Phương Sân phía đối diện đen mặt lại, ngươi có cần nói chuyện thẳng thừng quá vậy không?
- Đa tạ sư huynh! Bọn họ đúng là tới bắt nạt ta, lát nữa vạn nhất bọn họ hạ sát thủ, còn mong sư huynh giúp ta phản kích!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Yên tâm, chỉ cần bọn họ động thủ, ta liền giết sạch!
Lý Bắc Đấu tự tin nói.
Mặt Phương Sân đen như đáy nồi:
- A di đà phật, đệ tử chính đạo cùng khí liền cành, điện chủ Nam Lang Điện sao lại bôi nhọ nói ta muốn giết ngươi?
- Sao lúc ở Thần Long Đảo ngươi lại không nói như vậy, lúc đó ngươi thông đồng với Long Cốt, dẫn dụ nguyên thần Trương Thiên Sư giết ta, ngươi đã quên rồi?
Vương Khả trừng mắt nói.
Mặt Phương Sân đen lại:
- Vương Khả thí chủ, ngươi hiểu lầm, đều là người khác nghe nhầm đồn bậy, ta làm sao hại Vương Khả thí chủ được, phải biết, ngươi chính là điện chủ Nam Lang Điện của chính đạo Thiên Lang Tông!
- Hừ, ta tận mắt thấy, chẳng lẽ còn có thể giả, là ai nghe nhầm đồn bậy?
Vương Khả hừ nói.
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, ngươi hiểu lầm chúng ta! Không có chuyện đó, Thiên Lang Tông, Độ Huyết Tự cùng là chính đạo, phải nên hỗ trợ lẫn nhau, sao lại làm ra chuyện công kích nhau được?
Phương Sân trịnh trọng nói.
Phương Sân nói vậy là cho Vương Khả nghe, cũng là nói cho đệ tử các đại tiên môn quanh bốn phía nghe.
- Ồ, vậy nói cách khác, tin tức truyền xôn xao trong đoạn thời gian gần đây cũng là nghe nhầm đồn bậy! Mọi người đừng nên tin tưởng?
Vương Khả hỏi nói.
- A di đà phật! Vương Khả thí chủ nói cực phải!
Phương Sân nói.
Nói đến đây, Phương Sân đột nhiên nhíu mày, tựa hồ cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.
- Nếu đã là hiểu lầm, vậy mọi người tán hết đi! Còn nữa, sư huynh, tông chủ hiện tại thế nào rồi?
Vương Khả quay đầu nhìn sang Lý Bắc Đấu.
Từ khoảnh khắc này, Vương Khả liền làm như Phương Sân không có mặt tại trường.
Nét mặt Phương Sân cứng lại:
- Vương Khả thí chủ, mong ngươi trả lại Định Hải Châu cho Độ Huyết Tự chúng ta!
Lý Bắc Đấu ở bên cũng không để ý Phương Sân mà nhìn sang Vương Khả, nói:
- Mỗi ngày thời gian tỉnh táo của tông chủ lại dài thêm, chỉ là, mỗi lần tỉnh lại, ánh mắt có chút trống rỗng, cũng không nói chuyện, chúng ta bắt chuyện với nàng, nàng đều không để ý, không biết là vì sao!
- Vậy à? Không lẽ là do đầu bị tổn thương!
Vương Khả thần tình lo lắng nói.
Lý Bắc Đấu cũng rất lo lắng.
- Các vị, trời nóng quá, mời mọi người vào cao ốc Thần Vương tránh nóng nghỉ ngơi!
Vương Khả thỉnh mời đệ tử tiên môn quanh bốn phía.
Chúng đệ tử tiên môn cổ quái nhìn Phương Sân.
- Vương Khả thí chủ, mong ngươi trả lại Định Hải Châu cho Độ Huyết Tự chúng ta!
Phương Sân lần nữa trầm giọng nói.
- Phương Sân đại sư, ngươi còn chưa đi? Chẳng phải vừa rồi ngươi mới nói, tin tức lan truyền trong đoạn thời gian này đều là nghe nhầm đồn bậy? Bảo mọi người đừng nên tin sao? Sao giờ chính bản thân ngươi lại đi tin tưởng?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả thí chủ, Định Hải Châu là trọng bảo của Độ Huyết Tự ta! Chúng ta vô ý làm thất lạc ở Thần Long đảo, còn mong Vương Khả thí chủ trả lại!
