- Không được! Hoặc là xin lỗi tiểu sư muội, hoặc là theo ta tới chỗ điện chủ Nam Lang Điện nói cho rõ ràng!
Thiết Lưu Vân quật cường nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Con mẹ nó, ngươi cứ thế này ta làm sao tìm được Cung Vi?
- Tông chủ thương thế chưa lành, ta muốn tìm tông chủ!
Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.
- Ta bồi ngươi đi! Nhưng ngươi vẫn phải xin lỗi tiểu sư muội!
Thiết Lưu Vân cũng trừng mắt nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Ngươi bồi ta đi? Vậy ta làm sao bắt Cung Vi? Ngươi phiền quá rồi đấy.
-------------
Quảng trường cao ốc Thần Vương số một!
Phương Sân bị đám đệ tử tiên môn khinh thường dè bỉu, mặt đen lại như đáy nồi. Đều là do Mạc Tam Sơn, kể lại quá chi tiết sự tình ở Thần Long Đảo, kết quả bị Vương Khả lợi dụng xuyên tạc.
Ngươi không bảo vệ Chu Hồng Y? Ngươi vì chính đạo trường tồn mới cướp Tù Thần Thương của ta? Con mẹ ngươi!
- Sự tình đã nói rõ, Phương Sân trụ trì, sư đệ ta làm thế là vì chính đạo! Ngươi đánh mất Định Hải Châu, chúng ta rất lấy làm tiếc, nhưng mà, không thể vì ngươi mất đồ mà trách sư đệ ta được?
Lý Bắc Đấu nhíu mày nói.
- Đúng vậy, ngươi mất đồ, sao lại trách ta? Ngươi đâu có nhờ ta giữ hộ Định Hải Châu, ta cũng đâu có nghĩa vụ giúp ngươi giữ hộ!
Vương Khả nói.
- Được, được, được lắm, nếu tất cả mọi người đều rõ ràng tình hình lúc ấy, như vậy, trước khoan bàn chuyện năm viên Định Hải Châu, có phải đến sau cùng ta từng ném hai viên Định Hải Châu cho ngươi, đúng không?
Phương Sân trừng mắt nói.
- À, chính là hai viên ném tới khi ngươi hợp tác với Long Cốt, cố ý dẫn nguyên thần Trương Thiên Sư tới giết ta?
Vương Khả hỏi.
- Không sai, ngươi thừa nhận?
Phương Sân lập tức kích động nói.
Nếu không đòi về được hết năm viên, vậy ta tạm thời đòi trước hai viên vậy!
- Ta thừa nhận, ngươi thật xấu xa, thông đồng với Long Cốt hại ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ bồi thường là may đấy!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ, thế ngươi trả lại hai viên ta ném khi ấy đi!
Phương Sân trừng mắt nói.
- Thứ của ta thì ta mới cầm, thứ không phải của ta thì ta tuyệt đối sẽ không cầm, ngươi ném cho ta, ta tưởng đó là rác rưởi ngươi không cần nữa, thế nên ta cũng không muốn, ném mất rồi!
Vương Khả nói.
- Ngươi ném?
Phương Sân tròn mắt hỏi.
- Đúng vậy, thứ đó lại không phải của ta, ta mà cầm thì phiền lắm! Chuẩn xác mà nói, ta căn bản không cầm, là ngươi nện trúng ta, sau đó rớt ở trên đất! Ta không cầm, nếu ngươi muốn lấy về thì tự đi mà tìm!
Vương Khả nói.
Phương Sân:
-... !
Mẹ kiếp, lời lẽ phi lý mặt dày như vậy mà ngươi cũng nói ra được?
- Ta khuyên ngươi, tốt nhất là nên mau chóng tới Thần Long Đảo mà tìm, không chừng hai viên kia đã bị tên tà ma nào đó nhặt mất cũng nên! Ngươi đoạt được Định Hải Châu từ trong tay tà ma, giờ Định Hải Châu lại bị tà ma nhặt lại, ai! Cũng tính là vật quy nguyên chủ! Phương Sân đại sư, ta nghĩ ngươi cũng đừng quá chấp nhất làm gì, thứ này vốn không phải của Độ Huyết Tự các ngươi, ngươi cần gì cố chấp như vậy? Người xuất gia, tứ đại giai không! Đừng để bị ngoại vật can nhiễu tâm cảnh!
