- Sư huynh, bớt giận, bớt giận!
Vương Khả cũng hoảng sợ nói.
Thậm chí Trương Chính Đạo còn quay đầu bỏ chạy. Mẹ kiếp, vết thương trên đùi ta còn chưa lành sẹo, ngươi lại muốn dùng Manh Thần Kiếm?
Lý Bắc Đấu vừa rút ra Manh Thần Kiếm, đệ tử tiên môn vây xem bốn phía dồn dập đảo lui, đệ tử Thiên Lang Tông, nhân viên công ty Thần Vương càng là tránh ra xa xa!
- Sư huynh, nể mặt ta, hạ hỏa, hạ hỏa, bình tĩnh chút!
Vương Khả nôn nóng khuyên can.
Phía đối diện, cơ mặt Phương Sân co rúm cả lại, ngươi đây là đang giúp ta can ngăn? Tuy từng nghe Mạc Tam Sơn đề cập qua về sự tà dị của Manh Thần Kiếm, nhưng mà, Phương Sân lại không quá để ở trong lòng, rốt cuộc, chỉ là một thanh kiếm thôi, có gì mà phải sợ?
- Vương Khả, ta đang ra mặt giúp ngươi, ngươi ngăn ta làm gì?
Lý Bắc Đấu trầm giọng nói.
Vương Khả đen mặt lại, sư huynh, ngươi không biết ư?
- Sư huynh, uy lực kiếm này quá lớn, một khi xuất kiếm, chắc chắn máu tươi ngàn dặm, vì hòa khí chính đạo Thập Vạn Đại Sơn, sư huynh nên thu lại thần thông thì hơn!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Không, sư tôn không ở đây, ta há có thể để ngươi chịu vũ nhục. Yên tâm, ta biết phân tấc, sẽ tận lực thu lại lực đạo!
Lý Bắc Đấu trấn an.
Dứt lời, Lý Bắc Đấu cầm vải quấn đầu che mắt lại.
Nhìn thấy động tác quen thuộc này, Vương Khả tròn mắt, giờ còn khuyên cái khỉ khô, chạy mau
- Vậy được, sư huynh chú ý cẩn thận, uy lực kiếm này quá lớn, ta phải lui xa chút!
Vương Khả nói.
Nói đến đây, Vương Khả lập tức quay đầu bỏ chạy, vẻ cuống cuồng đó khiến Phương Sân nhìn mà cơ mặt không ngừng giật giật.
- Vương Khả, ngươi đừng chạy, thập bát đồng nhân, ngăn hắn cho ta!
Phương Sân hét lớn.
- Thập bát đồng nhân? Hừ, dám tiến lên nửa bước, ta sẽ khiến các ngươi biến thành thập thất đồng nhân!
Lý Bắc Đấu lạnh lùng nói.
- Đi, đừng để ý hắn, có ta canh chừng rồi!
Phương Sân kêu lên.
- Vâng!
Mười tám tên hòa thượng đồng thanh ứng tiếng, nhào về phía Vương Khả.
- Tru Ma Nhất Thứ!
Lý Bắc Đấu hét lớn.
Cheng!
Kiếm quang sáng rực bốn phía, một luồng kiếm quang uy thế khủng bố tràn ra, nháy mắt ép cho mười tám hòa thượng lông tóc dựng đứng, như là cảm nhận được tử vong gần kề, ai nấy tức thì ngừng lại, tập trung phòng ngự quanh người.
Bành!
Kiếm quang chói mắt, ai cũng không thấy được kiếm rơi nơi nào, chỉ nghe có tiếng kiếm đâm vào máu thịt, đám hòa thượng tê cả da đầu, cấp tốc kiểm tra trên người mình.
Kiếm quang tan biến, máu tươi chảy ròng ròng trên trường kiếm nơi tay Lý Bắc Đấu.
Lý Bắc Đấu lấy xuống vải bịt mắt, nhìn về phía mười tám tên hòa thượng. Lại chỉ thấy mười tên hòa thượng kinh hoảng, không ngừng sờ khắp toàn thân.
Ách, hình như chúng ta đều không bị thương!
- Ta không sao?
- Ta cũng không sao!
- Có ai trúng kiếm không?
......
...
..
Mười tám tên hòa thượng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ là, trên trường kiếm Lý Bắc Đấu có máu, nhất định là có người bị đâm trúng.
- Trụ trì!
Đột nhiên, một tên hòa thượng cả kinh kêu lên.
Chỉ thấy, Phương Sân ôm lấy ngực đầy máu tươi, ngã nhào trên đất, miệng cũng ứa máu, trừng mắt nhìn Lý Bắc Đấu.
