Từ lúc nào lại ra tay hào phóng như vậy, tận mười vạn cân linh thạch?
- Ngươi biết cái gì, sư huynh hai lần tới giúp ta, ta hiếu kính chút thì đã sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà, Lý Bắc Đấu đâu có vòi tiền ngươi!
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Chính bởi vì sư huynh không vòi tiền ta, căn bản không cầu hồi báo, ta mới càng phải chú ý. Sư huynh xem ta là thân nhân, ta hiếu kính chút thì đã sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà, đây không phải phong cách của ngươi, chẳng phải ngươi... !
Trương Chính Đạo vẫn rất khó hiểu.
- Ta tiết kiệm chứ không phải keo kiệt! Ngươi thì biết cái gì!
Vương Khả khinh thường nói.
Trương Chính Đạo:
-...... !
Trương Ly Nhi ở bên liếc nhìn Trương Chính Đạo một cái rồi nói:
- Vương Khả nói không sai, ngươi thì biết cái gì! Lý Bắc Đấu hai lần xuất trường, giúp Vương Khả chấn nhiếp ngoại địch, đắc tội cường giả! Dù là ở bên ngoài, phí xuất trường cũng không ít! Vương Khả đưa mười vạn cân linh thạch, tính là giá bình thường, người khác giúp ngươi, ngươi lại nhìn như không thấy? Vậy sau này ai còn giúp ngươi nữa?
- Nhưng mà, đó là sư huynh ruột của hắn, hắn không cần phải như thế... !
Trương Chính Đạo vẫn nhíu mày khó hiểu.
- Huynh đệ ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, huynh đệ tốt giúp ngươi đại ân, ngươi lại chẳng có chút biểu thị nào cả? Trương Chính Đạo, năm đó cha ngươi cũng là như vậy, kết quả thì sao? Lúc cha ngươi rơi đài, có mấy huynh đệ tốt đứng ra cầu tình giúp hắn?
Trương Ly Nhi khinh thường nói.
Trương Chính Đạo:
-...... !
Là ta không hiểu đạo lí đối nhân xử thế?
- Tới tới tới, Bạch trưởng lão, chúng ta tiến vào nói chuyện!
Vương Khả thỉnh mời Bạch trưởng lão.
Bạch trưởng lão trừng mắt nhìn Vương Khả, không phải vừa rồi ngươi mới nói không có tiền ư? Sao vừa ra tay đã là mười vạn cân linh thạch?
Dù trong lòng rất phẫn uất, song rốt cục hắn vẫn đi theo Vương Khả tiến vào đại sảnh lầu một.
- Vương huynh đệ, Vương huynh đệ!
Đột nhiên có người từ sau lưng gọi tên Vương Khả.
Vương Khả quay đầu nhìn lại, thấy là Triệu Tứ!
- Ồ? Triệu Tứ huynh đệ? Ngươi tìm ta?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi nói.
- Vương huynh đệ, lần này ta tới tìm ngươi là vì có chuyện muốn xin lỗi!
Triệu Tứ cười khổ nói.
- Tìm ta? Xin lỗi? Chuyện gì?
Vương Khả sửng sốt.
Không chỉ Vương Khả sửng sốt, Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi, Bạch trưởng lão cũng hiện vẻ kinh ngạc. Tên Triệu Tứ này không phải một mực thổi Vương Khả lên tận trời? Tứ xứ thổi da trâu giúp Vương Khả, giờ sao lại tới xin lỗi?
- Là thế này, đoạn thời gian trước, siêu thị Thần Vương ra mắt một loại sản phẩm tên “Máu Nguyên Anh chính đạo” ! Là Chân Nguyên Huyết của Thiết Lưu Vân! Ngươi còn nhớ không?
Triệu Tứ hỏi.
- Ách, ta biết, ta nhớ chứ, chuyện này còn là do ta an bài, Thiết Lưu Vân mới vừa đột phá Nguyên Anh Cảnh, một hộp Chân Nguyên Huyết của hắn được yết giá năm mươi vạn cân linh thạch, à không, là năm mươi ức Thần Vương tệ! Đặt ở siêu thị Thần Vương, nghe nói, đến giờ vẫn chưa bán được!
Vương Khả nói.
- Đúng vậy, Chân Nguyên Huyết có tác dụng rất lớn đối với tà ma, đặc biệt là Chân Nguyên Huyết Nguyên Anh Cảnh. Tà ma thể chất đặc thù, có thể thông qua Chân Nguyên Huyết đệ tử chính đạo tiến giai đột phá. Với hộp Chân Nguyên Huyết này, nếu tà ma Kim Đan đỉnh phong lấy được, sẽ có hai ba thành tỷ lệ đột phá Nguyên Anh Cảnh! Đây là hành vi đề thăng khí diễm Ma giáo! Đương sơ ta đi mắng qua Thiết Lưu Vân, tại sao có thể vì một chút tiền lẻ mà đi trợ giúp tà ma?
Triệu Tứ nói.
- Ách, sau đó, ngươi thăm dò được, là ta an bài, cho nên, ngươi liền oán trách ta?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Đúng vậy, trong lòng ta đúng là từng oán trách Vương huynh đệ, thậm chí trong lúc uống say còn nói rất nhiều điều không tốt về ngươi. Nhưng mà, mãi đến hôm nay ta mới hiểu được, là ta tư tưởng hẹp hòi, Vương huynh đệ làm thế đều là vì chính đạo!
Triệu Tứ hối hận nói.
- Vương Khả vì chính đạo? Sao lại thế?
Trương Ly Nhi trừng mắt khó hiểu nói.
Vương Khả an bài Thiết Lưu Vân bán Chân Nguyên Huyết, Trương Ly Nhi một mực cũng không hiểu là vì sao, chẳng phải Thần Vương tệ đang phát hành rất tốt ư? Cần gì phải làm chuyện dẫn lên công phẫn như thế?
- Bởi vì, mặc dù Chân Nguyên Huyết của Thiết Lưu Vân còn chưa bán đi, nhưng nó đã thành món hàng hot trong lòng vô số đệ tử Ma giáo, vô số đệ tử Ma giáo phải muốn có nó cho bằng được. Dù chỉ gia tăng hai ba thành tỷ lệ đột phá Nguyên Anh Cảnh, bọn họ đều sẽ không tiếc bất cứ giá nào!
Triệu Tứ giải thích nói.
- Nhưng mà, cuối cùng vẫn đã bán được đâu?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Bởi vì bọn hắn không có đủ tiền! Siêu thị Thần Vương chỉ cho phép kết toán bằng Thần Vương tệ, phần Chân Nguyên Huyết của Thiết Lưu Vân cần năm mươi ức Thần Vương tệ, bọn họ biết đi đâu gom góp con số lớn như vậy?