Vương Khả an ủi.
Phương Sân:
-... !
Phương Sân không ngờ Vương Khả lại phủi sạch trách nhiệm như thế! Định Hải Châu của ta cứ thế không còn?
Trương Chính Đạo cùng đi ở bên không khỏi lộ ra một tia khinh thường. Tên Phương Sân này rõ ràng có bệnh, tiền đã vào trong túi Vương Khả rồi, ngươi còn muốn đòi về? Then chốt là, ngươi không cầm ra được chứng cứ đủ mạnh, đủ thuyết phục, vậy không phải cố ý gây sự thì là gì?
Đừng nói Vương Khả, dù là Trương Chính Đạo cũng có thể nói cho hắn á khẩu nghẹn họng, chỉ với chút trò mèo này mà cũng muốn đòi về Định Hải Châu? Buồn cười?
Lúc này tâm tình Phương Sân rất tệ!
Trước lúc đến, trong lòng hắn quả thực từng nghĩ tới khả năng không đòi được Định Hải Châu, nhưng mà, Phương Sân không ngờ sự tình lại sẽ vô vọng như thế này! Định dùng đạo nghĩa áp chế Vương Khả, nhưng Vương Khả tuy thừa nhận hết thảy ngươi nói, song lại cường điệu bảo thứ ngươi mất ta không cầm, thế thì biết phải làm sao?
Cũng may Phương Sân sớm có tâm lý chuẩn bị, không đến nỗi quá mức nổi nóng, Phương Sân muốn kéo dài thời gian, tranh thủ cho Mạc Tam Sơn.
- Vương Khả, không quản ngươi giảo biện thế nào, hôm nay, chúng ta nhất định phải mang về Độ Huyết Tự trọng bảo Định Hải Châu!
Phương Sân trầm giọng nói.
- Úi chà, giờ các ngươi chơi bài ngửa. Không muốn mặt nữa? Muốn cướp trắng đồ của ta?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Độ Huyết Tự quá lắm!
- Không sai, nói không lại người liền muốn cướp? Còn có chút tinh thần minh ước chính đạo nào không?
- Vương Khả đã nói rồi, hắn không cầm, ngươi còn muốn cướp trắng đồ của người ta?
...
...
...
Đám đệ tử tiên môn quanh bốn phía lập tức rộ lên từng hồi tiếng mắng chửi.
Đáng tiếc, Phương Sân vì muốn câu kéo thêm càng nhiều thời gian cho Mạc Tam Sơn, thái độ có vẻ rất kiên quyết.
- A di đà phật, thập bát đồng nhân ở đâu!
Phương Sân hét lớn.
- Ở đây!
Mười tám tên hòa thượng sau lưng đồng thanh ứng tiếng.
- Kết trận, đòi về trọng bảo Độ Huyết Tự!
Phương Sân lạnh lùng nói.
- Vâng!
Mười tám tên hòa thượng ứng tiếng nói.
Oanh!
Nháy mắt, quanh thân mười tám tên hòa thượng lập tức bạo phát từng luồng khí tức khủng bố, liên tiếp bức lui đám người chung quanh.
- Mười tám tên Nguyên Anh Cảnh?
Trương Chính Đạo kinh ngạc thốt lên.
- Độ Huyết Tự thật cường đại!
Trương Ly Nhi cũng nhíu mày nói.
Ai mà ngờ được, Độ Huyết Tự lại có nhiều cao thủ như vậy, chỉ có Vương Khả từng sớm kiến thức qua ở Thần Long Đảo là không mấy ngạc nhiên.
Cheng!
Đột nhiên, Lý Bắc Đấu rút ra Manh Thần Kiếm.
- Hôm nay, có ta ở đây, để xem ai dám vô lý bắt nạt sư đệ ta. Hừ, Thiên Lang Tông ta hành sự đường đường chính chính, nếu các ngươi nói chuyện có lý, ta sẽ bảo sư đệ bồi tội với các ngươi. Nhưng mà, các ngươi vu khống sư đệ ta, còn muốn trắng trợn cướp đồ, vậy thì phải hỏi xem thanh Manh Thần Kiếm trong tay ta đây có đáp ứng hay không!
Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.
Lý Bắc Đấu rút ra trường kiếm, sắc mặt chúng nhân tại trường lập tức đại biến. Một ít đệ tử tiên môn càng là cấp tốc giật lùi ra sau.