Bất Diệt Thần Vương

Chương 936: Cướp đoạt




- Ngươi có ý gì? Đồ của ta, ngươi cướp đi đại bộ phận, lưu lại một phần nhỏ cho ta, ta còn phải mang ơn ngươi?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương Khả, sự thực thế nào trong lòng ngươi hiểu rõ!

Phương Sân lạnh lùng nói.

- Đừng, đừng kích động, Phương Sân đại sư, dù có chuyện gì thì chúng ta cũng phải bình tâm tĩnh khí ngồi lại nói cho rõ ràng, được không? Chỗ này nhiều người nhìn vào như vậy, nhất cử nhất động của ngươi ta đều là đại biểu cho lời ăn tiếng nói của chính đạo, tốt nhất đừng để người ta chê cười! Chúng ta nói rõ ràng hết mọi chuyện, ngươi thấy có được không?

Vương Khả lập tức ngắt lời nói.

- Nói rõ ràng?

Phương Sân híp mắt nhìn Vương Khả.

- Đúng vậy, để ta giải thích trước về lai lịch sáu viên Định Hải Châu của ta, đây là năm đó lúc ta gia nhập Ma giáo, được Ma Tôn tán thưởng nên đưa tăng! Việc này không phải bí mật gì cả, đường chủ Ma giáo Chu Hồng Y, tân giáo chủ Ma giáo Tử Bất Phàm, Ma giáo Nhiếp Thanh Thanh đều có thể làm chứng cho ta. Nếu ngươi hoài nghi, có thể tới tìm bọn hắn hỏi dò. Bây giờ, ngươi cũng nói ta nghe, Định Hải Châu trở thành trọng bảo của Độ Huyết Tự các ngươi từ lúc nào, Độ Huyết Tự các ngươi từ đâu mà có Định Hải Châu?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

Phương Sân nhíu mày. Cái này phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ lại nói là chúng ta mới đào lên cách đây không lâu?

- Vương Khả, ngươi cưỡng từ đoạt lý!

Phương Sân lạnh giọng nói.

- Đừng nóng, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với lời nói ra, ngươi không thể ăn không nói có được? Chí ít ngươi cũng phải khiến người ta tin phục, Định Hải Châu là vật năm xưa trong tay Long Hoàng, Ma giáo được đến truyền thừa từ Long Hoàng, điều này hết sức bình thường! Chuyện Ma Tôn cho ta Định Hải Châu cũng rất hợp lý. Thế Định Hải Châu của Độ Huyết Tự ngươi lại từ đâu mà ra? Ngươi muốn gạt người, ít nhất cũng phải có logic cơ bản chứ?

Vương Khả nói.

Đám đệ tử tiên môn đồng loạt nhìn sang Phương Sân, đúng nhỉ, từ lúc nào mà Định Hải Châu lại thành trọng bảo của Độ Huyết Tự?

Sắc mặt Phương Sân rất khó coi, hắn hít thở sâu một hơi, nói:

- Là những năm qua Độ Huyết Tự trấn áp tà ma, nhờ đó đoạt được!

Hắn đâu thể nói, Định Hải Châu là do trộm mộ mà có.

- Nói cách khác, Định Hải Châu này không phải trọng bảo của Độ Huyết Tự, mà là các ngươi cướp đoạt được!

Vương Khả ngạc nhiên nói.

- Vương Khả, ngươi dây dưa những tiểu tiết này là muốn lẫn lộn nghe nhìn? Tất cả mọi người đều biết, ngươi cầm Định Hải Châu của chúng ta!

Phương Sân trừng mắt nói.

- Không phải ngươi đã nói đó là nghe nhầm đồn bậy sao?

Vương Khả trừng mắt hỏi lại.

Phương Sân:

-... !

Cắn răng, trong mắt Phương Sân chớp qua một tia quyết tuyệt:

- Không phải nghe nhầm đồn bậy, tin tức truyền bá xôn xao mà mọi người nghe được lúc trước đều là thật!

- Vậy ngươi thừa nhận, lúc ở Thần Long Đảo ngươi từng muốn giết ta?

Vương Khả trừng mắt hỏi tiếp.

- Hừ, Vương Khả, ngươi bảo vệ Chu Hồng Y, bảo vệ đường chủ Ma giáo, ta đương nhiên phải muốn giết ngươi!

Phương Sân cũng vung đi ra.

