Ta đã toàn lực đi bắt Cung Vi, nhưng mà, không ngờ Lý Bắc Đấu đột nhiên trở về, đoạn thời gian này, Lý Bắc Đấu một mực trông chừng Cung Vi, ta thực sự là bó tay hết cách!
Mạc Tam Sơn lo lắng trình bày một mạch.
- Ngươi chưa bắt được Cung Vi? Còn làm mất Định Hải Châu?
Phương Sân ngây người.
Mạc Tam Sơn cũng ngây người, ý gì đây? Ngươi còn chưa biết tình hình?
- Ta còn đang thắc mắc, làm sao Vương Khả lại đột nhiên kiếm đâu ra một viên Định Hải Châu, thì ra, thì ra là ngươi làm mất! Mạc Tam Sơn, ngươi làm hỏng đại sự của ta!
Phương Sân đột nhiên phát nộ.
Mạc Tam Sơn tròn mắt nhìn Phương Sân, vừa rồi ngươi chất vấn ta không phải là vì chuyện này? Ta chưa đánh đã khai, tự chuốc lửa giận lên người?
Chứng kiến bộ dạng phẫn nộ của Phương Sân, Mạc Tam Sơn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ còn biết đau khổ nói:
- Trụ trì, ta tưởng là ngươi biết hết cả rồi!
- Ta biết cái gì? Lần này thu lấy nguyên thần Long Hoàng, kết quả thất bại trong gang tấc, nguyên nhân chính là vì Vương Khả nhiều thêm một viên Định Hải Châu. Tên hỗn đản này! Khốn khiếp! Đều là ngươi gây ra, ta đưa cho ngươi Định Hải Châu, sao ngươi lại để nó rơi vào tay Vương Khả!
Phương Sân tức tối nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Vừa rồi ta đã giải thích qua một lần, chẳng lẽ còn phải giải thích thêm lần nữa.
Trong phiền muộn Mạc Tam Sơn chỉ còn biết kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Phương Sân phát tiết hết toàn bộ lửa giận, bình tĩnh trở lại.
- Trụ trì, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao ngài lại... ?
Mạc Tam Sơn hiếu kỳ nói.
- Ai! Ta không nói, qua mấy ngày tin tức cũng sẽ truyền tới, lần này... !
Phương Sân kể lại sơ qua một lượt đầu đuôi sự thể ở Thần Long Đảo.
Nghe Phương Sân kể xong, cơ mặt Mạc Tam Sơn không khỏi co rúm lại:
- Tức là, Vương Khả chẳng những đoạt viên Định Hải Châu kia của ta, mà còn lấy được thêm năm viên nữa từ trong tay trụ trì?
- Ngươi nói đi!
Phương Sân buồn bực nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Tên Vương Khả này đúng là được thần may mắn phù hộ, con mẹ nó chứ!
- Không bao lâu nữa Sắc Dục Thiên liền sẽ tới công phạt Độ Huyết Tự. Định Hải Châu chính là trọng bảo! Là bảo vật phòng ngự Sắc Dục Thiên tốt nhất mà chúng ta có, quyết không thể bị Vương Khả độc chiếm! Lần này ta tới đây chính là muốn lấy về Định Hải Châu!
Phương Sân trầm giọng nói.
- Lấy về Định Hải Châu? Trụ trì, ngươi phải cẩn thận Vương Khả, tên Vương Khả này rất tà dị! Vương Khả cũng mới trở về từ hai ngày trước. Vừa trở về hắn liền bố trí một bức tường m Chướng Trận xung quanh cao ốc Thần Vương. Không biết hắn đào đâu ra lắm pháp kỳ m Chướng Trận thế không biết!
Mạc Tam Sơn buồn bực nói.
- Số pháp kỳ m Chướng Trận kia là của chúng ta bỏ lại ở Thần Long Đảo!
Phương Sân cũng buồn bực nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Ngươi rốt cục đã đưa cho Vương Khả bao nhiêu bảo bối?
- Trụ trì, mặc dù ngươi là Nguyên Thần Cảnh, nhưng, ta vẫn khuyên ngươi cẩn thận, tên Vương Khả này thật sự quá tà môn! Lúc trước Hoàng Hữu Tiên, Long Cốt đều chịu thiệt trong tay hắn, lần này ngài đột nhiên đi đến, chỉ sợ... !