Phương Sân trầm giọng nói.
- Trọng bảo Định Hải Châu của Độ Huyết Tự các ngươi? Ngươi ném mất mấy viên Định Hải Châu ở Thần Long Đảo?
Vương Khả hỏi.
Phương Sân sửng sốt, mấy viên? Theo như tin tức truyền ở bên ngoài, là bốn viên lúc trước hắn dùng để bố trí Tứ Định Hải Khốn Thần Trận! Cộng thêm một viên dùng để nhốt Nhiếp Thanh Thanh, tổng cộng là năm viên! Còn về viên của Mạc Tam Sơn, hắn thực sự không tiện nói ra.
- Năm viên!
Phương Sân trịnh trọng đáp.
- Ồ, vậy ngươi đi tìm lại xem chứ ta không cầm!
Vương Khả nói.
- Vương Khả thí chủ!
Phương Sân trừng mắt nói.
- Làm gì? Làm gì? Ngươi có gì thì cứ nói, kêu cái gì? Ta không lấy Định Hải Châu của ta, ta cũng có Định Hải Châu, của ta là sáu viên, là năm đó Ma Tôn đưa cho! Không lẽ ngươi muốn đe dọa chiếm đoạt Định Hải Châu của ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
Dứt lời, Vương Khả lấy ra sáu viên Định Hải Châu.
Sáu viên Định Hải Châu vừa ra, hào quang sáng chói chiếu sáng bốn phía, khiến tất cả mọi người tại trường không khỏi hâm mộ đố kỵ.
Vương Khả lật tay thu lại, cất đi sáu viên Định Hải Châu.
- Đây là của ta, tổng cộng sáu viên, của ngươi là năm viên, không phải cùng một nhóm Định Hải Châu! Của ta đây là do Ma Tôn đưa. Ngươi mất đồ sao lại đến chỗ ta tìm? Ngươi đi tìm chỗ khác, ta không lấy Định Hải Châu của ngươi!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Trong sáu viên của ngươi có năm viên là của ta!
Phương Sân trầm giọng nói.
- Chứng cứ đâu?
Vương Khả hỏi lại.
Phương Sân:
- Hiện tại bên ngoài đều đang đồn thổi, sớm đã không phải là bí mật, chúng ta bị mất ở Thần Long Đảo... !
- Ngươi làm mất thì chính ngươi đi mà tìm! Ta đâu có cầm, bộ của ta là sáu viên, không phải bộ năm viên của ngươi, hai nhóm hoàn toàn khác biệt, ngươi định lừa bịp đúng không? Ngươi muốn giở trò Chí Phèo?
Vương Khả trừng mắt nói.
Phương Sân:
-... !
Mẹ nó, toàn bộ sáu viên này của ngươi đều là của ta!
- Người các đại tiên môn đều đang nhìn đấy, Phương Sân đại sư, Độ Huyết Tự các ngươi có thể giảng lý chút được không? Ngươi nói tin tức về chuyện trên Thần Long Đảo đều là nghe nhầm đồn bậy, giờ ngươi lại muốn dùng chính tin tức nghe đồn bậy bạ kia làm chứng cứ? Hỏi ngươi có mấy viên, số lượng ngươi đáp lại không khớp với số lượng trong tay ta! Sao cứ khăng khăng nói là ta lấy thế được nhỉ?
Vương Khả trừng mắt hỏi lại.
Phương Sân:
-... !
- Đúng vậy, Phương Sân chủ trì, có phải ngươi nhầm lẫn gì rồi không? Nhân phẩm Vương huynh đệ tốt lắm, không khả năng tham ô đồ của ngươi được!
- Không sai, chính các ngươi làm mất đồ, sao lại đòi Vương Khả?
- Tin tức về chuyện ở Thần Long Đảo là nghe nhầm đồn bậy, sao chính ngươi lại tưởng thật?
...
...
...
Cơ mặt Phương Sân rúm cả lại, Phương Sân hiểu, ngay từ đầu Vương Khả đã đoán được mục đích chuyến này của mình, thế là bèn cố ý đào hố để chính mình nhảy vào.
- Vương Khả thí chủ, trả lại năm viên Định Hải Châu cho Độ Huyết Tự chúng ta, viên còn thừa kia, chúng ta có thể cho ngươi!
Phương Sân trầm giọng nói.