Bất Diệt Thần Vương

Chương 934: Đều là nghe đồn nói bậy




- Các ngươi cũng đừng nhắc mãi đến chúng nữa, không phải chỉ là mấy viên Định Hải Châu thôi sao, lại không đáng tiền, cứ kêu ca suốt thế làm gì!

Vương Khả nói.

- Đánh rắm, Định Hải Châu này chỉ có thể ngộ không thể cầu! Là bảo vật của Long tộc trong truyền thuyết! Ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, dù có bỏ ra ngàn vạn cân linh thạch cũng chưa hẳn mua được một viên!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

- Một viên trị giá ngàn vạn cân linh thạch?

Tròng mắt Vương Khả sáng rực lên.

Chính bản thân Vương Khả cũng không ngờ, cái thứ này lại đáng tiền đến vậy. Ha ha, lần này bằng với vét được năm ngàn vạn cân linh thạch từ trong tay đám hòa thượng Độ Huyết Tự! Không ngờ hòa thượng lại có tiền như vậy?

- Một viên Định Hải Châu một ngàn vạn cân linh thạch, đấy chỉ là tối thiểu, tối thiểu! Chỉ nhiều không ít, ngươi mà đồng ý bán, bất cứ phòng đấu giá nào bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn cũng có thể thổi giá lên tận trời!

Trương Chính Đạo ghen tỵ nói.

Vương Khả không khỏi kích động:

- Sau này phải thân cận nhiều hơn với Độ Huyết Tự mới được! Bọn họ quá có tiền!

- Ngươi muốn gài tiền Độ Huyết Tự?

Trương Chính Đạo tròn mắt nói.

- Sao lại gọi là gài! Ta chỉ đang hâm mộ Độ Huyết Tự, sau này gặp được hòa thượng Độ Huyết Tự, các ngươi phải khách khí chút, bọn họ đều là bạn của ta!

Vương Khả lập tức thanh minh nói.

- Bọn họ đều là thần tài của ngươi mới đúng!

Trương Chính Đạo thần tình cổ quái nói.

- Ách, thế nào cũng được, dù sao, các ngươi cũng nên khách khí chút!

Vương Khả cười nói.

Hai người:

-... !

Trong lúc ba người đang cười cười nói nói vui vẻ, bên ngoài cao ốc Thần Vương bỗng chợt truyền đến một tiếng phật hiệu.

- A di đà phật, bần tăng trụ trì Độ Huyết Tự, Phương Sân, lĩnh đệ tử Độ Huyết Tự đến đây cầu kiến điện chủ Nam Lang Điện Thiên Lang Tông!

Tiếng phật hiệu to rõ truyền khắp trọn cả Thần Vương, không chỉ thế, thanh âm còn truyền đến cả trong Thiên Lang Tông.

- Trụ trì Độ Huyết Tự?

Trương Ly Nhi kinh ngạc thốt lên.

- Phương Sân? Cái này, cái này, cái này … vừa nhắc đến bọn hắn, bọn hắn liền tới, thiêng thật!

Vương Khả cũng rất kinh ngạc.

- Vương Khả, đám hòa thượng sẽ không kẻ đến không thiện chứ? Sao đột nhiên lại tìm đến chỗ này?

Trương Chính Đạo nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói.

Vương Khả cũng đi đến bên cửa sổ, ngước mắt nhìn ra.

Chỉ thấy, Phương Sân đứng ở trên quảng trường bên ngoài cao ốc Thần Vương, lần này hắn không mặc áo bào đen, mà khoác một thân cà sa, thần thái cực kỳ trang nghiêm. Sau lưng là mười tám tên hòa thượng đứng cung kính. Nguyên một đám bọc quanh bởi áo cà sa, thần tình trang nghiêm túc mục!

- Ồ, trụ trì Độ Huyết Tự? Tại hạ Tương Thốn Tông Triệu Tứ!

- Gặp qua trụ trì Độ Huyết Tự, các ngươi sao lại tới chỗ này?

- Tại hạ Lưu Sa Tông... !

...

...

...

Lầu dưới, một đám đệ tử các đại tiên môn kinh ngạc vây quanh.

- Đây đều là đệ tử các đại tiên môn? Phương Sân hô to là hô cho bọn hắn nghe thấy?

Vương Khả nhíu mày nói.