Vì đòi lại Định Hải Châu, Phương Sân đã không quan tâm chút ô danh kia. Chỉ cần lấy về được Định Hải Châu, chút ô danh kia có tính là gì?

- Ách, ai nói ta muốn bảo vệ Chu Hồng Y?

Vương Khả ngạc nhiên.

- Ngươi không bảo vệ Chu Hồng Y, tại sao lại làm loạn đại trận của ta? Đương sơ ta nhốt lại Nhiếp Thanh Thanh, vây khốn Chu Hồng Y, tạo sao ngươi lại phá hư đại trận của ta?

Phương Sân trừng mắt nói.

- Ai, có phải ngươi quên rồi không? Định Hải Khốn Thần Trận đầu tiên là do Long Cốt phá hư, ta căn bản không nhúng tay vào! Còn về chuyện ta cứu Nhiếp Thanh Thanh, nàng là thủ hạ của ta ở Ma giáo, ta nằm vùng ở Ma giáo, tự nhiên cũng phải bồi dưỡng thành viên tổ chức của mình chứ. Chuyện này có tính là gì? Sao cứ phải làm ầm cả lên!

Vương Khả nói.

Phương Sân đen mặt lại, Mạc Tam Sơn, ngươi lan truyền tin tức tỉ mỉ như vậy làm gì.

- Về chuyện sau đó ở Tứ Định Hải Khốn Thần Trận, ngươi vốn đã thiếu mất một người, ba khuyết một, không cách nào bố trí ra được! Chứ ta đâu có phá hủy? Ta còn lấy ra Định Hải Châu của chính mình đi hỗ trợ giúp ngươi, ngươi quên rồi? Sao ngươi có thể nói dối mà không chớp mắt vậy được?

Vương Khả trừng mắt nói.

Phương Sân:

-... !

Mạc Tam Sơn, ngươi truyền tin cặn kẽ quá rồi đấy!

Đệ tử tiên môn quanh bốn phía đều dồn dập gật đầu, có vẻ rất tán đồng luận điệu của Vương Khả.

- Thế lúc đệ tử Độ Huyết Tự muốn dùng Tù Thần Thương giết Chu Hồng Y, tại sao ngươi lại ngăn cản?

Phương Sân lạnh giọng chất vấn.

- Các ngươi làm thế là vì giết Chu Hồng Y? Các ngươi làm thế là vì phong ấn nguyên thần Long Hoàng! So với Chu Hồng Y thì nguyên thần Long Hoàng nguy hiểm hơn nhiều! Ngươi quên rồi, khi ấy Long Cốt cũng ở bên cạnh! Các ngươi còn ngây thơ phái một tên tiểu đệ tử đi phong ấn nguyên thần Long Hoàng, lúc đó nhỡ bị Long Cốt cướp mất thì phải làm sao? Ta ra tay ngăn cản là vì không cho Long Cốt lấy được nguyên thần Long Hoàng, đề thăng khí thế cho Ma giáo, ta làm thế là vì sự trường tồn của chính đạo!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Đánh rắm, Long Cốt sao có thể cướp mất được?

Phương Sân giận quát.

- Sao lại không cướp được? Bên ngoài đều đang đồn ầm lên, có cần ta nhắc lại không? Lúc ấy Long Cốt cải trang lẻn vào bên trong các ngươi, các ngươi có biết không? Nếu không nhờ ta vạch trần Long Cốt, đừng nói nguyên thần Long Hoàng, toàn bộ các ngươi không chừng đều bị Long Cốt ám sát, là chính ta cứu mạng các ngươi! Sao các ngươi có thể vô lương tâm vậy được! Ta cứu mạng các ngươi, các ngươi còn muốn đến lừa Định Hải Châu của ta? Ngươi có còn nhân tính không? !

Vương Khả quở mắng nói.

Phương Sân:

-... !

Bốn phía, thần sắc đám đệ tử tiên môn khi nhìn bọn Phương Sân đều hiện đầy vẻ ghê tởm.

Đúng thật, trận chiến Thần Long Đảo không biết do ai lan truyền mà nội dung trong đó rất tỉ mỉ, chúng nhân tại trường đều rõ ràng từng tiểu tiết một. Khi đó, chính Vương Khả là người bóc trần thân phận Long Cốt, là Vương Khả cứu người Độ Huyết Tự, sao giờ người Độ Huyết Tự lại lấy oán trả ơn?