Trương Ly Nhi đưa cho Vương Khả một tờ tiền giấy.
Chỉ thấy kiểu dáng tiền giống hệt Thần Vương tệ, khác biệt duy nhất chỉ là chữ và ảnh chân dung nhân vật trên tờ tiền. Trên tờ tiền là bốn chữ lớn Kim Ô ngân hàng cộng với ảnh chân dung của Điền Sư Trung.
- Một nguyên tiền? Cái này … cái này … Điền Sư Trung sao chép ý tưởng của ta!
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Đúng vậy! Tạm thời, hắn còn chưa làm nghiệp vụ bảo hiểm, nhưng nghiệp vụ ngân hàng và nghiệp vụ siêu thị, thậm chí cả phát hành tiền giấy đều sao chép y hệt ngươi! Nhìn kiểu này, khu vực Tử thị Đại Tử đã được hắn khống chế rất chặt, trong thời gian ngắn, e rằng các ngươi khó mà nhất thống Đại Tử vương triều được!
Trương Ly Nhi nói.
Vương Khả nhìn tờ tiền giấy trước mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt.
- Tên Điền Sư Trung này muốn đấu sống đấu chết với ta? Hắn thật đã học được thủ đoạn của ta rồi?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Đúng vậy, hơn nữa, Điền Sư Trung còn làm lớn hơn cả ngươi. Lần này hắn chơi dốc túi, nghe nói vì phát hành Kim Ô tệ, hắn dùng ba ngàn vạn cân linh thạch làm thế chấp! Ký quỹ đảm bảo cho Kim Ô tệ lưu thông bình thường. Ta nhớ được, ngươi chỉ dùng một ngàn vạn cân linh thạch làm ký quỹ cho Thần Vương tệ, à không, ngươi mới vừa vét được một mẻ lớn từ chỗ Hoàng Hữu Tiên, tiếp tục lấy ra một ngàn vạn cân linh thạch làm thế chấp phát hành Thần Vương tệ. Nhưng mà, như thế so ra vẫn kém Điền Sư Trung. Hắn cầm tận ba ngàn vạn cân linh thạch làm ký quỹ cho Kim Ô tệ!
Trương Ly Nhi nói.
- Ngươi xác định, bọn họ sao chép công ty Thần Vương?
Vương Khả ngưng trọng nói.
- Hẳn là sao chép! Thậm chí nghe nói, ngay cả phương thức phát hành Thần Vương tệ hắn cũng thực hiện giống như đúc! Kim Ô tệ tuyệt không thua kém Thần Vương tệ!
Trương Ly Nhi nói.
- Chẳng lẽ, hắn cũng có Phiên Thiên Ấn?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Nói nhảm, Phiên Thiên Ấn lại không phải thứ gì đặc biệt khó kiếm, Điền Sư Trung có Phiên Thiên Ấn thì có gì là lạ!
Trương Ly Nhi nói.
- Phiên Thiên Ấn rất dễ kiếm được? Vậy sao các ngươi không kiếm một chiếc? Ngươi nhìn giờ ta Thần Vương Ấn nơi tay, làm gì cũng thuận tiện!
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi đều đen mặt lại nhìn Vương Khả.
- Các ngươi nhìn ta với vẻ mặt đó là có ý gì?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ta đúng là có năng lực kiếm được Phiên Thiên Ấn, nhưng mà, ta cần Phiên Thiên Ấn làm gì? Công đức chính ta đều không đủ dùng, ai lại đi lãng phí vào Phiên Thiên Ấn? Ta có điên đâu!
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
Vương Khả:
-... !
Ý ngươi là, ta điên?
- Vương Khả, giờ làm thế nào? Có người sao chép, tranh đoạt công đức với ngươi rồi!
Trương Chính Đạo cũng lo lắng nói.
- Sợ cái gì! Mô hình vận hành của công ty Thần Vương ta, Điền Sư Trung làm sao hiểu được!
Vương Khả khinh thường nói.
- Nhưng mà, hắn không cần hiểu, hắn chỉ cần sao chép giống hệt là được!
Trương Ly Nhi khó hiểu nói.
- Ta làm ra Thần Vương tệ, hắn liền làm Kim Ô tệ bắt chước! Thế chẳng phải liền sản sinh ngoại hối? Năm đó lúc lão tử tung hoành thị trường ngoại hối, Điền Sư Trung hắn còn không biết đang bú ti mẹ ở đâu! Đừng vội, cứ để bọn hắn làm, nhìn xem ta trừng trị hắn thế nào, phi, dám đoạt tiền, đoạt công đức với ta, nằm mơ!
