Bất Diệt Thần Vương

Chương 937: Giúp Mạc Tam Sơn kéo dài thời gian




- Phương Sân đại sư, chính các ngươi làm mất đồ, giờ lại đến đây vu oan giá họa cho ân nhân cứu mạng! Sao các ngươi có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy được!

Lý Bắc Đấu rất hợp thời cắm một câu.

- Đúng vậy đúng vậy... !

Đám đông bốn phía dồn dập tán đồng.

Phương Sân:

-... !

Mạc Tam Sơn, ngươi có điên không, sao kể chi tiết chuyện ở Thần Long Đảo như thế làm gì, ngươi không biết lựa chọn trọng điểm để tô vẽ à! Mẹ nó, giờ ta phải nói tiếp thế nào đây?

Thiên Lang Tông, Tây Lang Điện!

Bên ngoài cao ốc Thần Vương truyền đến tiếng kêu của trụ trì Độ Huyết Tự Phương Sân, một đám đệ tử Thiên Lang Tông đi trước quan vọng, sau đó truyền tin về, dẫn ra Lý Bắc Đấu.

Mạc Tam Sơn đứng ở cửa Tây Lang Điện, nhìn ra bên ngoài sơn môn. Chờ đợi một lúc.

- Trụ trì, năm ngày qua, ta vận dụng hết thảy lực lượng, nhiều lần tẩy não cho tất cả mọi người xung quanh đây về toàn bộ chi tiết sự tình xảy ra tại Thần Long Đảo. Lần này ngươi đòi được về Định Hải Châu, nhất định phải ghi nhận sự cố gắng của ta!

Mạc Tam Sơn tự tin nói.

Tiếp đó liền quay đầu nhìn về hướng Linh Sơn.

- Lý Bắc Đấu đi rồi, nơi đây đã không còn ai có thể ngăn cản ta mang đi Cung Vi!

Mạc Tam Sơn híp mắt nói.

Trở lại Tây Lang Điện, Mạc Tam Sơn đổi một thân áo bào đen, sau đó yên ắng đi lên Linh Sơn.

- Mấy ngày này tên điên Lý Bắc Đấu kia cứ ở đây luyện kiếm, hại ta không cách nào tới gần, giờ thì hay rồi! Cung Vi? Đắc tội!

Mạc Tam Sơn rất cẩn thận, trước khi xâm nhập tẩm cung của Cung Vi còn dùng thần thức quét qua một lần, xác định trên giường có người, bốn phía không ai khác mới đạp bước tiến vào.

Vừa vào trong, hắn lập tức vồ lấy Cung Vi ở trên giường.

- A, sư huynh, mau tới, cứu ta!

Trên giường bỗng chợt truyền đến tiếng kêu sợ hãi của một nữ tử.

Nét mặt Mạc Tam Sơn cứng lại, không phải Cung Vi?

Hô!

Mạc Tam Sơn xốc mũ lên.

- A, Mạc điện chủ? Sao ngươi lại tới đây?

Nữ tử trên giường kinh ngạc nói.

Cùng lúc, đám người Thiết Lưu Vân tất tả xông vào.

- Sư muội, sao thế?

Thiết Lưu Vân kinh ngạc hỏi.

- Gặp qua Mạc điện chủ!

Đám người tiến vào lập tức khom lưng cúi chào.

Mạc Tam Sơn nhìn đám đệ tử Nam Lang Điện trước mắt, thần sắc cổ quái hỏi:

- Tông chủ đâu?

- Mạc điện chủ, ngài đây là... ?

Thiết Lưu Vân hiếu kỳ nói.

- Ta đang hỏi các ngươi, tông chủ đi đâu rồi? Tại sao tiểu nha đầu này lại nằm trên giường của tông chủ?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.

- Gia sư đi ra!

Thiết Lưu Vân nói.

- Đánh rắm! Tông chủ đang hôn mê, làm sao đi ra?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.

- Ngay vừa nãy, lúc Lý Bắc Đấu vừa ra cửa, gia sư liền đột nhiên tỉnh lại, mới đầu chúng ta còn rất cao hứng, nhưng mà, gia sư tựa hồ không nhận ra chúng ta, muốn xông ra ngoài, tiểu sư muội đi lên đỡ lấy, lại bị gia sư lỡ tay đả thương! Trước nay tiểu sư muội là người kề cận chăm sóc sư tôn, giờ bị nội thương, bèn liền để nàng nằm nghỉ trên giường một lát, còn chúng ta thì đi đuổi theo gia sư, chỉ là, gia sư đi quá nhanh, chúng ta không đuổi kịp, đung lúc này, chợt nghe tiểu sư muội la lên, chúng ta liền quay về!