Mạc Tam Sơn lo lắng nói.
- Yên tâm, lần này ta tới ngoài sáng! Ta quang minh chính đại đòi lại từ hắn!
Phương Sân trầm giọng nói.
- Quang minh chính đại đòi lại?
Mạc Tam Sơn sững sờ.
- Không sai, rất nhanh tin tức về chuyện ở Thần Long Đảo sẽ truyền ra. Ngươi âm thầm đi dẫn dắt dư luận, để tất cả mọi người hiểu được, những Định Hải Châu kia là của Độ Huyết Tự! Độ Huyết Tự chúng ta tới chỗ Ma giáo đối phó tà ma, không cẩn thận làm mất Định Hải Châu! Cuối cùng bị Vương Khả đoạt được! Hiện tại, chúng ta quang minh chính đại đòi về Định Hải Châu từ tay Vương Khả!
Phương Sân trầm giọng nói.
Mạc Tam Sơn như chợt hiểu ra:
- Trụ trì, ngài định dùng đại nghĩa tới ép Vương Khả? Để đệ tử chính đạo đều đứng về phía ngươi, giúp ngươi đòi về Định Hải Châu?
- Không sai! Vương Khả đưa cũng phải đưa, không đưa cũng phải đưa!
Phương Sân tự tin nói.
- Được, trụ trì suy tính chu toàn! Đến lúc đó ta tuyệt đối cũng sẽ ở bên góp sức!
Mạc Tam Sơn lập tức nói.
- Không cần, ngươi vẫn đừng nên bại lộ chính mình! Ta có thể tự đòi về được, ngươi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm!
Phương Sân trầm giọng nói.
- Ta?
Mạc Tam Sơn không khỏi nghi hoặc.
- Không sai, chẳng phải ngươi nói Lý Bắc Đấu đang bảo vệ Cung Vi ư? Đến lúc ta đi tìm Vương Khả đòi về Định Hải Châu, sự tình tất sẽ náo lớn, thậm chí dẫn lên Lý Bắc Đấu, mà ngươi... !
Phương Sân híp mắt nói.
- Ta thừa cơ yên ắng đi bắt Cung Vi đưa cho trụ trì?
Ánh mắt Mạc Tam Sơn khẽ sáng lên.
- Không sai! Cung Vi kia vẫn chưa tỉnh đúng không?
Phương Sân hỏi.
- Sắp rồi, hôm qua đã mở mắt được một lúc, nhưng chỉ chốc lát liền nhắm lại, chắc hẳn không bao lâu nữa liền sẽ tỉnh!
Mạc Tam Sơn nói.
- Nhân khi Cung Vi còn chưa thức tỉnh! Phải nhanh! Lần này tuyệt đối không được để có sơ suất!
Phương Sân trầm giọng nói.
- Vâng!
Mạc Tam Sơn ứng tiếng.
-------------
Năm ngày sau. Cao ốc Thần Vương! Văn phòng Vương Khả!
- Vương Khả, hiện tại khắp Thiên Lang Tông đều đang đồn thổi, nói ngươi được đến năm viên Định Hải Châu ở Thần Long Đảo? Chẳng phải ngươi nói, lần này ngươi thiệt to? Thế này mà là thiệt to? Năm viên Định Hải Châu? ! Sao ngươi không nói cho chúng ta biết?
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Định Hải Châu? Đó vốn là ta nên được! Chuyện này thì bình thường thôi, có gì đâu mà phải đi kể với các ngươi?
Vương Khả nói.
- Ngươi được chỗ tốt liền che giấu, sáu viên, ngươi được tận sáu viên! Chẳng lẽ không thể chia cho chúng ta một hai viên?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói tiếp.
- Đúng vậy, quỷ hẹp hòi!
Trương Ly Nhi ở bên cũng tán đồng.
- Đây là tiền ta cưới lão bà, sau này dùng vào lấy vợ sinh con, các ngươi không cảm thấy ngượng khi động tới khoản tiền đó à?
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Ngươi mượn cớ khác được không? Mục tiêu nhân sinh của ngươi chỉ là cưới lão bà sinh con? Mẹ kiếp, mỗi lần vét được nhiều tiền ngươi đều dùng cái cớ này.
Nghe đến đó, thần sắc Trương Ly Nhi thoáng hiện vẻ cổ quái, lại không có nói gì thêm.