Tên Chu Yếm này, luôn miệng nói hắn và Vương Khả có thù không đội trời chung. Nhưng thái độ vừa rồi của Vương Khả nhìn có giống thái độ của hai kẻ không đội trời chung không? Các ngươi là một bọn, hợp mưu lại lừa ta?
- Chu Yếm, ngươi chán sống!
Long Cốt rống to.
Ầm ầm!
Long Cốt liều mạng xung kích Định Hải Khốn Thần Trận, nháy mắt, Định Hải Khốn Thần Trận đã triệt để biến hình, mắt thấy sắp bị phá mở.
- Vương Khả, ngươi mau quay về, quay về giải thích rõ ràng giúp ta. Ta đến đây không phải để giúp ngươi, ta không phải giúp ngươi dẫn Long Cốt đường chủ tới, chuyện không phải như ngươi nói! Ta không hề giúp ngươi!
Chu Yếm kinh khiếu.
Oanh!
Một tiếng rền vang, Định Hải Khốn Thần Trận triệt để nổ tung.
Chu Yếm tuyệt vọng kêu gào:
- Long Cốt đường chủ, ngươi nghe ta giải thích!
- Giải thích cái rắm, còn muốn gạt ta?
Hai mắt Long Cốt trợn trừng, rống to vung quyền đánh tới Chu Yếm.
- Nghe ta nói, ta oan uổng! Cứu mạng! A!
Chu Yếm la lên trong tuyệt vọng.
Trong hành cung Chu Hồng Y, tiếng kêu thảm của Chu Yếm vang vọng một góc trời.
Thần Long Đảo, phía dưới một ngọn núi lớn!
Nơi đây đã bị triệt để đào rỗng, Chu Hồng Y chỉ đường cho Vương Khả xong liền lập tức bay tới hang động dưới chân núi này!
Vừa tiến vào, bên trong sớm đã có một đám người áo đen chờ sẵn.
Chu Hồng Y đi thẳng tới trước mặt tên thủ lĩnh áo đen.
- Sư tôn, ngài gọi ta?
Chu Hồng Y cung kính nói.
Tên trụ trì áo đen gật đầu nói:
- Chu Hồng Y, ngươi nhìn phong ấn này đi!
Chu Hồng Y nhìn lại, chỉ thấy phía trên một tế đàn khổng lồ, Trương Thần Hư nằm thẳng ở đó, hiển nhiên là đã bị rút sạch máu, ngất đi.
Bên cạnh tế đàn là một nơi địa huyệt, bên trong địa huyệt được hồng quang chiếu. Một luồng khí tức giống như hung thú thượng cổ đập mặt mà tới.
Chu Hồng Y cúi đầu nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy ở trung tâm hồng quang kia là một con rồng, một con Hồng Long toàn thân đỏ rực, giống như bàn ủi bị đốt nóng, tỏa ra hỏa diễm sáng ngời.
Thân mình Hồng Long hỏa diễm cuộn tròn, như là đang chậm rãi du động, tựa hồ muốn lao vút lên trời.
Rống!
Hồng Long gào thét, hung quang tóe bắn ra bốn phía, ai nấy chỉ cần bị nhìn phải dù chỉ thoáng chốc cũng đều sởn hết da gà.
- Đây là... ? Nguyên thần Long Hoàng?
Chu Hồng Y sửng sốt quay đầu nhìn sang trụ trì áo đen.
Trụ trì áo đen ngạc nhiên nhìn Chu Hồng Y nói:
- Ngươi cũng biết?
- Đệ tử có nghiên cứu qua về đoạn lịch sử hơn hai trăm năm trước, biết được nguyên thần Long Hoàng bị tách khỏi nhục thể, phong ấn ở một nơi nào đó. Thì ra… thì ra nơi phong ấn là Thần Long Đảo? Khó trách lại gọi là Thần Long Đảo? Là bởi dưới này phong ấn Thần Long?
Chu Hồng Y kinh ngạc nói.
- Không sai, đạo phong ấn cuối cùng bị phá mở, con Hồng Long này sắp thức tỉnh!
Trụ trì áo đen gật đầu.
- Nhưng mà... !
Chu Hồng Y lần nữa cúi đầu nhìn vào sâu trong địa huyệt.
Hồng Long tựa hồ sắp thoát khốn, chỉ là, trên đỉnh đầu Hồng Long có một đoàn sương mù trắng. Bên trong sương mù trắng dường có một có lão giả áo trắng đang khoanh chân ngồi, thân hình lão giả áo trắng như có như không, tay nắm một chiếc phất trần, phất trần có tổng cộng ba ngàn sợi tơ bắn thẳng về phía Hồng Long, hệt như từng đoạn xiềng xích quấn lấy thân thể Hồng Long, khiến Hồng Long không cách nào thoát ra được.