Vương Khả đầy vẻ không đáng nói.
Trương Ly Nhi và Trương Chính Đạo ngơ ngác nhìn nhau, ý gì vậy? Ngoại hối là cái gì?
Chuyện rõ ràng thế còn gì? Hắn học theo ngươi, nhất định có thể tranh đoạt thị trường và công đức với ngươi, sao ngươi chẳng hề có chút lo lắng nào vậy?
- Được rồi, Trương Chính Đạo, ngươi nhanh đi bố trí m Chướng Trận cho ta. Ngươi cũng thấy rồi đấy, bao nhiêu bí mật của công ty Thần Vương đều bị Điền Sư Trung đào móc sạch. Ngươi có thể có chút giác ngộ của người làm tổng giám đốc được không, mất bò mới lo làm chuồng, may mà sửa sai vẫn kịp, nhanh đi làm đi!
Vương Khả thúc giục nói.
Trương Chính Đạo đen mặt lại:
- Chẳng phải ngươi không hề lo lắng khi thấy Điền Sư Trung bắt chước đấy thôi? Còn nói cái gì mà mất bò mới lo làm chuồng?
- Vậy cũng không thể để người ta tùy tiện dùng thần thức quét được! Đi nhanh lên!
Vương Khả thúc giục nói.
Trương Chính Đạo buồn bực cầm pháp kỳ đi ra văn phòng Vương Khả.
Ra khỏi văn phòng Vương Khả, Trương Chính Đạo nhíu mày, quay đầu liếc nhìn sau lưng một cái.
- Có phải Vương Khả cố ý đẩy ta đi để tìm cơ hội ở chung với Trương Ly Nhi? Mẹ kiếp, cái đứa trọng sắc khinh bạn, ta biết, ta biết ngay mà, ngươi nhất định là loại người như vậy!
Trương Chính Đạo tức tối đi bày trận.
------------
Bên ngoài Thiên Lang Tông, trong một mảnh sơn lâm.
Mạc Tam Sơn yên ắng đi tới, nhìn xem người áo đen trước mặt.
- Trụ trì, sao ngươi lại tới đây?
Mạc Tam Sơn kinh ngạc nói.
Người áo đen chính là trụ trì Độ Huyết Tự vừa mới thiệt hại một vố to ở Thần Long Đảo, Phương Sân!
- Ta đuổi theo Vương Khả tới đây, mẹ kiếp, cái tên vương bát đản đó! Sao ngươi không giết quách hắn đi?
Nét mặt Phương Sân tràn đầy hỏa khí.
Mạc Tam Sơn biến sắc, trụ trì đây là đang trách ta mãi đến bây giờ mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ?
- Trụ trì, lần này ta đã rất cố gắng, nhưng mà, rất nhiều chuyện trời xui đất khiến! Mong trụ trì thứ tội!
Mạc Tam Sơn lập tức thỉnh tội nói.
Phương Sân sửng sốt, chuyện gì vậy? Ta chỉ thuận miệng mắng Vương Khả một tiếng, lại không phải mắng ngươi, ngươi thỉnh tội làm gì?
Trong rừng cây, tâm trạng Mạc Tam Sơn rất thấp thỏm!
Mình cầm Định Hải Châu của Phương Sân, nhưng lại không xử lý thỏa đáng nhiệm vụ được giao, chẳng những không bắt được Cung Vi, còn làm mất viên Định Hải Châu Phương Sân đưa cho..
Phương Sân thì lại sửng sốt nhìn Mạc Tam Sơn, ta đang chửi mắng Vương Khả, ngươi thỉnh tội làm gì?
- Mạc Tam Sơn? Ngươi sao thế? Vẻ mặt gì vậy?
Phương Sân hiếu kỳ hỏi.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Trụ trì đây là đang đợi ta tiếp tục thỉnh tội?
- Trụ trì, lần này thật không thể trách ta, ai ngờ tên điên kia Ô Hữu Đạo kia lại trốn trong chăn, còn nữa, hắn và Bạch trưởng lão chủ động hủy dung, khiến ta hiểu lầm, ta căn bản không nghĩ tới..., ta cũng không muốn ném mất Định Hải Châu!