Vương Khả hào phóng nói.
- Cái gì? Một tháng, một trăm vạn cân linh thạch?
- Vương huynh đệ, ngươi có thể mang theo bọn ta không?
- Vương huynh đệ, chúng ta cũng muốn dốc sức!
...
...
Lập tức, chúng đệ tử tiên môn quanh bốn phía kích động nói.
- Các vị, các vị, lần sau, để lần sau. Lần này chỉ chiếu cố một mình Bạch trưởng lão! Hơn nữa, bởi vì tu vi hắn cường đại cho nên mới có thể kiếm được nhiều như vậy, lần sau lại có cơ hội, ta nhất định sẽ nghĩ đến chư vị!
Vương Khả lập tức chắp tay với chúng nhân.
- Được rồi, Vương huynh đệ, ngươi nhất định phải nhớ đến chúng ta đấy!
Đám đông bốn phía nói.
Trương Ly Nhi, Lý Bắc Đấu đều trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi không khoác lác đấy chứ? Lỡ thổi da trâu lỡ sau này da trâu nổ mất thì sao! Trương Chính Đạo càng là mắt trợn tròn, một tháng một trăm vạn cân linh thạch? Ta cũng có thể dốc sức, sao ngươi không mang theo ta? Ta đâu có thua kém gì Bạch trưởng lão!
Ô Hữu Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi thật có thể mang tiểu Bạch kiếm một tháng một trăm vạn cân linh thạch!
- Không có phần của ngươi, chẳng có chút phép tắc nào cả, nhìn Bạch trưởng lão đi, đến còn mang bái thiếp, ta tuyệt đối không dẫn ngươi kiếm tiền!
Vương Khả trừng mắt nói.
Ô Hữu Đạo:
-... !
Mẹ nó, ai muốn kiếm tiền với ngươi? Ngươi bắt nạt tiểu Bạch cùng đường mạt lộ, mới chập chờn lừa gạt hắn đúng không?
- Vương Khả, ngươi thật có thể dẫn Bạch trưởng lão kiếm một tháng một trăm vạn cân linh thạch?
Phương Sân nhíu mày khó tin hỏi.
Mẹ nó, lời này sao ta có thể tin cho được? Đoạn thời gian trước còn nghe đồn các ngươi đánh sống đánh chết, giờ ngươi muốn dẫn Bạch trưởng lão kiếm tiền? Con số còn lớn như thế, ngươi lừa ai đấy?
- Phương Sân đại sư, thật ra, ta rất hâm mộ chư vị, nếu Phương Sân đại sư có hứng thú, cũng có thể hợp tác, sau lưng ngươi có Độ Huyết Tự, một tháng một trăm vạn cân linh thạch không phải điều gì quá khó! Chỉ cần cố gắng, liều mạng xông tới, ta có thể bảo đảm với ngươi! Ngươi có hứng thú không?
Vương Khả hỏi.
Phương Sân:
-...... !
Mẹ nó, ta tới đây là để tìm ngươi gây sự, ngươi lại muốn nói chuyện hợp tác với ta? Ngươi có điên không? Ta là người để ý tới một trăm vạn cân linh thạch kia ư? Ngươi lừa ta sáu viên Định Hải Châu, giá trị tận sáu ngàn vạn cân linh thạch đấy!
- Hừ!
Phương Sân hừ lạnh một tiếng.
- Phương Sân đại sư, ngươi đừng thái độ thế, mua bán không thành nhân nghĩa tại, lần này hợp tác không được thì còn lần sau! Thật đấy, công ty Thần Vương ta luôn thành tâm mong đợi có được đối tác như Phương Sân đại sư ngươi! Cửa lớn công ty Thần Vương luôn rộng mở chào đón ngươi bất cứ lúc nào!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Phương Sân:
-...... !
- Không chỉ thế, Phương Sân đại sư, nếu ngươi sợ mất mặt, có thể để thập bát đồng nhân sau lưng ngươi đến hợp tác cùng công ty Thần Vương. Ta không nói đùa, thu nhập một tháng trăm vạn không phải giấc mơ, chỉ cần chịu cố gắng nỗ lực, khắp đất đều là tiền. Thật đấy, các vị đồng nhân đại sư, các ngươi cũng có thể tự mình liên hệ với nhân viên công ty chúng ta, một số hạng mục hợp tác của công ty chúng ta luôn rộng mở với các ngươi! Chỉ cần chịu liều, thu nhập một tháng trăm vạn không hề khó!