Thiết Lưu Vân nói.

- Tông chủ tỉnh lại? Sau đó xông đi ra?

Sắc mặt Mạc Tam Sơn rất khó coi.

Tại sao, tại sao mỗi lần tới bắt Cung Vi đều gặp phải sự cố?

- Đúng vậy! Vừa đi không lâu!

Thiết Lưu Vân nói.

- Đi đâu, đi hướng nào?

Mạc Tam Sơn trừng mắt hỏi.

- Đi về phía cửa sơn môn, nếu không phải Mạc điện chủ kinh hãi tiểu sư muội, không chừng chúng ta đã đuổi kịp!

Thiết Lưu Vân nói.

- Sư huynh, Mạc điện chủ, không phải ta kinh hãi khi thấy hắn đến, mà vừa rồi hắn sờ đùi ta!

Tiểu sư muội lập tức ủy khuất nói.

Mạc Tam Sơn:

-... !

Thiết Lưu Vân tức thì biến sắc, bước đến chắn trước mặt tiểu sư muội, hít sâu một hơi rồi nói:

- Mạc điện chủ, hiện tại bên ngoài có tăng nhân Độ Huyết Tự kêu gào, bên trong tông chủ thì lại mất tích. Thời khắc then chốt thế này, sao ngươi … sao ngươi có thể nổi sắc tâm với đệ tử Nam Lang Điện chúng ta được? Tiểu sư muội bị thương ngươi cũng không tha?

Mạc Tam Sơn:

-... !

Nổi sắc tâm con mẹ ngươi! Với bộ dạng này của tiểu sư muội ngươi, ta lại đi nổi sắc tâm với nàng? Ta chỉ muốn bắt Cung Vi mà thôi!

- Sư huynh, ngươi phải làm chủ cho ta!

Tiểu sư muội nức nở khóc lóc, nép mình vào trong ngực Thiết Lưu Vân.

Mạc Tam Sơn giương mắt nhìn đôi sư huynh muội tình chàng ý thiếp trước mặt. Mẹ nó, thì ra hai các ngươi có gian tình?

- Mạc điện chủ, ngươi có tâm hay chỉ là vô ý? Sư muội ta tuy mỹ mạo ôn nhu, nhưng nếu ngươi thật sự thích nàng, ta sẽ cho ngươi cơ hội cạnh tranh, ngươi cần gì phải mặc đồ đen, len lén tiến đến định dâm nhục sư muội ta, ngươi nhất định phải nói cho rõ ràng!

Thiết Lưu Vân trừng mắt nói.

Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, Mạc Tam Sơn phất tay rời đi. Cái quỷ gì vậy! Ngươi anh hùng cứu mỹ nhân, còn định bắt ta nhận lỗi với ngươi chắc?

- Mạc điện chủ, ngươi phải nói cho rõ ràng, tại sao ngươi lại ra tay với tiểu sư muội, ngươi theo ta đi nói rõ ràng với điện chủ Nam Lang Điện!

Thiết Lưu Vân nói với theo.

Mạc Tam Sơn:

-... !

Mạc Tam Sơn đi rất nhanh, bởi vì Mạc Tam Sơn biết rõ thương thế Cung Vi chưa lành hẳn, mặc dù thanh tỉnh, song khẳng định còn rất hư nhược, chỉ cần hắn đuổi kịp liền có thể bắt lấy Cung Vi.

Nhưng mà, Thiết Lưu Vân lại không chút nhân nhượng, đuổi theo Mạc Tam Sơn.

Mạc Tam Sơn bay về phía cửa sơn môn, Thiết Lưu Vân cũng tức tối bay theo, muốn tìm Mạc Tam Sơn nói rõ ngọn ngành cho bằng được.

Mạc Tam Sơn:

-... !

Ngươi đi theo, ta làm sao tìm được Cung Vi? Mẹ nó!

- Thiết Lưu Vân, đủ rồi, ngươi đi theo ta làm gì?

Mạc Tam Sơn trừng mắt nói.

- Ta muốn ngươi xin lỗi tiểu sư muội!

Thiết Lưu Vân quật cường nói.

Thiết Lưu Vân vốn động tâm với tiểu sư muội, lúc này người trong lòng chịu ủy khuất, hắn tự nhiên muốn đứng ra làm chủ.

Mạc Tam Sơn đen mặt lại:

- Ta chỉ là hiểu lầm thôi, ngươi đừng đi theo nữa!