- Ngươi … ngươi …. Không phải ngươi ra tay với thập bát đồng nhân ư? Tại sao, tại sao lại đâm ta?
Phương Sân phẫn hận nhìn Lý Bắc Đấu.
Nét mặt Lý Bắc Đấu cứng lại:
- Không lý nào, đoạn thời gian này ta đã quen với Manh Thần Kiếm, chỉ tới đâu đâm tới đó, giờ sao lại đâm sai được!
Cách đó không xa, Vương Khả, Trương Ly Nhi, Trương Chính Đạo đều trợn tròn mắt, đồng thời trong lòng không ngừng thầm hô may mắn, may mà chúng ta chạy nhanh, Manh Thần Kiếm này quả nhiên chặt người hoàn toàn ngẫu nhiên! Mẹ nó, Phương Sân, ngươi thắp nhang cầu nguyện được rồi, may mà kiếm này chỉ đâm vào ngực ngươi, nếu đâm trúng đầu, đến cả cơ hội nói chuyện ngươi cũng không có.
- Lý Bắc Đấu hèn hạ! Ngươi giương đông kích tây, cố ý hỗn loạn nghe nhìn, ngươi tưởng làm vậy là có thể lần nữa đâm trúng chúng ta? Nhanh, cùng lên, bắt lại Lý Bắc Đấu cho ta!
Phương Sân ôm ngực ra lệnh.
- Vâng!
Mười tám tên hòa thượng cắn răng đáp.
- Ngu xuẩn ngoan cố, tiếp tục!
Lý Bắc Đấu lần nữa bịt mắt lại.
- Các ngươi nhìn kỹ cho ta, kiếm này không khả năng không có sơ hở!
Phương Sân cả kinh kêu lên.
Cheng!
Đã muộn, Lý Bắc Đấu lần nữa đâm kiếm ra, kiếm quang chiếu sáng thiên địa, tất cả mọi người dồn dập thoái lui, ngay cả thập bát đồng nhân cũng lông tóc dựng đứng, không dám tiến lên nửa bước.
Có sơ hở để tìm? Không, giữa trời căn bản không nhìn thấy kiếm ảnh, tựa như Lý Bắc Đấu vừa đâm ra, kiếm liền bốc hơi.
Kiếm khí mang theo sát ý khủng bố khiến người rùng mình sởn cả gai ốc, cảm giác tử vong kề cận giáng lâm trong đầu mỗi người. Ai nấy đều cảm thấy mình sắp bị đâm trúng, ngay cả Nguyên Thần Cảnh Phương Sân cũng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng! Nhìn không thấy, căn bản nhìn không thấy kiếm ảnh! Không, kiếm này đâm tới ta, không, ta chết mất!
Bành!
Tiếng kiếm đâm vào da thịt vang lên, ai nấy đều run rẩy, hệt như người bị kiếm chém trúng là mình, vội cấp tốc sờ khắp toàn thân.
Kiếm quang tan biến, Lý Bắc Đấu lấy xuống vải che mắt, nhìn xem đến cùng là ai trúng kiếm của mình.
Đối diện, đám hòa thượng hoảng hốt sờ khắp người, kiểm tra xem mình có trúng kiếm hay không.
- Ta không trúng kiếm? Không phải ta?
Phương Sân ngơ ngác nói.
- Ai trúng kiếm?
Vương Khả kêu lên.
Chúng nhân nhìn quanh bốn phía, rất nhanh liền thấy được trong đám đông có một tên áo đen ngã xuống.
- Sư huynh, ngươi chém trúng quần chúng vây xem!
Nơi xa, Vương Khả thần sắc cổ quái kêu nói.
Hoa!
Bốn phía, đám đệ tử đại tiên môn dồn dập tránh đi, lộ ra người áo đen kia.
Người áo đen ôm ngực, ngồi bệt trên đất, thổ huyết.
- Vị này, thật xin lỗi, ngươi cách quá gần! Lần tiếp theo ta sẽ chú ý cẩn thận!
Lý Bắc Đấu vội nói xin lỗi.
Xin lỗi xong, Lý Bắc Đấu tiếp tục che mắt.
Lại nữa?
Phương Sân lập tức biến sắc, khi nãy tí thì bị hù chết! Giờ lại tiếp tục?
- Đừng, đừng đâm nữa, Định Hải Châu, chúng ta từ bỏ, chúng ta từ bỏ!
Phương Sân cả kinh kêu lên.
- Ách?
Lý Bắc Đấu sửng sốt.
- Sư huynh, có thể … có thể … đừng vung kiếm nữa không. Hắn đã tin phục kiếm đạo của ngươi, vì hòa khí chính đạo Thập Vạn Đại Sơn, sư huynh, thôi đi!