- Công ty Thần Vương ngươi bán bảo hiểm, mở ngân hàng, còn có nghiệp vụ hoán đổi Thần Vương tệ với linh thạch, cho nên đệ tử các đại tiên môn rất hay tới cao ốc Thần Vương! Lần trước ngươi dây dưa với Hoàng Hữu Tiên, chẳng phải cũng bị rất nhiều người vây xem?

Trương Ly Nhi nói.

- Phương Sân muốn làm gì?

Vương Khả nhíu mày nói.

- Không lẽ là muốn đòi lại Định Hải Châu?

Trương Chính Đạo phỏng đoán nói.

- Đòi lại Định Hải Châu? Nằm mơ! Tiền đến trong túi ta rồi, há lý nào còn sẽ trả lại? Phi!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương Khả, ngươi không phải vừa mới nói, đệ tử Độ Huyết Tự đều là bằng hữu, phải khách khí với bọn họ chút ư, sao giờ lại... !

Trương Chính Đạo cổ quái nói.

- Ách, cũng đúng, là ta lỗ mãng! Ừ! Hòa thượng Độ Huyết Tự đều là kẻ có tiền, giàu đến chảy mỡ! Ừ, ta phải giao lưu trao đổi với bọn hắn nhiều hơn!

Vương Khả hít sâu một hơi nói.

- Vậy ngươi xuống dưới đi!

Trương Chính Đạo thúc giục.

Vương Khả lại vẫn đứng im bất động, bởi vì hắn hiểu, trên Thần Long Đảo mình đã đắc tội thảm với Phương Sân, giờ mà đi xuống chẳng phải tìm chết? Bọn họ có tiền thì đúng là có tiền, then chốt là phải xem có giảng lý hay không?

- Ha ha ha, trụ trì Độ Huyết Tự đại giá quang lâm Thiên Lang Tông! Sao không vào Thiên Lang Tông một chuyến?

Có tiếng cười sang sảng truyền đến.

Chỉ thấy, một thân ảnh áo trắng bay ra từ Thiên Lang Tông.

- Sư huynh?

Vương Khả sửng sốt.

- Lý Bắc Đấu đi ra? Vừa rồi Phương Sân điểm danh nói muốn tìm Vương Khả, Lý Bắc Đấu lại đại biểu Thiên Lang Tông đi ra nghênh đón?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Đoạn thời gian này, ân oán giữa Vương Khả và Phương Sân ở Thần Long Đảo đã truyền khắp Lý Bắc Đấu chắc cũng biết! Phương Sân đột nhiên đến đây, nhất định là không mang theo ý tốt! Giờ Lý Bắc Đấu đi ra, nhất định là muốn chống lưng giúp Vương Khả!

Trương Ly Nhi nhíu mày nói.

Vương Khả thấy Lý Bắc Đấu bay đến trên quảng trường, trong lòng không khỏi cảm động.

- Vẫn là sư huynh tốt, đi, chúng ta xuống dưới, đừng để sư huynh ta chịu thiệt!

Vương Khả lập tức rảo bước tiến về phía thang máy.

- Vương Khả, ngươi không sợ nữa à?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Sợ cái rắm, ta sợ lúc nào? Đi!

Vương Khả đạp chân lên thang máy, hùng hổ đáp.

Vương Khả đi ra từ đại đường lầu một cao ốc Thần Vương! Lúc này quanh bốn phía sớm đã bu đầy người!

- A di đà phật, gặp qua điện chủ Bắc Lang Điện, lần này chúng ta tới không phải để quấy rầy Thiên Lang Tông, mà là tới xin gặp điện chủ Nam Lang Điện! Tưởng muốn đòi lại trọng bảo của Độ Huyết Tự chúng ta!

Một tiếng phật hiệu vang lên.

Chúng nhân quanh bốn phía lập tức không khỏi nhíu mày nghi hoặc. Vương Khả gạt ra đám đông, lập tức thấy được Lý Bắc Đấu đang đứng đối diện với Phương Sân.

- Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?

Vương Khả vội tiến lại nói.

- A di đà phật, điện chủ Nam Lang Điện hiện thân, thật là quá tốt!

Phương Sân thoáng khom người thi lễ.

Nhưng mà, Vương Khả lại không quản không nhìn, chỉ một mực chăm chăm nhìn Lý Bắc Đấu.

Lý Bắc Đấu chỉ vào đám hòa thượng nói:

- Ta thấy bọn họ đến bắt nạt ngươi nên mới tới nhìn xem!