- Đó là nguyên thần Trương Thiên Sư?
Chu Hồng Y ngơ ngác hỏi.
- Là một bộ phận nguyên thần của Trương Thiên Sư, được đặt ở đây để trấn áp nguyên thần Long Hoàng!
Trụ trì gật đầu.
- Sư tôn, ngài muốn làm gì?
Chu Hồng Y nhíu mày nói.
- Chúng ta muốn nguyên thần Long Hoàng!
Trụ trì trịnh trọng nói.
- Con Hồng Long kia?
Tròng mắt Chu Hồng Y co rụt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt.
- Không sai!
Trụ trì gật đầu xác nhận.
- Sư tôn, đệ tử rốt cuộc là đường chủ Ma giáo, giáo nghĩa Ma giáo chính là thủ hộ Thánh Tử, giải cứu Long Hoàng. Cái này … cái này... !
Trên mặt Chu Hồng Y hiện đầy vẻ không tình nguyện!
- Làm sao, vi sư cứu ngươi mệnh, truyền bản lĩnh cho ngươi, để ngươi gia nhập Ma giáo kiến công lập nghiệp, ngươi đã quên những gì từng nói với ta trước đây?
Trụ trì lạnh lùng nói.
- Đệ tử không dám quên, lúc trước đệ tử từng nói, nhất định sẽ xông ra một phen thành tựu ở Ma giáo, báo đáp sư tôn!
Thần tình Chu Hồng Y đầy vẻ quấn quít.
- Ngươi nhớ được là tốt, không quản ngươi có thân phận gì ở Ma giáo, trước hết ngươi vẫn là đồ đệ của ta, hết thảy của ngươi đều là nhờ ta dạy bảo! Nhiều năm vậy rồi, thậm chí còn truyền cho ngươi bản lĩnh lợi hại nhất. Giờ là lúc ngươi nên báo đáp ân tình, đừng khiến ta tức giận!
Trụ trì lạnh lùng nói.
- Vâng!
Trên mặt Chu Hồng Y chớp qua một tia thống khổ.
Hiện tại Hồng Long đang bị nguyên thần Trương Thiên Sư trấn áp, cho nên không dễ để thu lấy!
Trụ trì trầm giọng nói.
- Sư tôn, đệ tử có thể tránh đi? Xem như không thấy chuyện này được không?
Chu Hồng Y khẩn cầu nói.
Một bên là giáo nghĩa Ma giáo, một bên là lệnh của sư tôn, Chu Hồng Y rất khó xử, lúc này cách tốt nhất là nên tránh đi.
- Tránh đi? Vậy ta gọi ngươi tới làm gì?
Trụ trì trầm giọng nói.
- Sư tôn?
Chu Hồng Y lo lắng nói.
- Hừ, chúng ta không nghĩ tới, sau hơn hai trăm năm mà nguyên thần Long Hoàng vẫn còn hoạt tính lớn đến thế, vậy nên mới phải cần ngươi đi xuống, giúp chúng ta lấy ra Hồng Long!
Trụ trì trịnh trọng nói.
- Ta?
Chu Hồng Y sửng sốt.
- Không sai, tia nguyên thần Trương Thiên Sư kia khóa lại Hồng Long, một khi chúng ta cường hành ra tay, nhất định phải hứng chịu phản kích mãnh liệt từ Trương Thiên Sư, dù đây chỉ là một tia nguyên thần của Trương Thiên Sư nhưng uy lực cũng không thể xem thường. Tuy chúng ta có thể ngăn cản Trương Thiên Sư, song kết quả cuối cùng e rằng sẽ thả chạy Hồng Long! Vậy nên, ta hi vọng ngươi có thể đi xuống!
Trụ trì trầm giọng nói.
- Đi xuống?
Chu Hồng Y mờ mịt nói.
- Trong cơ thể ngươi chẳng phải có Long Huyết đấy thôi? Đoạn thời gian trước Thánh Tử đưa cho ngươi Long Huyết, Hồng Long tất sẽ không bài xích. Chỉ cần ngươi lấy thân tiếp cận Hồng Long, Hồng Long vì thoát khỏi tù đày, hẳn sẽ nguyện ý dung hợp, tạm thời hóa thành nguyên thần pháp tướng của ngươi! Sau khi dung hợp với Hồng Long, ngươi lại bò lên, đến lúc đó, chúng ta giúp ngươi ngăn trở nguyên thần Trương Thiên Sư, hỗ trợ ngươi thoát khốn, như thế, dù nguyên thần Trương Thiên Sư có phản kích, Hồng Long cũng không chạy thoát được!