Vương Khả mời chào.
Thập bát đồng nhân:
- !
Phương Sân nhìn Vương Khả, mặt đen như đáy nồi. Mẹ nó chứ, sao bầu không khí đột nhiên có chút gì đó không đúng? Ta không phải nên phẫn nộ trở mặt với ngươi ư? Tại sao, tại sao lại thành thế này?
- Hừ, nhìn cái gì vậy? Lời Vương Khả nói mà các ngươi cũng tin? Chúng ta đi!
Phương Sân trừng mắt cả giận nói.
Thập bát đồng nhân thần sắc cổ quái đứng ngây ra một lúc, song cuối cùng vẫn gật đầu.
Cả đám cứ thế cùng theo Phương Sân bay lên trời.
- Các vị đồng nhân đại sư, nhớ kỹ, lúc nào muốn đến tìm công ty Thần Vương hợp tác thì cứ len lén tới, chúng ta tùy thời hoan nghênh!
Vương Khả ngước mắt nhìn theo, miệng không quên dặn dò.
Nơi xa, Phương Sân ôm lấy vết thương, tức đến không ngừng ho khan:
- Khụ khụ, còn không mau đi!
- Vâng!
Đám hòa thượng lập tức cùng theo Phương Sân bay về nơi xa.
Phương Sân bay đi, Vương Khả lại quay đầu nhìn Bạch trưởng lão.
- Bạch trưởng lão, ta tin tưởng, lựa chọn của ngươi là sáng suốt, đi, chúng ta về cao ốc Thần Vương, ta sẽ thảo luận chuyện hợp tác với ngươi! Tranh thủ để ngươi sớm ngày kiếm được một trăm vạn cân linh thạch đầu tiên!
Vương Khả mời nói.
- Tiểu Bạch!
Ô Hữu Đạo trừng mắt thảng thốt nói.
Bạch trưởng lão nhìn Ô Hữu Đạo:
- Ô sư thúc, ngươi trở về trước đi, ta sẽ định kỳ sai người đưa tin về!
- Đúng vậy, Ô Hữu Đạo, hắn lại không phải con trai ngươi, ngươi kích động cái gì? Nơi này là cao ốc Thần Vương số một, chuyên phục vụ cho đệ tử chính đạo, nếu ngươi có khốn khó, có nhu cầu thì tới cao ốc Thần Vương số hai. Cao ốc Thần Vương số hai mới là nơi chuyên phục vụ tà ma!
Vương Khả thúc giục nói.
Ô Hữu Đạo:
-...... !
Mang theo tâm trạng mờ mịt, Ô Hữu Đạo ôm lấy vết thương buồn bực rời đi. Trên đường phi hành, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Không phải Bạch trưởng lão tới đây là để đòi tiền ư? Sao tiền chưa đòi được, chính mình lại đã rơi vào tay người ta?
Cái này, cái này không đúng?
Quảng trường cao ốc Thần Vương số một!
Trương Ly Nhi, Trương Chính Đạo thấy Vương Khả chập chờn Bạch trưởng lão nói một tháng thu nhập trăm vạn, thần sắc hai người đều không giấu được cổ quái. Ai tin? ! Không ai tin cả! Vương Khả ngươi có bản lĩnh một tháng kiếm được trăm vạn còn cần tìm Bạch trưởng lão hợp tác? Ngươi là muốn lưu hắn lại, sau đó gài hắn?
- Sư đệ, ngươi thật muốn dẫn Bạch trưởng lão kiếm tiền?
Lý Bắc Đấu cũng không khỏi ngạc nhiên, kinh kỳ hỏi.
- Sư huynh, đệ tử chính đạo Thập Vạn Đại Sơn cùng khí liền cành, trước kia giữa Bạch trưởng lão và ta chỉ là ân oán cá nhân, ngươi không thấy hắn đã bị người bức ép thành thế kia rồi? Giúp được chút nào thì hay chút đó! Có câu oan gia nên giải không nên kết, nhiều thêm bằng hữu, nhiều thêm con đường mà!
Vương Khả giải thích nói.
Bạch trưởng lão ở bên nghe mà trong lòng rất là phức tạp.